THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



“Đại sư, tôi tới tìm ông xem quẻ”.

Người phụ nữ vừa mở miệng đã khiến tôi sững sờ.

Đây chẳng phải là vợ của Liễu Cương khi nãy tôi gặp hay sao? Tôi cảm thấy bực bội.

Chồng vừa mới ngất, sao cô ta đã chạy tới đây xem bói vậy?
Rõ ràng là cô ta cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy tôi.

“Sao cậu lại ở đây?”
Người phụ nữ kia không có thiện cảm với tôi, hoặc cũng có thể là do mối quan hệ giữa tôi và Liễu Chấn Quốc nên ánh mắt cô ta nhìn tôi không giấu được vẻ khinh thường và ghét bỏ.

“Hai người quen nhau à?”
Ông Tôn nhìn tôi, rồi lại nhìn người phụ nữ kia.

Hình như ông ấy đang tính toán điều gì đó.

“Đây là đồ đệ của tôi, bản lĩnh cũng không hề kém tôi đâu, có khi cậu ấy có thể giúp được cô đấy”.

Ông Tôn nhìn là biết ngay người phụ nữ kia không thích tôi, vì vậy mới giúp tôi giải vây.

Mặc dù cô ta vẫn tỏ ra khó chịu khi nghe nói tôi là đệ tử của ông Tôn, thế nhưng cô ta không nói thêm gì nữa.

Sau khi do dự một lúc, cô ta vẫn ngồi xuống trước mặt ông Tôn và nói với vẻ thành kính:
“Đại sư, tôi nghe nói quẻ bói của ông rất linh nghiệm.

Gần đây gia đình tôi gặp phải chút chuyện, ông có thể gieo quẻ giúp tôi không?”
Người phụ nữ này cũng rất thông minh.

Nhìn thấy tôi ngồi đây, sợ tôi đã kể chuyện nhà cô ta với ông cụ Tôn từ trước nên mới cố tình nói vậy để thử bản lĩnh của ông ấy.

Thế nhưng có lẽ đã gặp rất nhiều vị khách như thế này nên ông Tôn không hề mất bình tĩnh.

Ông ấy chỉ vuốt cằm, ghé sát vào người phụ nữ nhìn một lúc lâu, sau đó lại bắt cô ta đưa tay ra để ông ấy xem.

“Thật kỳ lạ, rõ ràng là sống thọ mà tại sao lại xuất hiện hiện tượng đoản mệnh thế này?”
Sau khi lầm bầm thì ông Tôn đã nhìn người phụ nữ và hỏi với vẻ nghiêm trọng.

“Trong vòng nửa tháng gần đây có phải trong nhà bố mẹ cô có người qua đời không?”
Một câu nói mà khiến người phụ nữ kinh ngạc tới mức trợn tròn mắt.

“Đại sư, vậy mà ông cũng nhìn ra sao? Mười ngày trước, bố tôi mới qua đời!”
Ông Tôn nghe xong bèn gật đầu.

“Vậy thì phải rồi.

Nhìn khuôn mặt cô vốn là người có mệnh phú quý, trên có thần Phúc che chở, dưới có quý nhân phù trợ, cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc nhưng gần đây may mắn đột nhiên lại bị cắt đứt như nước chảy ngược dòng”.

“Nhìn vị trí xương Nhật Nguyệt của cô tối lại, có lẽ là do bố mẹ có bệnh nặng.

Ấn đường cũng nhấp nhô, dưới mắt có quầng thâm, có lẽ gần đây ngủ không yên giấc”.

Nói tới đây, ông Tôn lại nhìn tôi.

“Đệ tử, cậu có thấy gì không?”
Tôi khẽ trừng mắt, sau đó nhìn người phụ nữ.

“Âm khí trên người cô chưa tiêu tán, có lẽ do trong nhà có người mới mất nên đã bị ám lên người lúc trông coi linh cữu.

Hơn nữa, tôi thấy Tam hỏa của cô khá yếu, e rằng gần đây bị ma ám đúng không?”
Nhìn tướng thì tôi không giỏi bằng ông Tôn, nhưng tôi có mắt âm dương nên cũng chiếm được chút ưu thế.

Khi tôi nói xong thì người phụ nữ kia đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Cô ta không còn nhìn tôi với vẻ khinh miệt nữa.

“Đại sư Tôn, đại sư Trương, hai người xem chuẩn quá! Đúng là gần đây đêm nào tôi cũng ngủ không ngon.

Tôi luôn mơ thấy bố mình toàn thân ướt nhẹp đứng cạnh giường la mắng, chỉ trích tôi”.

Nói tới đây, người phụ nữ lại cúi đầu quẹt nước mắt.

“Để ông ấy có thể yên nghỉ, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền nhờ người tìm một mảnh đất có phúc khí để chôn cất, vậy tại sao ông ấy vẫn cứ bám lấy tôi vậy?”
Ông Tôn không hề dao động trước nước mắt của người phụ nữ.

Giọng điệu của ông ấy trở nên mất thiện cảm hơn.

“Phúc khí của cô bị cắt đứt, có lẽ là liên quan tới huyệt mộ của ông cụ.

Cô nhờ ai tới chọn vị trí xây mộ vậy? Xây ở vị trí nào?”
Câu hỏi của ông Tôn có phần sắc bén.

Trước đó người phụ nữ vẫn còn khóc lóc khổ sở nhưng khi nghe ông Tôn hỏi hai câu hỏi đó thì câu trả lời của cô ta lập tức trở nên mơ hồ.

“Người ta nhận tiền của tôi làm việc nên tôi cũng không thể tùy ý để lộ thông tin của họ được.

Tóm lại là vùng đất phong thủy tốt dựa núi dựa sông”.

Tôi nheo mắt.

Đây chẳng phải là không muốn lộ ra sao? Giấu giấu giếm giếm như vậy càng chứng tỏ là có vấn đề.

Ông Tôn chỉ hừ lạnh.

“Cô đã không tin tôi thì tôi cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề của cô.

Mời cô về cho”.

Ông Tôn cũng nói với giọng tức giận.

Thấy người phụ nữ giấu giếm, ông ta cũng không muốn nói nhiều với đối phương, chỉ phất tay đuổi người.

Người phụ nữ thấy ông Tôn tức giận thì luống cuống.

“Đại sư, đại sư, không phải là tôi không tin ông, chỉ là…chỉ là…”
Dùng dằng một lúc cô ta mới chợt nhớ ra và đặt hết hy vọng lên người tôi.

“Trương Ly, cậu nể tình Liễu Nguyệt Như mau cầu xin đại sư giúp tôi với”.

Tôi cười lạnh lùng.

Người phụ nữ này coi tôi là tên ngốc chắc? Tôi nhún vai, làm ra vẻ mặc kệ.

Người phụ nữ thấy tôi không định nể mặt thì mặt tái mét.

Cô ta xoa tay, do dự một hồi lâu mới đưa ra quyết định.

“Đại sư, ông cho tôi vài pháp khí trừ ma phòng thân là được, những thứ khác tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết, dù giá cao một chút cũng không sao, chỉ cần có ích, ông muốn bao nhiêu tôi cũng đều đưa cho ông”.

Người phụ nữ vẫn kiên quyết không để lộ ra thông tin về ngôi mộ.

Đối phương đã cố chấp như vậy thì tôi và ông Tôn cũng không miễn cưỡng.

Nhưng ông Tôn cũng không chịu đưa pháp khí cho cô ta.

“Oan có đầu nợ có chủ, gỡ dây phải gỡ từ nút thắt.

Nếu muốn tôi giải quyết thì phải nói rõ sự tình cho tôi, còn những chuyện nhập nhằng thì tôi không làm”.

Nói xong, ông Tôn vẫn có nhã ý hướng dẫn cô ta.

“Những món đồ của cái tên ở Vọng Tiên Các cũng rất linh nghiệm, cô có thể đi tìm cậu ta.

Chỉ cần nhắc tên của tôi là cậu ta sẽ không dám đưa cho cô đồ giả”.

Tôi sững sờ.

Có vẻ như ông Tôn cũng quen biết cái tên đệ tử Mao Sơn đó.

Người phụ nữ lại cầu xin vài lần nữa nhưng ông Tôn cũng ‘cứng’ lắm, nhất định không chịu nói.

Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, người phụ nữ đành phải nghe theo lời khuyên của ông Tôn và đi về phía Vọng Tiên Các.

Đợi người phụ nữ đi khỏi, tôi tò mò hỏi ông Tôn.

“Ông cũng quen cái tên lừa gạt đó à?”
Nghe thấy tôi nói vậy ông Tôn tỏ ra không vui.

“Cậu chẳng biết lớn bé gì cả.

Cậu phải gọi cậu ta là chú đấy.

Dựa vào vai vế thì phải gọi là sư thúc!”
Cái gì?
“Sư thúc sao? Ông và tên lừa đảo đó là huynh đệ đồng môn à? Anh ta nói anh ta là đệ tử Mao Sơn cơ mà”.

Ông Tôn nhìn tôi như nhìn một tên đần.

“Tôi cũng đâu nói là tôi không phải đệ tử Mao Sơn chứ?”
Tôi lại ngây người một lần nữa.

Ông Tôn này hóa ra là đệ tử Mao Sơn sao? Đợi đã, nếu ông ấy là đệ tử Mao Sơn, tôi bái ông ấy làm thầy thì khác gì tôi cũng là đệ tử Mao Sơn chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi