THẤY MÙA XUÂN


Từng đợt gió lạnh tràn về trên người, thời tiết cực kỳ lạnh, nhưng là cuối năm, nhìn xung quanh chật ních người, xe cộ đông đúc, lúc này đứng trong gió, Giang Độ cảm thấy trầm lặng khác thường.
Nguỵ Thanh Việt quay đầu nhìn cô, hai người cách nhau nửa mét, chỉ một cái nhìn đó thôi, rơi xuống trái tim nhỏ ấm áp, Giang Độ lúc này mới nhớ tới mình nên nói gì đó, cô mở miệng, nam sinh đã nói trước:
"Cậu vẫn thích lo chuyện bao đồng vậy."
Giang Độ phút chốc co người, cô cúi đầu, dùng ngón chân đá một viên đá nhỏ không tồn tại.
"Đi thôi, tôi đưa cậu ngồi xe bus." Nguỵ Thanh Việt quấn khăn quàng cổ chặt hơn, nhìn xung quanh, như đang phán đoán phương hướng.
Hai người đi về phía sân ga, Giang Độ đội chiếc mũ len cũ kỹ, tĩnh điện, tóc dính từng sợi vào mặt, cô muốn nói với Nguỵ Thanh Việt cô biết đi xe bus, nhưng không nói, mà lặng lẽ đi theo như thể cậu là người dẫn đường.
Nguỵ Thanh Việt quay đầu lại cười, vẻ mặt lúc gần lúc xa, cậu nói: "Cậu đi phía sau tôi giống như tù nhân vậy."
Tù nhân? Giang Độ nghe xong từ này, trái tim cô bỗng nhiên vô cớ chìm trong lời nói, tớ là tù nhân của cậu, Nguỵ Thanh Việt, cô cảm thấy trong lòng chán nản, lại có chút ấm áp, như muốn khóc một trận, cô nghĩ, tớ lo lắng cậu như thế, thật sự sợ bố cậu lại đánh cậu, sao cậu vẫn nhẫn tâm đùa như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt như bị cảm xúc ăn mòn, môi Giang Độ run lên vài cái, không nói gì.
"Có tiền xu không?" Nguỵ Thanh Việt thấy cô không nói gì, lại hỏi.
Giang Độ cuối cùng cũng nhướng mi: "Có, tớ có một đống tiền xu, cậu muốn dùng để đi bus?" Nghĩ rằng Nguỵ Thanh Việt không có tiền lẻ, cô liền tháo găng tay, móc trong túi áo khoác.
Nguỵ Thanh Việt cười: "Giáng Sinh hôm đó, sao cậu không chọn thứ gì, tôi đã sẵn sàng trả tiền cho cậu rồi."
Động tác của Giang Độ chậm rãi dừng lại, cô miễn cưỡng nói: "Tớ giải thích qua rồi, không thích Giáng Sinh."
"Vậy sao? Tôi quên mất chuyện này," cậu xua tay, "Tôi không cần tiền lẻ, cậu đừng móc nữa, tôi chỉ hỏi cậu có tiền lẻ ngồi xe không thôi."

Giang Độ chỉ đành đặt tiền xu lại.
Cứ thế đi đến ga, Nguỵ Thanh Việt đột nhiên nói: "Vừa rồi, cậu không cần thiết giải vây giúp tôi." Giọng cậu trầm thấp, như đám mây ngày đông, "Nguỵ Chấn Đông nhận định một chuyện thì không nhìn lý do đâu."
Lồng ngực Giang Độ như bị chặn lại: "Tớ không hiểu."
"Cậu không hiểu cái gì?"
"Không hiểu không có lý do cũng đánh người, cậu..." Giang Độ do dự, "có thể đến cùng ông bà nội, hay ông bà ngoại ở không?"
"Người giám hộ của tôi là Nguỵ Chấn Đông, ông ta không thích tôi, những người khác cũng chưa hẳn thích tôi, tôi lười làm phiền người khác." Nguỵ Thanh Việt thở ra từng làn khói trắng, tay đút trong túi, đầu tóc hỗn loạn bay qua lông mày.
"Hôm nay vốn dĩ từ chối Trương Hiểu Tường rồi, mấy kiểu tụ họp này tôi thường không tham gia.

Nhưng Nguỵ Chấn Đông muốn đưa tôi đi dự tiệc tối, tôi không muốn đi, nên đến bên này," Nguỵ Thanh Việt nhếch môi, tự giễu cười, "Ai biết vẫn có thể gặp ông ta trên đường, ông ta chắc chắn hận không thể dùng thắt lưng đánh chết tôi."
Nguỵ Chấn Đông không phải chưa dùng thắt lưng bao giờ, lúc đánh cậu, tiện tay bắt được cái gì thì là cái đó.
Nói đến mấy cái này, giọng điệu Nguỵ Thanh Việt nhẹ nhàng như thể đang nói với cô về chuyện phiếm nhà người khác.

Giang Độ rất muốn nói, hay là, cậu tới nhà tớ đi.


Đến khi nhận ra bản thân thế mà lại có suy nghĩ vô lý mà chân thật như vậy, bị chính bản thân doạ mất.
Nhưng chuyện như này thật đáng xấu hổ biết bao, Nguỵ Thanh Việt lại thản nhiên nói với cô như vậy.

Có thể, chỉ là vì cô đã nhìn thấy trạng thái thảm hại của cậu, nên ở mức độ nào đó, mới có thể chia sẻ bí mật này.
Giang Độ cổ họng đau nhức, cô đắn đo nói: "Vậy, đợi cậu lên đại học rồi cách ông ta xa ra, sau này đi làm sẽ tách hoàn toàn khỏi bố cậu rồi."
"Mẹ tôi mới đi hôm qua," Nguỵ Thanh Việt lộ ra vẻ mặt tươi cười, trông rất dễ chịu, "Chắc khoảng ba năm tôi không gặp mẹ rồi."
Nghe cậu nói vậy, Giang Độ cũng trở nên vui vẻ: "Cậu chắc chắn nhớ mẹ lắm, giờ cuối cùng cũng gặp được rồi."
"Không nhớ." Nguỵ Thanh Việt ngữ điệu thẳng thắn, "Bà ấy đến tôi vui, bởi vì tôi có cơ hội trực tiếp bàn chuyện du học, có vài chuyện trước tiên vẫn cần bà ấy giúp, cậu rất kinh ngạc phải không?" Cậu nhướng mày, "Tôi đến mẹ mình cũng không nhớ, chỉ là có chuyện cần nhờ, mối quan hệ đơn giản như thế."
......
Vẻ mặt Giang Độ hơi sững lại, mơ hồ lắc đầu, cũng không biết động tác này của bản thân là muốn truyền đạt điều gì.
Nguỵ Thanh Việt lại đột nhiên cười với cô: "Cậu đối xử với tôi rất tốt, còn nhiệt tình hơn cả bố mẹ tôi."
A? Năm giác quan của Giang Độ đều vì câu nói của cậu mà dừng lại, dùng cái gì để thở đây?
"Đừng nhìn tôi như vậy, một người đối tốt với người khác, có thể là tình thân, hoặc là tình yêu." Khi Nguỵ Thanh Việt nói đến hai chữ tình yêu, biểu cảm tế nhị thoáng chốc, trông có vẻ như rất ghét bỏ "Cũng có thể là người trời sinh nhiệt tình, cậu là kiểu người như thế nhỉ, Giang Độ?"
Cảm thấy xấu hổ vì những gì cậu nói, Giang Độ sờ lên chiếc khăn, nhẹ giọng nói: "Tớ cũng không nhiệt tình như vậy."

"Chuyện ở ngõ Lợi Dân, lúc đó tôi cảm thấy cậu rất ngu ngốc, không tự lượng sức, là con gái mà sao thích lo chuyên bao đồng thế, nói thật đấy, ấn tượng ban đầu cậu để lại cho tôi vô cùng tệ." Nguỵ Thanh Việt như mở loa phát thanh, nuốt lấy gió lạnh, không nói đi, cũng không hỏi cô ấy đi xe số mấy, chỉ tiếp tục nói phà ra hơi trắng.
Chiếc xe bus cô định đi, phía trước có tấm biển xanh nhấp nháy, chậm rãi dừng ở trạm, Giang Độ chỉ nhìn chằm chằm vào đó không nhúc nhích, thật ra rất lạnh, mặt mày bị gió thổi đến đau rát.
Cái người Nguỵ Thanh Việt này, nói chuyện thật là...!Nửa mặt Giang Độ co lại trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra đôi mắt, ngấn nước, muốn nói gì đó lại do dự.
"Tính tôi rất xấu, rất khó nhận lòng tốt của người khác, đừng ngạc nhiên, nếu cậu làm bạn cùng lớp tôi mấy năm như Trương Hiểu Tường thì biết." Nguỵ Thanh Việt vừa nói, dang tay túm lấy cô, trực tiếp đẩy người lên xe bus, cậu cũng lên xe cùng luôn, cánh cửa sau lưng dần dần đóng lại.
Cậu lấy ví tiền từ trong áo khoác ra, tìm vài xu, nhét vào, sau đó không chút do dự kéo tay áo Giang Độ đi đến chỗ trống ở hàng cuối cùng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Giang Độ còn chưa kịp phản ứng, khi định thần lại thì Nguỵ Thanh Việt đã ngồi bên cửa sổ rồi.
Cô kéo khăn quàng cổ xuống, hốt hoảng nói: "Có phải cậu ngồi xe này không? Sao lại kéo tớ lên rồi?"
"Không phải cậu ngồi xe này sao?" Nguỵ Thanh Việt hỏi ngược lại, "Tôi đưa cậu về, trời tối rồi, một mình cậu về nhà không an toàn."
Thì ra là vậy, nhưng làm sao cậu ấy biết được? Giang Độ chớp chớp mắt, khoé miệng Nguỵ Thanh Việt giật giật: "Tôi đoán cậu ngồi xe này, phải không?"
Cô ngượng ngùng gật đầu, vuốt tóc, nói, "Nhưng mà, nếu thế này thì cậu về nhà muộn quá."
"Tôi không vội, vội về nhà ăn đòn sao?" Nguỵ Thanh Việt tự lôi mình làm trò đùa, tự giễu, vốn Giang Độ còn đứng chưa ngồi xuống, phút chốc đã ngồi phịch xuống ghế, cánh tay Nguỵ Thanh Việt nhanh chóng nắm chắc lấy cô, cậu cười cười, "Ngồi đi."
Giang Độ khó xử nhìn cậu một cái, rũ mắt ngồi xuống.
Đèn trong xe mờ ảo, trên kính phản chiếu bóng dáng thiếu niên mờ nhạt, Nguỵ Thanh Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn cô: "Bây giờ không tệ nữa rồi."
Giang Độ ngây người "Hửm?" một tiếng.
Là cậu nói tiếp câu vừa nãy trước khi lên xe, Nguỵ Thanh Việt giải thích xong, Giang Độ mới hiểu ra, cô mất tự nhiên loay hoay chiếc khăn quàng cổ vài cái, tiếng "Hửm" biến thành giọng điệu bình thường.
Hành khách lên xuống ngược xuôi, hàng ghế sau chỉ hai người ngồi, trong khoảnh khắc, không nói gì thế giới trở nên yên tĩnh, đèn neon xuyên qua cửa sổ, phản chiếu trong đôi mắt chốc chốc lại loé sáng.

Nhấp nháy sáng rồi mờ dần, như tỉnh và mơ.

Mỗi giây đều quý hơn ánh mặt trời, tay Giang Độ nắm chặt khăn quàng cổ, đây là khoảnh khắc cô ở gần Nguỵ Thanh Việt nhất.
Lúc sắp xuống bến, cô lưu luyến không nỡ vịn vào chỗ tựa lưng, nói: "Tớ phải xuống xe rồi."
Cửa xe vừa mở ra, luồng khí lạnh tràn vào, cuốn lấy con người bên trong.
"Cậu," Giang Độ khụ nhẹ một tiếng, "Muốn ngồi xe bus về sao?"
"Không, bắt taxi về." Nguỵ Thanh Việt nhìn cô, cười: "Cậu còn có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Giang Độ đầu óc rối bời, cô lắc đầu, lại gật đầu: "Nếu bố cậu đánh cậu, cậu có thể gọi cảnh sát không?"
Nguỵ Thanh Việt chỉ cười, ánh mắt quá sâu, Giang Độ cũng không biết thế là ý gì.
"Về nhà đi, tôi chỉ đưa cậu tới đây," cậu nói.
Giang Độ đột nhiên rất muốn khóc, cúi đầu xuống, cô muốn hỏi có phải cậu sắp ra nước ngoài không, nhưng cô không dám hỏi, coi như không mở lời thì chuyện sẽ chưa từng xảy ra, cô gật đầu: "Được."
"Đúng rồi, năm mới vui vẻ." Giọng Nguỵ Thanh Việt dịu dàng như hoa đào ngày xuân, cậu hiếm khi nói giọng điệu này, nhẹ nhàng, đột nhiên nở rộ bên tai Giang Độ.
Giang Độ cố gắng ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, cố nặn ra nụ cười: "Năm mới vui vẻ."
Vốn muốn nhìn cậu bắt xe về, nhưng không thể ở lại thêm một giây nào nữa, vừa quay người lại, nước mắt đã lã chã rơi, Giang Độ không cố nhịn nữa, thế giới có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ, cô dường như nghe thấy có tiếng đóng cửa sau lưng, cũng dường như không nghe thấy gì hết.
Giờ phút này, như thể chỉ có duy nhất mình cô bước đi trên nhân gian, ánh đèn phía trước mọc lên như nấm, cô chỉ hy vọng Nguỵ Thanh Việt sẽ sớm được hạnh phúc, luôn luôn hạnh phúc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi