THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



Nghe tôi chất vấn, Liễu Chấn Quốc không còn lộ vẻ giảo biện như trước kia nữa.

Mà ông ta chỉ nhìn tôi chằm chằm và cười vô cùng quỷ dị.

“Trương Ly, cậu cho rằng ông nội muốn tốt cho cậu sao? Ông ta vì cậu mà hi sinh cả dương thọ của mình? Là một người đại nghĩa lẫm liệt chắc?
Liễu Chấn Quốc đột nhiên ném vào tôi một câu hỏi kỳ quái.

“Đương nhiên rồi!”
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều này.

Dù trước đó tôi từng dấy lên sự nghi ngờ khi ma nữ kia nói rằng ông nội đã hại chết cả nhà cô ta.

Nhưng việc ông nội đối xử tốt với tôi là điều khỏi bàn cãi.

“Ha ha ha, thật nực cười.

Ông ta lừa cả cháu nội của mình mà cậu vẫn cho rằng ông ta là người tốt?”
Liễu Chấn Quốc không còn vẻ gian xảo, tiểu nhân như trước nữa.

Ông ta nhìn tôi với vẻ tức giận giống như thù hận tôi lắm.

“Ý, ý của ông là gì?”
Bị ông ta nhìn chằm chằm, tôi vô thức lùi lại.

“Hừ! Cậu có biết tại sao nhà họ Liễu chúng tôi luôn trốn tránh cậu không? Vốn dĩ ông nội cậu giúp chúng tôi, chúng tôi nên giữ lời hứa với ông ta.

Nhưng tôi không cam tâm, không cam tâm trở thành con tốt trong tay ông nội cậu”
Bộ dạng hiện tại của Liễu Chấn Quốc so với trước kia chẳng khác gì là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Trước đó tôi chỉ cho rằng ông ta là một kẻ trục lợi, bội tín bội nghĩa mà thôi.

Giờ xem ra tôi đã nhìn lầm rồi.

Ông ta mang bộ dạng vô dụng trước mặt người khác nhưng hôm nay nhìn mắt ông ta là biết, Liễu Chấn Quốc là kẻ không hề đơn giản.

“Ông, ý ông là gì? Mặc dù đúng là ông nội tôi có mục đích riêng của ông ấy nhưng khi đó ông ấy đã dùng mạng của mình để đổi lấy vinh hoa cho nhà họ Liễu các người.

Đó là sự thật, tại sao ông lại nói mình là quân cờ?”
Không biết tại sao mà tôi bỗng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Một cảm giác bất an trỗi dậy trong người tôi.

Mức độ phức tạp của sự việc đã vượt xa sự tưởng tượng của tôi.

“Ông nội cậu dùng mạng xem quẻ, nhìn có vẻ là đại nghĩa nhưng không phải vì nhà họ Liễu, và cũng không phải vì cậu mà là vì chính ông ta!”
Liễu Chấn Quốc nghiến răng, gằn ra từng chữ.

“Việc ông nội cậu cải mệnh là trái ý trời rất khó tha thứ, khiến cả người và thần đều cảm thấy phẫn nộ.

Ông ta biết bản thân đã khiến ông trời giận dữ, nhất định sẽ phải chịu đựng đau khổ của lục đạo luân hồn và nhận kết cục thần hồn bị tiêu diệt.

Chính vì vậy ông ta mới giúp nhà họ Liễu chúng tôi cải mệnh là vì muốn mở một con đường cho chính mình mà thôi”.

“Nếu ông ta chỉ đơn thuần là cải mệnh thì nhà họ Liễu chúng tôi nên cảm kích, vậy mà ông ta lấy mạng chúng tôi ra để uy hiếp, nếu như Nguyệt Như không được gả cho cậu thì ba hồn bảy vía của con bé cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Nói tới đây, Liễu Chấn Quốc bỗng siết chặt nắm đấm.

“Không chỉ vậy, ông ta còn muốn nhà họ Liễu chúng tôi tuyệt diệt cả nhà.

Cậu nói xem, có phải là ông nội cậu quá độc ác không?”
Nhìn đôi mắt như muốn bùng lửa của ông ta, tôi bỗng bừng tỉnh sau nỗi kinh hãi.

Khi xưa ông nội chỉ dặn dò tôi là nhất định phải tìm được nhà họ Liễu mà không hề nhắc tới những chuyện khác.

Tôi không thể tưởng tượng nổi người bình thường luôn dạy tôi về thiên đạo công lý lại có thể làm ra những chuyện ép buộc người khác bằng tính mạng như thế.

“Không thể nào, đây chẳng qua là cái cớ để nhà họ Liễu các người nuốt lời cho đám cưới mà thôi!”
Tôi nghiến răng.

Với những gì tôi biết về ông nội thì chắc chắn ông sẽ không làm những việc táng tận lương tâm như thế.

Hơn nữa dường như những tiên gia trên người tôi cũng có vẻ rất bảo vệ ông nội.

Nếu ông nội làm những chuyện khiến cả người và thần tức giận thì sao tiên gia vẫn còn bảo vệ ông ấy chứ?
“Hừ, cậu tin hay không thì tùy.

Giờ đây nhà họ Uy đã hóa giả được lời nguyền năm xưa của ông nội cậu gây ra cho họ, Nguyệt Như không cần phải gả cho nhà họ Trương nữa, nhà họ Liễu chúng tôi cũng đã bình an vô sự rồi!”
Nói xong, Liễu Chấn Quốc đẩy tôi một cái ra khỏi cửa.

“Liễu Nguyệt Như đã kết hôn với Uy Chính Thiên rồi.

Chuyện này không thể cứu vãn được nữa.

Cậu cũng đừng cố chấp nữa! Nếu cứ khăng khăng theo ý mình thì cũng đừng trách tôi không nể tình, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu!”
Tôi vốn đang bị thương nặng.

Bị ông ta đẩy như vậy khiến tôi lảo đảo.

May mà có người ở phía sau đỡ tôi nên tôi mới không ngã sõng soài ra đất.

“Trương Ly, anh không sao chứ?”
Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai tôi.

Hóa ra là Phương Tuyết.

Dường như Liễu Chấn Quốc đang định đóng cửa cũng đã nhìn thấy Phương Tuyết phía sau lưng tôi.

Đôi mắt ông ta trở nên lạnh lẽo và nhìn tôi chăm chăm một lúc lâu.

Ông ta không nói gì, chỉ đóng ‘rầm’ cửa lại.

“Chú Liễu cũng quá đáng thật đấy.

Ông ấy hung dữ với anh như vậy cơ à?”
Phương Tuyết cũng hết hồn bởi bộ dạng của Liễu Chấn Quốc.

Cô ta nhìn cửa nhà họ Liễu và lầm bầm một câu với vẻ khó hiểu.

Từ những gì Phương Tuyết nói thì có thể nhận ra cô ta không biết gì về chuyện xảy ra của nhà họ Liễu.

“Sao cô lại ở đây? Mấy ngày gần đây cô đã đi đâu vậy?”
Sau lần xử lý Miêu quỷ lần trước, tôi đã thử liên lạc với Phương Tuyết mấy lần nhưng không được.

Tôi tưởng việc của nhà họ Phương bị bại lộ nên Phương Thiên Vỹ đã đưa cô ta đi trốn.

Thật không ngờ vẫn còn gặp Phương Tuyết ở đây.

“Tôi chẳng đi đâu cả.

Vốn còn định đi cảm ơn anh, bố tôi đã hồi phục như trước đây rồi.

Tôi biết tất cả đều nhờ công lao của anh, nhưng do mẹ qua đời đột ngột nên gần đây tôi bận lo hậu sự cho mẹ”.

Nói tới chuyện đau lòng, trông thần sắc của Phương Tuyết có phần ảm đạm.

Tôi rơi vào trầm tư, không tiếp lời cô ta.

Sự bất thường lúc trước của Phương Thiên Vỹ chính là do bị Miêu quỷ cắn trả.

Giờ Miêu quỷ đã bị ông Tôn phong ấn thì việc cắn trả sẽ dừng lại.

Vì vậy ông ta hồi phục lại như bình thường cũng là điều đương nhiên.

Vậy nhưng việc hồi phục như vậy lại chính là điều bất thường nhất.

Không còn sự ràng buộc của Miêu quỷ, ai mà biết được Phương Thiên Vỹ có làm ra những chuyện gì khác hay không.

Nhưng nhìn bộ dạng của Phương Tuyết thì có vẻ tới thời điểm hiện tại cô ta vẫn chưa cảm nhận được điều gì bất thường trong gia đình của mình.

“Tối qua tôi xem tin tức thì nghe nói Liễu Nguyệt Như đã đính hôn với tên Uy Chính Thiên nên hôm nay tới hỏi cô ấy rốt cuộc là chuyện gì.

Không ngờ lại gặp anh và chú Liễu cãi nhau”.

Phương Tuyết khựng lại rồi sà tới nhìn tôi chăm chăm khiến tôi nổi cả da gà.

“Sao thế?”
Tôi cảnh giác nhìn cô ta và ôm chặt tay nải.

Có khi nào trên người Phương Tuyết có thứ gì tà ma không? Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ khiến thần kinh của tôi sắp bùng nổ tới nơi.

“Người khác không biết, còn tôi hiểu cô ấy lắm.

Cô ấy không có chút thiện cảm nào với Uy Chính Thiên đâu.

Hơn nữa, hôm đó cô ấy đã cởi mở thừa nhận mối quan hệ giữa hai người như vậy thì chứng tỏ người trong tim cô ấy chính là anh”.

“Hơn nữa nhìn thái độ vừa nãy của chú Liễu, tôi chưa bao giờ thấy ông ấy bốc hỏa như vậy, lẽ nào…”
Phương Tuyết lại ghé sát thêm chút nữa với vẻ thần bí.

Tôi càng siết chặt tay nải hơn.

“Trương Ly lẽ nào anh đã làm chuyện gì có lỗi với Liễu Nguyệt Như?”
Câu nói tiếp theo của Phương Tuyết khiến tôi đơ người….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi