THAY ĐỔI: TRY TO FORGET...

Ở Nhật bây giờ đang là tháng 4...

Thời tiết dạo này bắt đầu nóng hơn nhiều, nắng cũng ghé thăm sớm hơn...

Trong căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, trang trí rất tao nhã, rèm mở tung chỉ còn rèm màn trắng và mỏng, ánh nắng rọi qua rất dễ dàng.

Yui mơ màng tỉnh giấc...

Nhức đầu quá! Chất cồn tối qua vẫn đang đày đọa cô, cả người mệt nhoài, khó khăn lắm mới cử động được.

"Đây là đâu?"

Yui cực nhọc ngồi dậy, cô hoàn toàn không quen với chỗ này. Nhìn qua, đây giống như là một căn phòng hạng sang trong khách sạn cao cấp.

Đầu óc bắt đầu mông lung nhớ về đêm qua.

Cô đi nhậu với đồng nghiệp, rồi cô say. Mọi người về hết, Yukiko đưa cô về, nhưng cô ấy lại bị một tên sở khanh quấy rối. Cô cứu Yukiko, rồi bị hắn dùng gậy đánh, sau đó bất tỉnh nhân sự.

Cô giật mình nhìn xuống người. Quần áo không còn đâu, đồ lót cũng không, chỉ quấn chiếc áo choàng tắm của khách sạn, ngoảnh đi ngoảnh lại đang thấy quần áo cô treo trên cọc, hình như giặt mới khô.

Yui tái mặt, không lẽ là tên sở khanh đó giở trò với cô?

Trong người bỗng thấy thật kinh tởm!

Cả người cô bỗng chốc run lên bần bật, ánh mắt ầng ậc nhưng chẳng thể  nào khóc, răng cắn chặt vào môi đầy căm hận, cả người thu về, cuộn chặt.

Không lẽ... cô bẩn rồi sao...

...

Nhìn đồng hồ, Yui chợt thấy hoảng loạn. Đã bảy giờ sáng rồi, nếu đây là khách sạn gần chỗ Karaoke tối qua thì cũng cách công ti tận ba mươi phút đi tàu. Mà tám giờ là bắt đầu giờ làm việc, cô mới là nhân viên tập sự, nếu đi muộn, chỉ sợ bị đuổi không chần chừ.

Bỏ mặc sự ghê tởm chính bản thân mình, Yui lao xuống giường, thay đồ, rồi sửa soạn túi xách. Nhân viên khách sạn báo phí phòng đã được thanh toán, cô vội vàng lao như tên lửa tìm tới trạm tàu điện ngầm.

Giờ này thường rất đông, sau khi mua vé xong Yui cũng phải xếp hàng khá lâu mới chui vào trong tàu được. Mọi người chen chúc, còn cô cứ đứng nép một góc, sốt ruột nhìn đồng hồ.

- Cô giỏi lắm, Miyamoto Rei! - Yuda Sakura đập mạnh xuống bàn làm việc, gằn giọng. - Mới là nhân viên tập sự mà dám đi làm muộn bốn phút, sau này cô định trèo lên đầu tôi ngồi đúng không?

Vừa tới công ti, ngay lập tức Yui đã thấy Sakura ngồi vắt chân lên bàn làm việc của cô, khoanh tay nhìn cô bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Cô ta mắng cô té tát, còn cô cứ im lặng chịu.

Rõ là cô sai hoàn toàn, đối đáp với cô ta thế nào đây?

- Sao hả? - Sakura vẫn kênh mặt. - Tôi qua thì nhậu nhẹt bê tha, rồi mây mưa mệt rồi sáng nay không lết chân đi được hả?

Gương mặt Yui đanh lại.

"Không lẽ... cô ta biết?"

Nhìn vẻ mặt của Yui, Sakura càng cắn môi căm hận.

- Cô bị đuổi việc!! - Sakura nhảy xuống, hất tung đồ đạc trên bàn Yui, hét lên. - Cút đi cho khuất mắt tôi!

Yui giật mình lùi lại, tái mặt. Đúng là cô trưởng phòng này đã ghét cô sẵn, chỉ chực thời cơ cô phạm lỗi để tống cô đi.

- Hả? Ai bị đuổi việc? - Chợt một giọng nói vui vẻ vang lên kèm theo tiếng gõ cửa.

Cả phòng thư kí đều tò mò nhìn ra, ai nấy đều đanh mặt.

Sakura nhất thời chết đứng, không biết phải nói gì. Lát sau, cô ta run lẩy bẩy đi lại, cười gượng gạo.

- Phó chủ tịch, dạo này ngài siêng xuống phòng tôi quá...

Hanagato Tsukasa cười tít mắt, vẫn cái giọng bình thản nhưng uy lực đến kinh sợ.

- Sao thế? Trưởng phòng Yuda định đuổi việc thư kí Miyamoto à?

- À... Cô này đi làm trễ... - Sakura ái ngại nhìn.

Tsukasa nhíu mày một chút.

- Đi làm trễ thì kỉ luật là đúng rồi. Thư kí Miyamoto, trừ ba ngày lương nhé. - Tsukasa bỏ lơ Sakura, ngó vào nhìn Yui, cười cợt.

Yui vội vàng cúi gập người.

- Vâng, tôi xin nhận lỗi. Cảm ơn vì đã bỏ qua cho.

Sakura biết thừa cô nhân viên mới này được lòng phó chủ tịch, nên cắn môi chịu.

- À còn về chuyện đuổi việc nhân viên, trước nay việc này là do phòng nhân sự quyết đúng không? - Anh gõ tay nhịp nhịp lên đầu. - Nhưng đối với thư kí Miyamoto, mọi việc đều phải có sự phê chuẩn của tôi, rõ chưa?

Sakura há hốc mồm, cổ họng cứ ú ớ không phát ra thành tiếng.

- Tiện thể thì, ừm, soạn hộ tôi một hợp đồng nhé, trước hết là hợp đồng một năm. Cô Miyamoto Rei trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Hanagato, bỏ qua quá trình tập sự luôn. Từ hôm nay, cô ấy là thư kí riêng của tôi. Chuyển cô ấy lên bàn thư kí riêng trên tầng lãnh đạo, được chứ?

Phát ngôn của Tsukasa khiến cho cả phòng thư kí chấn động.

Yui mở to mắt không biết phải nói gì. "Cái này không phải là công khai thiên vị sao Hanagato Tsukasa?"

- Phó chủ tịch, điều này chưa có trong tiền lệ! - Sakura thất kinh hét lên. - Cô Miyamoto thực tập mới được một ngày, lại còn đi làm trễ. Chưa chứng minh năng lực mà đã đưa vào làm nhân viên chính thức, lại còn là thư kí riêng cấp cao. Phó chủ tịch, chuyện này...

- Tập đoàn tài phiệt Hanagato 100% là tập đoàn tư nhân, mọi quyền quyết định đều thuộc về dòng họ, chưa đến lượt cô. - Đột ngột, giọng điệu cười cợt của Tsukasa thay đổi hẳn thành vẻ mặt lãnh đạm, tàn khốc. - Thư kí Yuda, về chuyện năng lực của cô ấy, cô hoàn toàn không có đủ khả năng để đánh giá.

Sakura hoảng sợ, nhất thời lùi ra sau.

- Tôi đã cảnh báo cô rồi đúng không? Đừng gây khó dễ cho Miyamoto Rei, bằng không thì mười thằng Shukasa cũng không cứu được cô đâu.

Đôi chân Sakura bất giác vô lực. Cả dòng họ Hanagato đều thực sự rất đáng sợ. Hanagato Tsukasa tính cách có phần vui tính và thoải mái, nhưng chọc điên đến anh, hậu quả thực sự không lường được.

- Tôi... tôi biết rồi... - Sakura lí nhí. - Saotome, cô soạn hợp đồng cho Miyamoto đi, như lời phó chủ tịch.

- Vâng... - Yukiko liền mở máy tính lên, soạn thảo văn bản.

- Phó chủ tịch, chuyện này... - Yui cũng hoảng mà nói, thực sự quyết định của Tsukasa quá nhanh, cô chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra nữa.

- Đây là quyết định của tôi. - Tsukasa quay sang cô, cười. - Trưa nay có bữa tiệc của thương giới, cô đi cùng tôi. Chín giờ, đừng chậm chân.

Thế rồi Tsukasa rời chỗ đó.

Cả phòng kinh ngạc, mới sáng ra đã đủ thứ chuyện đổ ập lên đầu rồi, họ bị dẫn từ biến này đến biến khác, mớ drama này hít đến mai chưa chắc đã hết.

Còn Yui, cô vừa nghe gì vậy? Dự tiệc? Với Tsukasa?

Sakura nhìn Yui bằng ánh mắt hằn học, từng tia máu hiện lên giận giữ. Ả ta đứng dậy, đi tới chỗ cô, gằn nhẹ.

- Cô được phó chủ tịch để mắt, thì hầu hạ ngài ấy cho tốt. Tránh xa Shukasa của tôi ra, cô mà tiếp cận anh ấy, tôi không để yên cho cô đâu.

Yui đừng hình nhìn Sakura hậm hực xách túi xách lên bỏ ra khỏi phòng.

Sau một giây yên lặng, cả phòng thư kí nháo nhào lên.

- Rei-chan! Chị đoán không sai mà, em thật sự có tiền đồ! Được làm thư kí riêng của phó chủ tịch, trời ơi vinh hoa sau này phải nhớ bọn chị đấy! - Một chị gái vươn lên nắm lấy tay Yui, hét ầm.

- Chị Rei à, em ngưỡng mộ chị thật đấy. Em đã cố gắng tiếp cận các lãnh đạo nhưng cao nhất cũng mới là trưởng phòng truyền thông thôi. Chị mới vào mà đã được phó chủ tịch thu nạp rồi. - Cô nhân viên bé tuổi nhất phòng cũng hồ hởi.

- Rei! Sau này cậu làm việc trên tầng lãnh đạo rồi, nhưng đừng quên ghé xuống chơi với bọn tớ nhé. - Yukiko liến thoắng.

Yui cứ bị xoay mòng mòng giữa cả chục chị em đồng nghiệp đang gào thét phấn khích.

- Mọi người... cho em thở tí được không... Em suýt bị đuổi việc đó... - Yui khẩn khoản cầu xin sự yên bình, trong vô vọng. Nhìn cô bé đáng thương mọi người liến bớt nói lại, giúp Yui thu dọn mớ đồ đạc vừa bị Sakura quăng xuống đất.

- Nhưng làm việc trên tầng lãnh đạo là làm chung với Sakura cả ngày trời đó cô bé. - Một chị đồng nghiệp đứng nhịp nhịp chân. - Tầng lãnh đạo là tầng gần như cao nhất rồi, chỉ có ba phòng làm việc. Một phòng của chủ tịch, phòng của phó chủ tịch và phòng của giám đốc điều hành. Có ba gian bàn thư kí, bây giờ em lo mà lên đó ngồi đi.

- Nhưng còn thư kí trước nay của phó chủ tịch thì sao hả chị? - Yui ngẩng đầu hỏi.

Một chị khác liền trả lời.

- Phó chủ tịch trước nay đều không có thư kí riêng. Mỗi một công việc lại gọi điện cho Sakura điều một thư kí bất kì chỉ để ghi chép lại thôi. Toàn bộ giấy tờ ngài ấy thường tự lo. 

- Mà chủ tịch Hanagato Junkasa thì dạo này ít tới công ti lắm, do có tuổi rồi. - Yukiko trỏ tay nói vu vơ. - Ngài ấy toàn điều hành tập đoàn ở nhà nên thư kí riêng ngài ấy cũng không hay tới công ti. Nói chung cậu mà lên tầng lãnh đạo, thì cả mấy gian rộng lớn đó chỉ còn bốn người thôi.

Tim Yui thịch một tiếng.

Thế chẳng phải, cô sẽ đối diện Shukasa hằng ngày hay sao?

Lộn xộn dần qua đi, mọi người quay trở lại bàn làm việc. Yui phụ Yukiko mấy thứ giấy tờ linh tinh đợi đến chín giờ đi có việc cùng phó chủ tịch. Đang làm, chợt nhớ ra một chuyện, bèn hỏi nhỏ.

- Tối qua... tớ bị tên sở khanh đó mang đi à...

Cô rất sợ phải nghe câu trả lời...

- Aa!! - Đột ngột Yukiko la lên. - Tại biến sáng nay to quá, nên quên nhắc tới biến tối qua luôn rồi! 

Yui vội bịt miệng cô bạn, không thể để cả phòng lại xào xáo lên được.

- Cả phòng đều biết rồi mà. - Yukiko nhún vai. - Cậu không phải đêm qua mây mưa cùng giám đốc điều hành Hanagato Shukasa nên sáng nay mới đi muộn đó chứ?

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

- Hả? - Yui ngẩn tò te, mấy giây trôi qua cũng không có phản ứng.

- Thì tối qua cậu bị tên sở khanh đó đưa đi, tình cờ giám đốc Hanagato với trưởng phòng Yuda cũng có ở đó, giám đốc ra tay nghĩa hiệp rồi mang cậu đi.

Yui chết trân.

Cô có nghe nhầm  không chứ?

Là Shukasa cứu cô?

- Sáng nay tớ tỉnh dậy ở khánh sạn, chỉ có một mình... - Yui lắp bắp.

- Vậy đêm qua giữa hai người không có chuyện gì sao?

- Tớ không biết... Chắc không đâu...

Cô lắp bắp trước màn tra tấn như vũ bão của Yukiko.

- Cậu... quan hệ bao giờ chưa? - Yukiko hỏi nhỏ.

- Chưa...

Cô hồi trước là đã từng kết hôn giả với Sewashi rồi, nhưng ngàn vạn lần chưa bao giờ xảy ra chuyện đó giữa hai người. Nên đến giờ, tuy cô bị tấn công tình dục n lần nhưng vẫn giữ được, vẫn còn là xử nữ.

- Hazz... - Yukiko thở dài. - Cậu đi khám bác sĩ coi còn không, đấy là nếu cậu quan trọng lần đầu tiên.

- Ừm... - Yui trả lời lí nhí.

- Nói chung là, cậu lựa chọn một người thôi. Hoặc phó chủ tịch, hoặc giám đốc. Mà tình hình hiện tại thì vẫn nên là phó chủ tịch đấy, cậu dây dưa cả hai cẩn thận lại mất đi miếng mồi ngon.

Nghe lời khuyên của Yukiko, Yui suýt nữa ngã ngửa.

Tại sao ai cũng chỉ nghĩ ra được cái trò này cơ chứ?

Nhưng điều làm cô quan tâm nhất vẫn là Shukasa. Nếu là anh cứu cô, thì hẳn là anh đã biết cô về Nhật Bản rồi.

Có khi anh còn biết cô dùng thân phận Miyamoto Rei, thi tuyển vào làm nhân viên tập đoàn nhà anh.

Trong lòng cô cứ bồi hồi, cảm xúc ngày một hỗn độn. Cô vẫn không biết nên đối diện anh bằng vẻ mặt như thế nào nữa.

Ngồi nghĩ vẩn vơ thì cũng đã chín giờ, Yui liền xách túi xách lên đi xuống hầm xe.

- Phó chủ tịch, tôi đến rồi. - Yui cúi đầu lễ phép. - Ơ, tài xế đâu?

Cô xuống garage xe thì chỉ thấy Tsukasa ngồi sẵn trong ghế lái, ung dung. Anh liền vươn người ra mở cửa xe cho cô, cười.

- Tôi làm tài xế, lên xe đi.

Yui ngập ngừng leo lên.

- Phó chủ tịch, tiệc gì thế?

- Cô khỏi giả ngây đi. - Tsukasa cười sang sảng. - Chủ tịch Satake tham dự tiệc thương giới cũng như ăn cơm bữa, bữa tiệc mùa hè này cô còn lạ gì hả?

Yui liền ngẩn ra. Đúng rồi nhỉ, đây là bữa tiệc thường niên, một trong những buổi tiệc to nhất trong giới thượng lưu, quy tụ toàn các gương mặt tên tuổi trong giới kinh doanh.

- Cô có ngại không? - Bỗng dưng, Tsukasa lên tiếng hỏi. - Lát nữa có thể sẽ gặp người quen đấy. Cô từng là gương mặt có tiếng trong giới kinh doanh, lát nữa tôi vẫn sợ sẽ có trục trặc...

Yui liền giật mình.

- Thế sao anh lại gọi tôi đi? - Yui quay sang cười, hỏi ngược lại.

Tsukasa đắn đo một lát, rồi đáp.

- Thằng Shukasa cũng đến đấy.

Yui nhất thời chết trân.

- Tôi xem danh sách khách mời rồi, có chồng cũ của cô Oga Sewashi, hôn thê cũ của Shukasa là Kanami Sakurako. Không chỉ vậy, còn nhiều gương mặt quen thuộc khác cô từng hợp tác nữa. - Đột ngột chiếc xe chạy chậm lại. - Hay thôi, cô không đến nữa?

Yui ngẩn ra, trong lòng có chút lưỡng lự. Đối diện với bọn họ ắt hẳn cô cũng sẽ rước vào không ít rắc rối.

- Đi chứ. - Yui hít một hơi thật sâu rồi tuyên bố. - Tôi chẳng sợ gì đâu...

Tsukasa nhìn chăm chăm vào cô gái ngồi bên cạnh mình.

Một vẻ gì đó rất dịu dàng, nhưng cũng thật năng động. Sâu trong cá tính mạnh mẽ, vẫn tìm được một vài tia yếu đuối ủy mị. Nhưng nổi bật hơn cả, vẫn là bản năng quật cường, mạnh mẽ, không gì dễ dàng hạ gục được.

Tsukasa liền nâng tay Yui lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay, ánh mắt âm ngoan, đôi môi nhếch lên ma mị.

- Miyamoto Rei, cô làm bạn gái tôi, được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi