THẦY PHONG THỦY - VƯƠNG LỖI



"Đợi tôi? Ông đợi tôi làm gì chứ?"
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là có lẽ Liễu Chấn Quốc biết tôi đã đưa Liễu Nguyệt Như đi nên mới tới đây để đòi con gái.

Tôi đã quyết tâm rồi, hôm nay dù có phải bỏ mạng tôi cũng nhất định không giao Liễu Nguyệt Như cho ông ta.

"Cậu không cần lo lắng, tôi biết Nguyệt Như đang ở chỗ cậu nên lần này tôi đặc biệt tới đây để nói với cậu một việc.

Cậu nhất định phải bảo vệ Nguyệt Như thật tốt, không được để người nhà họ Uy tiếp cận nó".

Rõ ràng Liễu Chấn Quốc cũng đoán ra suy nghĩ của tôi, có điều những lời ông ta vừa nói khiến tôi cảm thấy khá ngạc nhiên.

Trước đó ông ta dùng trăm phương ngàn kế tác thành cho Liễu Nguyệt Như và Uy Chính Thiên, nhưng hiện giờ lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ là sao? Tôi cẩn thận thăm dò Liễu Chấn Quốc đang đứng trước mặt mình.

Người đàn ông này đã hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ cẩn thận dè dặt của ông ta lúc này nhìn có vẻ như khá thâm sâu khó dò.

"Ông đã biết được chuyện gì?"
Giờ tôi đã hoàn toàn chắc chắn, Liễu Chấn Quốc này thực sự không đơn giản.

Thậm chí, ông ta còn biết chút chuyện âm dương không biết chừng.

Nhưng vẫn có điều tôi chưa hiểu nổi.

Nếu ông ta đã hiểu những chuyện này thì ông ta đương nhiên cũng biết biệt thự nhà họ Liễu có vấn đề, vậy tại sao ông ta vẫn quyết định dọn vào đó ở? Liễu Chấn Quốc không vội vàng trả lời câu hỏi của tôi, mà đưa tay chỉ vào Phương Thiên Vỹ đang ngồi đối diện ông ta.

"Cậu nhìn xem, người đàn ông này đã hoàn toàn hóa điên rồi".

Nghe Liễu Chấn Quốc nói xong tôi mới nhớ ra việc của Phương Thiên Vỹ.

Lúc này Phương Thiên Vỹ đã không còn dáng vẻ phong độ của một tổng giám đốc như trước đây mà giống như một ông cụ đang gần đất xa trời.

Vẻ mặt ông ta thảm thương, nhếch nhác co rúm lại trên chiếc xe lăn.

Phương Thiên Vỹ thấy chúng tôi nhìn về phía ông ta thì đột nhiên có vẻ kích động, dùng một tay vỗ vào tay vịn của chiếc xe lăn.

"Xong rồi, xong đời rồi, chúng ta đều phải chết, mày phải chết, mày cũng phải chết".

Nước dãi chảy ra từ khóe miệng ông ta, Phương Thiên Vỹ vừa nói vừa chỉ vào Liễu Chấn Quốc, sau đó lại chỉ vào tôi.

"Các người cũng không chạy được đâu, nhà họ Phương xong đời, nhà họ Liễu xong đời.

Cả Trương gia thôn của mày cũng sẽ không còn một ai!"
Mặc dù Phương Thiên Vỹ này điên điên khùng khùng nhưng những lời ông ta nói ra lại khá mạch lạc.

"Ông nói vậy là sao? Việc này liên quan gì đến Trương gia thôn? Rốt cuộc các người đang giấu giếm chuyện gì?"
Tôi không ngờ Phương Thiên Vỹ cũng biết chuyện của Trương gia thôn.

Tôi nghiêm mặt lại quay sang nhìn Liễu Chấn Quốc.

Liễu Chấn Quốc thở dài nặng nề, sau đó mới buồn bã mỉm cười.

"Việc đến nước này tôi cũng không giấu cậu nữa.

Trương Ly, cậu cũng đã nhìn thấy thủ đoạn của nhà họ Uy rồi, chắc cũng biết bọn họ muốn bày ra một trận pháp để làm chủ thiên hạ.

Nhưng việc không hề đơn giản như cậu nghĩ".

Ngừng lại một lát, Liễu Chấn Quốc nhìn Phương Thiên Vỹ đang thần hồn điên đảo kia, như thể đã hạ quyết tâm một việc gì đó rồi nói tiếp:
"Điều tôi có thể nói với cậu là nhà họ Phương và nhà họ Liễu đều là con cờ bị nhà họ Uy lợi dụng.

Hiện giờ, nhà họ Uy đã có con cờ khác tốt hơn nên muốn qua cầu rút ván, trừ khử nhà họ Phương và nhà họ Liễu".

"Cao ốc Phương Viên sụp đổ sau một đêm chính là lá bài cuối cùng của Phương Thiên Vỹ".

Nói đến đây, trong mắt Liễu Chấn Quốc lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Nhưng rõ ràng cách đó cũng không hề có tác dụng".

Nghe xong, tôi im lặng hồi lâu không đáp.

Mặc dù trong lòng tôi đã dự liệu những điều này nhưng khi thực sự nghe Liễu Chấn Quốc nói ra thì trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chấp nhận.

"Phương Thiên Vỹ cố tình hủy hoại cao ốc Phương Viên có phải là để hàng trăm thi thể bị chôn bên dưới bị bại lộ?"
Ông cụ Tôn đứng bên cạnh trầm giọng hỏi.

Liễu Chấn Quốc nhìn ông cụ Tôn dò xét một hồi, sau đó mới gật đầu.

"Năm đó nhà họ Uy bày trận đã tế hàng trăm thi thể đó, bọn họ muốn biết ý trời.

Chỉ tiếc là đại trận không thành, cho nên bọn họ mới lấy mạch sống của nhà họ Phương để trấn áp chiếc quan tài âm đó".

Nghe Liễu Chấn Quốc nói xong, tôi và ông cụ Tôn đều im lặng.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, thoạt nghe có vẻ như ông ta đã nói cho chúng tôi biết rất nhiều bí mật.

Nhưng nếu phân tích kỹ hơn một chút sẽ thấy thực ra ông ta đang nói lảng nói tránh, tất cả những tình tiết quan trọng thì đều bỏ qua, như thể cố tình giấu giếm.

Xem ra Liễu Chấn Quốc không hề muốn nói cho chúng tôi biết toàn bộ chân tướng.

"Ngay từ ban đầu ông đã phản đối việc tôi và Liễu Nguyệt Như ở bên nhau, vậy tại sao giờ đột nhiên lại nói với tôi những điều này?"
Tôi biết Liễu Chấn Quốc là con cờ của nhà họ Uy, còn tôi lại là con cờ trong tay Liễu Chấn Quốc.

Hiện giờ ông ta nhìn có vẻ như đang hòa hoãn với tôi nhưng thực chất cũng chỉ đang muốn lợi dụng tôi mà thôi.

Thấy tôi hỏi vậy, trong mắt Liễu Chấn Quốc như lóe lên một tia sáng.

"Ban đầu tôi tưởng rằng Uy Chính Thiên thực sự thích Nguyệt Như, gả con gái cho cậu chủ nhà họ Uy đương nhiên hơn xa gả cho một tên nghèo rớt mồng tơi như cậu.

Nhưng giờ tôi phát hiện, hóa ra Uy Chính Thiên muốn lấy Nguyệt Như chỉ vì mệnh cách của nó".

Nghe Liễu Chấn Quốc nói xong mà tôi chỉ muốn đảo mắt chán chường.

Còn lâu tôi mới tin lời bịp bợm của ông ta, chắc chắn ngay từ đầu ông ta đã biết mục đích thực sự của Uy Chính Thiên.

Ngay đến cả tôi, lần đầu tiên nhìn cũng biết Uy Chính Thiên không thật lòng với Liễu Nguyệt Như.

Vậy mà người làm bố như ông ta lại không nhìn ra sao? Giờ lại tỏ vẻ ngây thơ vô tội, ông ta nghĩ tôi là thằng ngốc thật sao? Nhưng qua vài lần tiếp xúc tôi ít nhiều cũng hiểu về Liễu Chấn Quốc.

Nếu ông ta không muốn nói chuyện gì thì có kề dao vào cổ ông ta cũng tuyệt đối không hé miệng.

"Trương Ly, giờ tôi đã nhận ra rồi, chỉ có cậu thật lòng với Nguyệt Như.

Giờ tôi đã không còn cách nào bảo vệ được nó nữa, cho nên đành gửi gắm hết hy vọng vào cậu".

Liễu Chấn Quốc nói giọng tha thiết, nhưng tôi đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhà họ Uy trở mặt, qua cầu rút ván muốn diệt cả nhà họ Phương và nhà họ Liễu.

Còn Liễu Chấn Quốc hiện giờ muốn kéo tôi vào gánh họa thay.

Nhưng vì Liễu Nguyệt Như, tôi không thể từ chối.

"Nếu đã muốn tôi bảo vệ Nguyệt Như, vậy thì ông phải thành thật với tôi.

Nói đi, rốt cuộc nhà họ Uy muốn làm gì với cô ấy?"
Giọng nói của tôi nghe khá lạnh lùng, nhưng quả thực bất luận Liễu Chấn Quốc dùng cái mặt nạ nào để nói chuyện với tôi, tôi đều thấy ác cảm.

Sau khi trầm ngâm một lát, như thể thấy lời tôi nói cũng có lý, Liễu Chấn Quốc mới bắt đầu nói.

"Nhà họ Uy định cho nó và Uy Chính Thiên đổi mệnh".

"Đổi mệnh?"
Tôi và ông cụ Tôn đều sững sờ.

"Không sai, chính là đổi mệnh.

Nói ra thì chuyện này bắt đầu từ ông nội cậu".

Liễu Chấn Quốc lại lôi ông nội tôi vào chuyện này.

Không biết tại sao nhưng nghe Liễu Chấn Quốc nhắc đến ông nội, trong lòng tôi cảm thấy có chút khó chịu.

"Ông nội tôi làm sao?"
Tôi không nén nổi tò mò cau mày hỏi.

Nếu ông ta dám đặt điều về ông nội tôi dù chỉ một câu thì tôi sẽ hoàn toàn lật mặt với ông ta.

"Đúng là năm đó ông nội cậu cải mệnh cho nhà họ Liễu chúng tôi, nhưng ông nội cậu cũng cải mệnh cho nhà họ Uy.

Nếu không, giờ nhà họ Uy đã hoàn thành đại trận, làm chủ thiên hạ rồi".

Nói cả nửa ngày, cuối cùng ông ta cũng nhắc tới vấn đề chính rồi đây.

"Nguyệt Như có mệnh cách thuộc tính âm, nhưng lại có mệnh đế vương.

Mệnh cách này chính là cái nhà họ Uy đang cần, vậy nên bọn họ mới muốn cho Uy Chính Thiên kết hôn với Nguyệt Như".

Nói đến đây, Liễu Chấn Quốc như nhớ ra chuyện đau lòng gì đó.

Ông ta cắn cắn môi, một lát sau mới nói tiếp:
"Hừ, bọn họ nói thì dễ nghe, nói cái gì mà đổi mệnh.

Thực ra là muốn lấy mạng Nguyệt Như mà thôi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi