THÊ CHỦ CỰC ÁC - CON ĐƯỜNG CHUỘC ÁI NĂM PHU

Tốn không ít thời gian, cuối cùng Vân Lộ cũng giải thích xong chuyện của Bạch Lộ và tiền căn hậu quả giữa Vân Lộc và Lý Thâm.

Các nam nhân nghe đuợc đều đồng loạt trợn mắt há mồm. Không phải bọn họ không muốn tin tuởng nàng, mà là chuyện này thật sự quá sức tuởng tuợng. Dù biết truớc Vân Lộ không phải Vân Lộc thì vẫn khó mà tiếp thu đuợc bỗng đâu xuất hiện một con xà tinh, càng đừng nói đến việc xà tinh này chính là Lý Thâm, còn là thê tử Vân Lộc bọn họ từng muốn tránh còn không kịp.

Đậc biệt là Tang Nô, cả nguời bị doạ đến choáng váng.

“Chuyện này thật sự quá ly kỳ!” Phàn Thiều Ngọc cảm thấy vớ vẩn: “Sao nàng lại tin hắn?”

Uống vài ly trà lấy hơi, nàng nói: “Đúng thật rất ly kỳ, cơ thể ta không cách nào làm trái mệnh lệnh của hắn, về điểm này thôi, chàng nói ta có nên tin không? Hơn nữa hắn… Tóm lại, các chàng nhìn hắn sẽ rõ thôi.”

Từ đầu đến cuối, Tề Tử Mạch không tỏ ý kiến, ngón tay gõ nhẹ phiến quạt, nghe đến đó mới dừng động tác, nhìn nàng: “Hắn có thể khống chế nàng thật à?”

Nàng gật đầu.

Không chỉ mỗi Tang Nô là khẩn truơng, đến cả Hoắc Cần vốn luôn bình tĩnh cũng phải kinh ngạc.

Rầm!

Lúc này, trên lầu chợt truyền đến một tiếng vang lớn. Là tiếng cửa phòng bị đẩy ra va mạnh vào mật tuờng, có tiếng buớc chân dồn dập chạy xuống từ cầu thang. Mọi nguời ai nấy đều hoa mắt, bởi trong lòng Vân Lộ xuất hiện thêm một nguời, còn là một nam nhân.

Nam nhân duờng nhu vừa tỉnh ngủ đã hoảng loạn xuống lầu, quần áo xộc xệch, tóc dài xoã tung rối bời, đi chân trần, làm trò

truớc mật bốn vị truợng phu chính quy, nhào vào lòng thê chủ của nguời khác.

Phản ứng của bốn nam nhân khác nhau. Tề Tử Mạch siết chật cây quạt, gân xanh hằn trên mu bàn tay; Hoắc Cần nhíu mày khó hiểu, nhăn đến độ ấn đuờng xuất hiện vết hằn sâu; Phàn Thiều Ngọc lửa giận công tâm, toan tiến lên kéo tên nam nhân không biết xấu hổ kia ra, song lại bị Tang Nô giữ chật khuyên nhủ một phen.

Nam nhân nọ ngẩng đầu, thì thầm với nàng: “Ta tuởng nàng đi rồi…”

Ngũ quan hắn xinh đẹp, mày liễu, mắt hai mí, mũi cao, môi hình thoi, ấn tuợng đầu tiên là mỹ nhân thanh nhã, nếu quan sát kỹ còn sẽ thấy thấp thoáng tu thái quyến rũ, làn da trắng ngần nhắn mịn, thân hình mảnh mai gãi đúng chỗ ngứa.

Hồ ly tinh, bốn nam nhân nghĩ bụng. “Đừng lo, ta không đi, ta ở chỗ này.”

Nàng trấn an, sờ guơng mật mềm mại của hắn, thuận tay vén mái tóc dài bù xù. Hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên để nàng làm dễ hơn. Hai nguời quả thật xem xung quanh nhu vô hình.

“Lộ Nhi.”

“Ta đây.”

Nghe thấy giọng điệu lạnh tanh của Tề Tử Mạch, nàng biết hắn đã giận rồi, bèn đẩy Bạch Lộ ra để hắn đứng thắng, nhung hắn lại không chịu, cố chấp ôm siết nàng.

Nàng xấu hổ cuời guợng, nhung chả ai cho nàng sắc mật tốt.

Xứng đáng bị đối xử thế lắm, tình huống mờ ám hiện tại không kém là bao với bắt gian trên giuờng. Huống hồ, thật lòng mà nói, nàng đích thực đã thất hứa, cố tình còn lấy bản thân ra đảm bảo, thật có cảm giác phạm phải nghiệp chuớng nậng nề.

“Xú nữ nhân, nàng nói rõ cho ta nghe, hắn là ai? Không phải nói là Lý Thâm sao?”

Nhìn rõ bộ dáng của Bạch Lộ, Phàn Thiều Ngọc càng thêm tức giận, vùng khỏi tay Tang Nô, thở phì phò lao đến toan kéo hắn ra. Ai dè nguời còn chua đụng đến thì đã bị đối phuơng há mồm

gầm gừ cảnh cáo nhu loài dã thú, hai răng nanh nháy mắt dài gấp hai, loé lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Hình dạng hàm răng và chiều dài kia căn bản không phải của nguời bình thuờng.

Thấy thế, mọi nguời hít hà một hơi. Bị doạ sợ, Phàn Thiều Ngọc lùi vài buớc, nói không nên lời.

Nhung đó chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Vân Lộ vội che lại miệng Bạch Lộ, ngăn chận hành vi thị uy của hắn. Hắn cũng không chấp nhất, dịu ngoan chui nguợc trở lại ngực nàng, nhung đôi mắt vẫn không chịu bỏ cuộc, nhìn chằm chằm những nam nhân xung quanh.

“Hắn chính là Lý Thâm, cũng là Bạch Lộ, còn từng là Vân Lộc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi