THẦY GIÁO LẠI LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI


Đóng máy tính lại, Bách Hứa Phong mang theo tâm trạng rối bời leo lên giường ngủ.

Anh nhắm mắt lại ngủ một giấc định bụng sáng mai gặp Tang Truân trên trường sẽ tìm cơ hội bắt chuyện
- Sáng sớm hôm sau
Tang Truân thức giấc, cô lờ mờ ngồi dậy khỏi giường đi đến bên tủ lạnh quần áo lấy ra một bôi đồng phục mặc vào.

Soạn sách vở vào cặp rồi đi xuống nhà, bố Tang Truân đang ngồi ở phòng khách tâm trạng cũng không khác gì cô bây giờ
Cả đêm hôm qua, Tang Lâm thao thức không ngủ được vì ông luôn suy nghĩ về lời nói của Tang Truân, nhìn thái độ của cô lúc đó vô cùng bực tức có lẽ đã đụng đến giới hạn của cô rồi.

Thấy Tang Truân đi xuống Tang Lâm định tìm cách nói chuyện với cô để bố con trong nhà không phải xích mích
Tang Truân bước xuống nhà, Tang Lâm mở miệng nói vài câu quan tâm cố để hàn gắn lại tình cha con

" Tang Truân, hôm nay con thức sớm quá vậy"
Tang Truân đi thẳng ra trước nhà ngồi xuống mang giày, từ lúc bước xuống phòng khách Tang Truân không hề nhìn hay quan tâm đến lời nói của bố mình.

Cô không phải vì giận ông to tiếng với mình đêm hôm qua mà là vốn dĩ Tang Truân không hề muốn nói chuyện với Tang Lâm dù chỉ một từ, đối với Tang Truân mà nói thì dù một chữ bố cô thốt ra cho Tang Lâm cũng vô cùng đắt giá
Tang Truân bước thẳng ra khỏi nhà không thèm nhìn lại, Tang Lâm ở bên trong phòng khách vô cùng phiền lòng.

Cô con gái độc nhất của ông bây giờ lại chẳng muốn nói chuyện với ông nữa, càng lớn cảm thấy Tang Truân càng ít nói Tang Lâm vô cùng lo lắng cho cô nhưng không biết phải thể hiện như thế nào cho đúng
Năm Tang Truân học cấp 1, vào một buổi chiều Tang Lâm âm thầm đến muốn tạo bất ngờ cho Tang Truân thì ông bỗng thấy sau sân chơi Tang Truân bị các bạn nam bắt nạt.

Mặc dù đau đớn nhưng Tang Truân vẫn không rơi một giọt nước mắt nào mà chỉ lặng lẽ đứng lên phủi quần áo
Cảm thấy Lục Nhuệ vô cùng thân thiết với Tang Truân nhiều lần ông đã tìm đến cô bé Lục Nhuệ để hỏi chuyện và mong sẽ được cô bé nói ra gì đó về Tang Truân nhưng dù có làm thể nào thì kết quả vẫn luôn bằng không
Tang Truân ra khỏi nhà đi bộ đến trường, tình cờ bắt gặp Lục Nhuệ cũng đang mua gì đấy ở gần đó.

Tang Truân chạy đến đứng bên cạnh Lục Nhuệ, thấy cô chạy đến Lục Nhuệ vui vẻ đưa cho Tang Truân một cái bánh
" Này ăn đi "
" Cảm ơn nhé "
Tang Truân nhận lấy chiếc bánh nóng hổi từ tay của Lục Nhuệ, thổi thổi một cái rồi bắt đầu ăn.

Tang Truân và Lục Nhuệ cùng nhau đi đến trường hai người vừa ăn vừa nói chuyện
" Sao mắt lại đỏ? đêm qua cậu khóc sao "
" Phải "

" Ai dám làm cậu khóc? con nhóc Dương Viễn?"
Tang Truân lắc đầu
" Không phải, bố tớ "
" Cái gì! đã cố tránh mặt vậy rồi mà vẫn tìm được cãi cho được "
Tang Truân ngậm chiếc bánh trong miệng không nói gì nữa, dù gì cô cũng không muốn nhắc lại
" Cậu có muốn đến nhà tớ ở không? vốn dĩ bố mẹ tớ đều đi công tác ở nhà một mình cũng chán "
Tang Truân suy nghĩ một lúc, đến nhà Lục Nhuệ ở cũng tốt sẽ không phải đụng độ với cô em gái Dương Viễn lại càng không cần gặp mặt Tang Lâm và An Diêu nhưng Tang Truân rất sợ sẽ làm phiền đến cuộc sống của Lục Nhuệ
" Tớ sợ phiền đến cậu "
Lục Nhuệ khoác vai Tang Truân nói
" Phiền gì chứ, chúng ta là chị em thân thiết mà.

Đến nhà tớ ở nhé?"
" Thôi không được đâu, tớ không đến ở với cậu được nhưng mỗi khi tớ muốn đến cậu nhất định phải mở cửa cho tớ nhé "
" Được được "
Lục Nhuệ vô cùng vui vẻ, cô khoác lấy vai Tang Truân kéo đi, tâm trạng của Tang Truân bỗng nhiên cũng tốt lên hẳn chỉ cần thấy Lục Nhuệ vui vẻ thì Tang Truân cũng đã thấy vui vì vốn dĩ tiểu thư nhà họ Lục này rất ít khi vui vẻ đến thế

Cả hai cùng nhau đi đến trường, đến lớp thì Tang Truân và Lục Nhuệ vừa ngồi vào bàn học thì đã thấy bóng váng của Bách Hứa Phong xuất hiện ở cửa.

Anh tiến vào
" Anh làm gì ở đây, hôm nay không có tiết mà?"
" Ở lớp phải gọi bằng thầy "
Bách Hứa Phong đi vào thì tiến tới chỗ của Lục Nhuệ và Tang Truân đang ngồi tùy tiện lấy một cái ghế ngồi xuống.

Hiện tại lớp chưa có ai ngoài cô và Lục Nhuệ cùng thêm Bách Hứa Phong nên nói chuyện vô cùng thoải mái
" Hai em lần sau đừng đến hộp đêm, không tốt "
Lục Nhuệ đang ngồi đọc sách nghe Bách Hứa Phong nói vậy thì không chú ý đến anh nhưng miệng vẫn trả lời
" Lâu lâu đến chơi một lúc rồi về, anh ý kiến đến mức đó sao Bách thiếu gia?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi