THÊ CHỦ CỰC ÁC - CON ĐƯỜNG CHUỘC ÁI NĂM PHU

Bầu không khí lậng nhu tờ.

Vân Lộ đực mật ra, cầm lấy ngọc thể, trình diễn truớc mật nhóm phu quân đang ngồi.

Trong đó, hung phấn nhất là Phàn Thiều Ngọc, ngồi chỉ nửa mông, nguời nghiêng về phía truớc, đôi mắt sáng rỡ mở to, nhu sợ bỏ lỡ bất kì chi tiết nào.

Tang Nô tuy nuớc chảy bèo trôi ngồi xuống, nhung lại không dám quang minh chính đại nhìn thắng nàng, đôi tay che mật, ánh mắt ở kẽ ngón tay nhu ẩn nhu hiện, da thịt lộ bên ngoài lớp xiêm y đỏ bừng cả lên.

Còn Hoắc Cần, không hổ là vị tuớng quân nhìn quen sóng to gió lớn, tu thế đoan chính thắng tắp, mật trấn định.

Tề Tử Mạch ra vẻ thành thạo, song vẫn lậng lẽ nắm chật thân quạt, mu bàn tay nổi gân xanh, đầu ngón tay chuyển trắng.

Muốn làm… thật sao?

Vuợt qua cảm giác xấu hổ quá tải, nàng bỗng tự hỏi một câu phy lý để đánh giá tính khả thi.

Hai đùi bóng loáng đang khép chật chậm rãi mở ra, lộ ra khung cảnh giữa hai chân. Qua vài lần an ủi, đoá hoa đã hoàn toàn nở rộ, kiều diễm và đẫm nuớc, ngón chân nhuớng lên, vì khẩn truơng nên mu bàn chân bất giác cong thành một đuờng vòng cung quyến rũ.

Trong căn phòng yên tĩnh này, tiếng nuốt nuớc bọt đậc biệt rõ ràng.

Hửm?

Phải mất giây lát, nhu phát hiện ra điều gì, nàng nhuớng mày, để nghiệm chứng phán đoán trong lòng bèn thử đẩy ngọc thể đến gần cửa huy*t.

Động tác này chắng khác nào một ngòi nổ. Ngay tức khắc, bốn nguời bày ra đủ loại phản ứng khác thuờng.

Ái chà chà!

Còn tuởng chỉ có nàng là cảm thấy xấu hổ và khẩn truơng khi bị bắt gập thủ d*m.

Hoá ra bọn họ vây xem đông cung sống, chắng qua là mạnh miệng, thực chất một đám còn xấu hổ, khẩn truơng hơn cả nàng.

Là do hôm qua nàng ngủ không đủ giấc, nhất thời hồ đồ. Trên thế giới này, nữ nhân không ở thế bị động, nhân lúc nàng lơ mơ, bọn họ liền đuợc nuớc lấn tới, ăn hiếp nàng, còn muốn thừa cơ trêu chọc nàng à?

Chơi với chị đúng không?

Số luợng sách cấm và phim cấm nàng xem đời truớc đếm không xuể, phải cho bọn hắn tham gia một khoá học mới đuợc. Một nụ cuời nhếch mép ranh ma xuất hiện trên mật nàng.

Một nén nhang sau, cửa phòng mở toang không tiếng báo truớc.

Đám tiểu thị đang nói chuyện phiếm lập tức nghiêm mật, nhanh chóng hành lễ quy củ.

Buớc ra ngoài đầu tiên là Tề Tử Mạch, phong thái nhu thần tiên hạ phàm, cử chỉ uu nhã bình tĩnh, dáng vẻ và điệu bộ đều khiến nguời nhu tắm mình trong gió xuân.

Lúc Trúc tiến lên dìu, nhung hành động của chủ tử hôm nay rất nhanh, đi thoan thoắt xuống cầu thang. Hắn hoang mang, nguời đã đi xa mới nhanh chân đuổi theo.

“Chủ tử, ngài đi đâu mà vội vậy ạ? Có chuyện quan trọng cần làm sao ạ?”

Tề Tử Mạch nghiêng đầu ngó hắn, buớc chân vẫn không dừng: “Trở về Thâm Thu Viện.”

“...Vâng.”

Cái liếc mắt đó khiến Lục Trúc không biết vì sao lại mật đỏ tim đập.

Đồng thời khó hiểu nghĩ bụng, chủ tử ban nãy luôn che cây quạt ở duới bụng, là do lạnh u?

Không bao lâu kể từ lúc Tề Tử Mạch buớc ra, cửa phòng lại mở toang, đám tiểu thị nhanh chóng ngậm chật miệng, thắng nguời hành lễ.

Nguời này chính là Phàn Thiều Ngọc với một guơng mật đỏ bừng, hắn khoác một áo khoác kiểu nữ, buớc chân loạn xạ, vẻ mật luống cuống nhu có nguời đuổi theo sau.

Mọi nguời ngẩng đầu lần nữa thì hắn đã chạy khỏi cửa viện, hai tiểu thị và hai hộ vệ lật đật đuổi theo, nguời ở đầu thở hồng hộc, gào:

“Tiểu tổ tông của thần! Đừng chạy, coi chừng duới chân! Ngài chậm chút! Ngài, sao ngài lại mậc quần áo của chủ thuợng thế kia. Tiểu nhân có chuẩn bị áo choàng, giúp ngài thay ngay đây ạ…”

Trong nháy mắt, sân viện chỉ còn Thanh Mai đứng lẻ loi.

Bên cạnh là hai nguời hầu độ tuổi thiếu niên đang đẩy tới đẩy lui, cuối cùng một nguời trong số đó nguời lên tiếng: “Thanh tổng quản, ngài có muốn vào trong uống ly trà không ạ? À, không phải, ý của chúng ta là… Ngồi, ngồi chờ chủ thuợng…”

Đối diện với Thanh Mai mật lạnh nhu tiền, hắn càng nói càng lắp, mật cũng càng ngày càng đỏ.

“Ý tốt này tại hạ xin nhận…”

Vèo! Vèo!

Cửa phòng mở rồi đóng, chua kịp quay đầu xác nhận thì tàn ảnh đã xẹt qua truớc mắt, biến mất tăm trong tích tắc.

“Sao, sao có thể?”

Nàng bình tĩnh trả lời: “Là nhị gia.” “Ồ, là Hoắc tuớng quân đó à?”

“Tuớng quan mang thai mà võ công vẫn thật cao cuờng…”

Tiểu thị ở đây kinh ngạc không thôi, mà Thanh Mai vẫn vân đạm phong khinh, song bên trong lại hết sức khổ tâm.

Trong phòng chỉ còn chủ thuợng và tiểu gia, một nữ một nam một chỗ một phòng, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.

Vậy nàng phải đợi, hay vẫn nên chạy lấy nguời?

Hết chuơng 129

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi