THẺ BÀI MẬT THẤT

Tiêu Lâu lại tiến vào Đào Hoa Nguyên, tấm bảng trên đỉnh đầu cũng hiện lên thông báo.

– thẻ bài [Đào Uyên Minh] cấp độ +1

– hiệu ứng kỹ năng [Đào Hoa Nguyên Ký] được tăng lên, có thể mang thêm hai đồng đội tiến vào Đào Hoa Nguyên

– [Đào Hoa Nguyên] còn tồn tại trong 4:30

Quả nhiên cấp độ của thẻ Đào Uyên Minh có liên quan tới số lần tiến vào Đào Hoa Nguyên.

Tiêu Lâu đã phải rất vất vả trong những phòng Rô và Cơ trước mới có thể đạt được những tấm thẻ đầy hữu dụng này, Đào Uyên Minh, Sudoku, Compa, đều là những thứ đã cứu mạng anh trong mật thất hiện tại. Nếu ngay từ đầu anh lựa chọn phòng 2 Bích, tay không tấc sắt đối diện với lũ zombie chặn đường đuổi gϊếŧ thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Tiêu Lâu hít sâu, xoay người rời khỏi Đào Hoa Nguyên, trở về cổng vào trong siêu thị.


Anh đi ra không lâu thì Đào Hoa Nguyên cũng biến mất khi hết thời gian 30 phút, trên mặt tấm thẻ Đào Uyên Minh cũng xuất hiện một dòng chữ "Không thể triệu hồi" màu xám, thời gian cooldown lên tới 24 giờ.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ không thể dựa vào việc dịch chuyển tức thời tới Đào Hoa Nguyên nữa.

Tiếp theo mà gặp thêm nhiều zombie, anh sẽ phải cẩn thận hơn gấp bội.

Thời gian giới hạn để vượt qua phòng 2 Bích là một tiếng, anh đã dùng hết 35 phút.

Tiêu Lâu nhìn đồng hồ đếm ngược, nhanh chóng chạy bộ tới Bệnh viện trung tâm.

Vừa rồi anh đã cố tình dừng lại một lát trước tòa nhà xét nghiệm, lợi dụng phạm vi 30m của mùi nước hoa để kéo hết zombie trong toàn bộ mười tầng nhà tới sân thể dục rồi dùng vòng kim loại khống chế, vì vậy khi tiến vào sảnh của Trung tâm xét nghiệm, anh không gặp phải zombie tập kích nữa.


Tiêu Lâu đứng ở đại sảnh, đọc kỹ bảng hướng dẫn màu xanh lá.

Tầng một là khu vực xét nghiệm chụp chiếu như CT, cộng hưởng từ; tầng hai là phòng khám nghiệm bệnh lý; tầng ba là phòng kiểm tra vi sinh vật và nguyên nhân gây bệnh; tầng bốn chính là nơi anh định tới – trung tâm xét nghiệm máu.

Tiêu Lâu ấn thang máy đi lên tầng thì lại phát hiện thang máy không hoạt động, anh lập tức xoay người đi thang bộ.

Kỳ quái là khi đi tới chân cầu thang, một cảm giác ớn lạnh như có người bám theo sau bỗng bao trùm lên lưng anh. Tiêu Lâu quay đầu lại, chỉ thấy một hành lang dài trống trải.

Anh nhíu mày, cố quên đi cảm giác quái dị này, bước chân nhanh chóng đi lên tầng.

Ở góc cầu thang có mấy cái xác đang hoại tử, mùi hôi thối tỏa ra, càng lên cao thứ mùi thối này càng nồng nặc, Tiêu Lâu dùng tay áo che kín miệng và mũi, sải bước tiến về phía trung tâm xét nghiệm máu.


Vừa rồi zombie trong trung tâm xét nghiệm bị anh kéo hết tới sân thể dục, lúc này ngoại trừ mùi thối thì cả đường không gặp phiền phức nữa. Chỉ có điều khi tới phòng xét nghiệm máu ở tầng bốn, anh bỗng ngây ngẩn cả người –

Ở đây có vô số mẫu máu.

Màu đỏ, xanh lá, tím, đen, vàng, xanh dương...

Một loạt ống nghiệm được xếp thành hàng, màu sắc khác nhau, số lượng phải lên đến vài trăm ống.

Đương nhiên Tiêu Lâu biết rõ những màu sắc của ống nghiệm đại diện cho cái gì. Khi bệnh viện lấy máu của người bệnh, bác sĩ sẽ dùng những ống nghiệm với màu sắc khác nhau tùy theo mục đích kiểm tra, ống màu đỏ để xét nghiệm sinh hóa máu, màu tím để kiểm tra công thức máu, ống màu đen kiểm tra tốc độ lắng hồng cầu, ống màu xanh để đo thời gian máu đông...

Bình thường người bệnh nằm viện và người bệnh tới khám lấy máu phải mất ba ngày mới có thể lấy được kết quả xét nghiệm, những bệnh viện lớn mỗi ngày phải lấy tới cả trăm ngàn mẫu máu của người bệnh, vì thế trong trung tâm xét nghiệm máu có một số lượng mẫu huyết thanh khổng lồ cũng là chuyện bình thường.
Phải tìm kiểu gì đây?

Tiêu Lâu nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên anh thấy tất cả những ống nghiệm này đều có mã vạch và tên người bệnh, Tiêu Lâu chợt nghĩ ra – phần giới thiệu tình tiết đã từng đề cập, đứa bé trai vào viện cấp cứu, sốt cao không hạ, cuối cùng tử vong và bị đưa vào phòng giữ xác tạm thời.

Người chết trong viện là chuyện rất nghiêm trọng, bác sĩ sẽ phải tường thuật lại ca bệnh trong vòng 24 giờ, viết "báo cáo phân tích nguyên nhân tử vong", đồng thời gửi "giấy chứng tử" cho người nhà. Đứa bé trai sau khi cấp cứu chắc chắn có bệnh án lưu lại. Chỉ cần biết tên của đứa bé trai thì chắc chắn có thể thu được mẫu huyết thanh của nó.

– đúng vậy, là một nhân vật trong phòng 2 Bích, chắc chắn đứa bé này phải có tên!

Còn 20 phút nữa là hết giờ, Tiêu Lâu quyết đoán xoay người đi xuống tầng dưới.
Anh chạy nhanh về tòa nhà khám chữa bệnh, xông vào văn phòng bác sĩ khoa cấp cứu ở tầng một.

Bệnh dịch bùng nổ khiến văn phòng trở nên hỗn loạn, nhưng Tiêu Lâu liếc mắt một cái đã thấy được tủ lưu trữ bệnh án, trên đó có rất nhiều bệnh án đủ loại, anh rút toàn bộ ra rồi nhanh chóng lật xem những trang đầu –

Đầu tiên anh loại toàn bộ những bệnh án không phù hợp về độ tuổi, anh chỉ dùng nửa phút đã lọc ra được ba bệnh nhân là trẻ em nam. Trong đó có một người nhập viện với triệu chứng là "Phát sốt", hơn nữa chỉ có bệnh án của người này mới có tờ giấy "Phân tích nguyên nhân tử vong".

Lưu Tiểu Nguyên, tám tuổi – vừa khớp với phần mô tả nội dung tình tiết khi anh tiến vào mật thất.

Tiêu Lâu sáng bừng hai mắt, cầm bệnh án của Lưu Tiểu Nguyên nhanh chân chạy về trung tâm xét nghiệm máu.
Ống nghiệm máu ở trung tâm xét nghiệm nhiều không đếm xuể, Tiêu Lâu đảo qua một lượt, bỏ qua toàn bộ những ống huyết thanh của những người không liên quan, cuối cùng anh thành công tìm ra được mẫu máu của người bệnh mang tên Lưu Tiểu Nguyên trong góc.

Tất cả màu sắc ống nghiệm từ đỏ, vàng, xanh dương, xanh lá, đen, tím đều được lưu giữ đầy đủ.

Bệnh của đứa nhỏ này rất phức tạp, rõ ràng bác sĩ không thể chẩn đoán ra bệnh nên mới lấy rất nhiều máu để kiểm tra toàn diện, gặp một ca bệnh khó thì phải kiểm tra toàn bộ cũng là quy trình thường gặp tại bệnh viện.

Tiêu Lâu lấy đủ sáu ống máu, xoay người đi xuống tầng.

Anh đã tiêu tốn mất 45 phút.

Giờ chỉ cần trở lại tòa nhà khám chữa bệnh, đi thang máy lên thẳng sân thượng là có thể vượt ải một cách hoàn hảo.
Nhưng ngay khi anh xuống đến tầng một của trung tâm xét nghiệm, một giọng nói dễ nghe thánh thót bỗng vang lên sau lưng anh: "Chúc mừng anh đã vượt qua mật thất 2 Bích một cách hoàn hảo, tôi là Át Bích, anh có thể tới đây nhận thưởng."

Tiêu Lâu ngẩn ra, quay đầu về hướng có giọng nói.

Tầng một của trung tâm xét nghiệm có một hành lang sâu hun hút, âm thanh kia phát ra từ sau cánh cửa cuối hành lang.

Tiêu Lâu xoay người bước tới trước cửa thì thấy trên cửa có một nửa được thiết kế song sắt, nửa dưới thì bị khóa ngoài. Nhìn qua khe hở chấn song có thể thấy bên trong là một căn phòng rộng chừng 10m vuông, có cả giường và quần áo bảo vệ trên tường, hẳn là phòng nghỉ của bảo vệ.

Một đứa bé trai chỉ cao tới eo Tiêu Lâu đang đứng cạnh giường. Cậu ta mặc nguyên một cây đen, quay lưng về phía Tiêu Lâu, giọng nói trong veo: "Chìa khóa mở cửa nằm ở túi trước của bảo vệ, mở cửa giúp tôi nào."
Tiêu Lâu nhìn lại, người bảo vệ bên cạnh hành lang đã biến thành một cái xác, cổ bị cắt đứt lìa, đầu thì không biết ở đâu.

Đứa bé trai nói: "Đúng rồi, là ông ta đó, lấy chìa khóa từ trong túi của ông ta..."

Tiêu Lâu không đi lấy chìa, bình tĩnh hỏi: "Tại sao lại quay lưng về phía tôi?"

Đứa bé trai cười nói: "Thì là người gác cửa mà, phải tạo cảm giác thần bí chứ."

Tiêu Lâu thản nhiên nói: "Vừa rồi khi tôi chạy lên lầu, chính cậu là người nhìn chằm chằm sau lưng tôi nhỉ – Lưu Tiểu Nguyên."

Anh dùng câu khẳng định, giọng nói chắc nịch.

Nghe vậy, đứa bé bỗng cứng đờ lưng: "Anh nói gì vậy?"

"Lưu Tiểu Nguyên là người bị nhiễm bệnh đầu tiên, sau đó được bảo vệ lôi ra, không ngờ cậu vẫn còn giữ được ý thức." Tiêu Lâu mỉm cười, "Muốn lừa tôi mở cửa cho cậu? Ngại quá, tôi không ngu thế đâu."
Đứa bé trai quay đầu –

Mặt cậu ta tái nhợt như tờ giấy, môi dính đầy máu tươi, hai cái răng nanh bén nhọn không khác nào loài dã thú hung tợn nhất, trong mắt không có lòng trắng, cũng không có đồng tử, chỉ còn một màu đen thăm thẳm khiến người kinh hãi.

Tiêu Lâu không sợ đến mức rút lui, anh thản nhiên nhìn cậu ta như đã đoán được từ lâu.

Nhận thấy lừa người thất bại, ngũ quan của Lưu Tiểu Nguyên dần méo mó, nó vươn hai cánh tay chỉ còn xương trắng của mình bám lấy song sắt: "Thả tao ra ngoài! Thả tao ra ngoài! AAAAAAAA"

Tiếng kêu của nó nhanh chóng biến thành tiếng rít gào.

Đây là âm thanh cao vút của thủ lĩnh triệu tập thuộc hạ trong bầy dã thú, gần như khiến không khí xung quanh sảnh của trung tâm xét nghiệm cũng vặn vẹo theo.

Màng nhĩ Tiêu Lâu bị tiếng hét xuyên qua đau đớn từng hồi, nhận ra nó đang gọi lũ zombie tới, Tiêu Lâu không do dự nữa, xoay người bỏ chạy!
Toàn bộ zombie bị vòng sắt khống chế trong sân thể dục nghe thấy tiếng rít sắc lẻm kia bắt đầu cử động, nếu Tiêu Lâu không dùng vòng kim loại bao vây từ trước thì lúc này chắc chắn anh sẽ bị số lượng zombie khổng lồ đó chôn sống.

Tiêu Lâu: "..."

Vậy mà phòng 2 Bích vẫn còn nguyên một cái hố ở cuối nữa.

Rất nhiều người khiêu chiến sau khi lấy được huyết thanh, biết rằng bản thân sẽ vượt ải hoàn hảo, chắc chắn sẽ buông lỏng tinh thần, lúc này mà nghe thấy có người nói "Tôi là Át Bích", có lẽ sẽ tin thật.

Cũng may Tiêu Lâu cẩn thận, nhận thấy đứa bé trai có gì đó không đúng, không nghe lời nó đi tới mở cửa.

Thằng bé này mới là boss của phòng 2 Bích!

Một tiếng hét lôi được hết lũ zombie tới, nghĩ đến mà ghê!

Tiêu Lâu chạy như điên về đại sảnh tòa nhà khám bệnh, anh ấn thang máy nhanh chóng lên tầng cao nhất.
Có một chiếc trực thăng đang chờ anh trên sân thượng rộng lớn, ngay khoảnh khắc anh lên đến nơi, máy bay trực thăng lập tức khởi động, cánh quạt xoay phành phạch, không khí xung quanh cũng mang theo hơi nóng đập thẳng vào mặt.

Tấm bảng bay trên đầu cũng hiện ra thông báo quen thuộc.

– chúc mừng người khiêu chiến Tiêu Lâu đã vượt qua mật thất [Thị trấn zombie] cấp D một cách hoàn hảo, thời gian vượt ải 50 phút, đạt được thành tích cao hơn 85% người tham gia!

– đánh giá chất lượng vượt ải: A, có cơ hội rút thêm phần thưởng khi có thành tích vượt ải hoàn hảo, xin mời trở về không gian cá nhân nhận thưởng.

Nhìn đi, đây mới là thông báo thật sự.

Trước khi người khiêu chiến qua ải, người gác cửa mật thất sẽ không tự nhiên xuất hiện làm ảnh hưởng tới quá trình vượt ải. Dù Át Bích có thật sự xuất hiện thì cũng sẽ không bị nhốt sau một cánh cửa. Huống hồ đứa nhỏ kia còn quay lưng về phía anh để nói chuyện, còn bắt anh đi lấy chìa khóa, động não một chút là biết nó chính là Lưu Tiểu Nguyên nhiễm bệnh đầu tiên rồi bị bảo vệ lôi ra.
Thời gian giới hạn 60 phút, Tiêu Lâu vượt qua trong 50 phút, đến cuối còn suýt bị lừa, thật sự thót tim.

Anh không hiểu về loại phòng sinh tồn nhiều lắm, những phòng Cơ và Rô trước đây anh đều được xét điểm cao hơn 99.9% người chơi, lần này chỉ còn 85%, chứng tỏ còn 15% vượt qua phòng này thuận lợi hơn anh.

Có lẽ còn có cách khác?

Tiêu Lâu ngồi trên trực thăng suy nghĩ, đúng lúc này tấm bảng đang bay lơ lửng lại có thông báo –

Chúc mừng người khiêu chiến Ngu Hàn Giang đã vượt qua mật thất [Thị trấn zombie] cấp D một cách hoàn hảo, thời gian vượt ải [15 phút], phá kỷ lục vượt ải của mật thất 2 Bích!

Tiêu Lâu: ".........."

15 phút?

Khi mà anh chật vật kéo zombie, giữ zombie, chạy trốn như điên như rồ, Ngu Hàn Giang vậy mà vượt ải hoàn hảo chỉ trong 15 phút?

Cho hỏi cái vị Ngu đội của sở cảnh sát kia, bạn cứ nghiễm nhiên đi cả một đường như máy ủi đất thế à?!
Hết chương 12.

Lời tác giả:

Ngu đội đang điên cuồng tạo cảm giác tồn tại trước mặt Lâu Lâu đó : )

Phòng 2 Bích có thể dùng trí, cũng có thể giải quyết bằng vũ lực.

Tiểu thụ vượt ải dựa vào IQ, còn Ngu đội.... zombie đi chậm hả? Thế để tặng cho chút quà, mỗi đứa một đao.

Đám zombie: Gặp hai người, bọn này thật sự xui vãi nồi!

P.s: Phòng cấp D hơi ngắn ha, coi như một trạm trải nghiệm, hai người sắp gặp nhau rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi