THẦY GIÁO LÀ HÀNG XÓM CỦA TÔI!

Giọng nói của thầy vẫn trầm ấm như cũ, tựa như một làn sương mờ ảo.

" Tối qua..."

Tôi hốt hoảng chui vào trong chăn, không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.

Một lúc sau vẫn không thấy có động tĩnh gì cả mới từ từ chui ra.

Kết quả lại bắt gặp ánh mắt quen thuộc kia.

Trước khi kịp chui vào "cái vỏ" của mình, tay áo của tôi đã bị thầy nắm lại.

"Nghe tôi nói hết đã rồi em muốn ngủ bao lâu cũng được."

"..."

Tôi cảm thấy hai má của mình bắt đầu nóng dần lên.

"..."

"Xin lỗi em."

"Xin lỗi vì trước giờ tôi chỉ nhìn nhận vấn đề bằng góc độ của mình."

"Có qúa nhiều việc phải suy nghĩ khiến tôi cảm thấy do dự."

"Ban đầu tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi chủ động đến gần em, chăm sóc em, làm cho em vui vẻ, em sẽ quên đi thân phận có phần đặc thù của hai chúng ta."

"Nhưng sau đó tôi lại nghĩ, nếu em ở bên tôi chuyện học hành của em có bị ảnh hưởng không?"

"Em bị người ta nói ra nói vào, tôi phải làm sao?"

"Tôi lớn hơn em 7 tuổi, đến cuối cùng không thể đi cùng em thì phải làm sao?"

"Còn một khả năng nữa đó là em không hề thích tôi."

"Tôi sợ rằng sau khi tôi nói ra mọi thứ, em sẽ gọi thật lớn tên tôi rồi tuyên bố: "Đừng tự đa tình nữa, em không hề thích thầy!""

Thế rồi thầy bất ngờ đến gần hơn nữa rồi chầm chậm ghé sát đầu vào cổ tôi, hơi thở nhè nhẹ của thầy khiến vùng da ở đó hơi ngứa ngáy.

"Đến cuối cùng tôi mới phát hiện ra bản thân không được trì hoãn thêm nữa."

"Nhưng liệu khả năng em không thích tôi có xảy ra hay không?"

Đoạn, thầy cười nhẹ rồi hỏi tiếp.

"Nếu thật sự là như vậy thì tôi phải làm sao?"

Từ trước đến giờ tôi không hề hay biết thầy lại là một người suy nghĩ nhiều như thế.

Những ngày cuối xuân, mưa vẫn rơi không ngớt.

Tôi hít một hơi thật sau rồi gọi to, rõ ràng tên thầy.

"Lục Dật Lâm."

"Thầy đã cho em rất nhiều dũng khí."

"Em cũng nên san sẻ với thầy, một chút dũng khí của em."

Tôi giơ tay ôm lấy thầy, hơi thở ấm nóng kia dường như càng quấn chặt lấy tôi hơn nữa, tôi nghĩ bản thân đã không có đường lui nữa rồi.

Không thể nào thoát ra khỏi con đường này nữa rồi.

Tiếng mưa đập vào mái hiên càng lúc càng lớn mà tôi vẫn cơ hồ vẫn nghe được trong đó tiếng cười của thầy.

Không biết rằng ai là người khiêu khích trước, cũng không biết ai là người hôn trước,...

Chỉ biết rằng sau nụ hôn triền miên chúng tôi cùng nhau tận hưởng đợt gió xuân cuối mùa.

Trầm luân và da diết...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi