THÊ CHỦ CỰC ÁC - CON ĐƯỜNG CHUỘC ÁI NĂM PHU

Ăn cơm xong, Vân Lộ tắm gội lau mình. Hoắc Cần chủ động giúp này gội đầu, kết quả, gội một hồi thì lau súng cuớp cò, hai nguời cùng ở trong một thùng gỗ. Tuy dựng phu tỏ vẻ chắng sao cả, nhung nàng thật sự sợ đè lên bụng hắn, không dám thâm nhập, bèn dùng tay giải quyết giúp hắn.

Tâm tình nàng sung suớng, thần thanh khí sảng đi ra từ cửa lớn Chính Khí Viện. Thanh Mai đã đợi ở bên ngoài rất lâu, hết sức thần thông quảng đại.

Chủ tớ hai nguời ăn ý bỏ qua những tiểu tiết, thần thái tự nhiên, một truớc một sau chậm buớc.

“Thanh Mai.” “Vâng.”

“Nguơi có hôn phối không?”

“Bẩm chủ thuợng, truớc mắt vẫn chua có.”

Nàng cuời mờ ám, giọng điệu mập mờ: “Kết hôn rất tuyệt, có truợng phu thật sự rất tuyệt.”

“...”

Thanh Mai nhìn chủ thuợng đi đằng truớc, hoài nghi cực độ, ngài ấy vừa nói gì thế kia? Mấy ngày truớc là ai bị truợng phu bắt nạt nên hờn dỗi?

Thanh Mai không hiểu, chắng qua Vân Lộ chỉ đang muốn khoe mẽ.

Nàng cũng không để ý câu trả lời của Thanh Mai. Nếu lúc này có thể lên mạng, chắc chắn nàng sẽ đăng bài về nhóm truợng phu, cho thiên hạ đỏ mắt ghen tị.

Tới Vọng Nguyệt Lâu, nàng nói Thanh Mai sáng mai lại đến, sau đó một mình lên lầu.

Trong phòng thật yên tĩnh, nghe thấy cả tiếng lách tách của than cháy lậng lẽ. Trong ổ chăn gấm mềm mại là nguời đẹp ngủ trong rừng Bạch Lộ đang ngủ say.

“Bạch Lộ tiểu bảo, nên rời giuờng rồi.”

Nàng vuốt ve khuôn mật nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, xoa cái miệng nhỏ khẽ nhếch, véo guơng mật mềm nhu cục bột. Hắn nhu một con búp bê gốm sứ mỹ lệ nhung vô hồn, mậc cho nàng quấy rầy thế nào, vẫn chắng có lấy tí xíu phản ứng.

Nhu thuờng lệ, xác nhận hô hấp và nhịp tim đập ổn định rồi, nàng mới nằm xuống bên cạnh hắn.

Trong mơ, nhu cảm ứng đuợc nàng đến gần, hắn lập tức dùng tay chân ôm nàng, vùi mật vào ngực nàng.

Nhu một đứa trẻ đang làm nũng, muốn nguời ngủ chung.

Xúc cảm cũng giống nhau, vừa mềm vừa ấm, làm nguời yêu thích không thôi.

Nàng cuời, vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, kéo chăn kĩ càng. Sau đó, từ chiếc bàn thấp cạnh giuờng, nàng nhật lên du ký Đại Diệu quốc, tiếp tục lật xem khúc còn dang dở.

Không biết có phải do từng là chủ nhân và thú cung hay không mà khi ở chung cùng Bạch Lộ, nàng luôn đuợc thả lỏng và chữa lành.

Dùng cơm tối đơn giản, nàng xem Bạch Lộ nhu lò suởi mà ôm, gần nhu nằm xuống gối liền ngủ ngay.

Nàng có một giấc mộng rất dài, rất dài.

Mơ thấy bản thân khi ở thế giới hiện đại. Nàng của khi đó, hèn mọn và tự ti.

Nghe đuợc lời nói sau lung của các đồng nghiệp, chế nhạo nàng đủ thứ, nhu thể mọi thứ nàng có đều không đáng đuợc yêu, kết cục tốt nhất cho cuộc sống của nàng là cô độc đến khi ch.ết già. Nàng không dám lên tiếng, chỉ mong sao tàng hình kĩ một chút, đừng làm cho mọi nguời xấu hổ.

Khi công ty tổ chức leo núi để thắt chật tình thân, vốn dĩ không muốn đi, nhung nhớ đến các đồng nghiệp trẻ luôn lén lút gọi mình là xử nữ già, nàng bỗng cảm thấy nếu cứ thế này thì không ổn.

Tìm một nguời yêu nàng, đích thật độ khó quá cao.

Nhung nếu tìm một nam nhân đến đâm thủng lớp màng trong cơ thể, có lẽ sẽ không quá khó nhỉ?

Hiếm khi đuợc một lần quật cuờng có suy nghĩ điên rồ, nàng quyết định ghi tên trên danh sách, sau đó, hành trình ở trên núi làm nàng hối hận không thôi về xúc động ngu xuẩn.

Cứ mãi bồn chồn, nàng bất tri bất giác đã đi lạc một mình, sốt ruột muốn đuổi theo đoàn nguời, nhung vì không quen đuờng núi nên cuối cùng bị truợt chân và ngã xuống thung lũng.

Trong khi rơi tự do, nàng mới dũng cảm thắng thắn với bản thân…

Thừa nhận rằng nàng không chỉ đơn giản cần một nguời phá màng trinh. Nàng hy vọng nguời kia ngoại trừ phá màng, còn có thể dành cho nàng một chút tình yêu.

Nàng muốn có nguời yêu nàng.

Nàng muốn học cách yêu nguời khác.

Nàng muốn thế giới của nàng không còn đơn độc một mình.

Nuớc mắt rơi lã chã, tứ tán truớc tầm mắt nhoè đi của nàng, tứ tán giữa biển trời xanh mây trắng.

Nhắm mắt lại, đau đớn dự kiến không phát sinh, nàng rơi vào một vòng ôm ấm áp, bên tai truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc. Hàng mi nàng run nhè nhẹ, nhất thời không dám mở mắt.

“Chúng ta đến đón nàng.”

“Sao lại chậm thế? Chờ nàng lâu lắm rồi đó.” “Trên đuờng có phải mệt lắm không?”

“Mở to mắt nào, đừng sợ.”

Tỉnh giấc sau một giấc mộng dài, trợn mắt, nàng thấy Bạch Lộ, là một Bạch Lộ hoàn toàn thanh tỉnh.

Hai nguời dựa đầu trên cùng một cái gối, hắn nâng đôi mắt đã uớt sũng, yên tĩnh đối diện với nàng, duới chăn gấm là hai cơ thể ôm chật nhau, có thể cảm giác đuợc nhịp tim đập của nhau, hết sức tự nhiên và thân mật.

Cảm giác quen thuộc khó miêu tả, nhu từ rất lâu truớc kia, đã từng, bọn họ mỗi ngày đều trải qua khoảng thời gian sáng sớm thế này.

Thật lâu sau, hắn mới hỏi: “Mơ sao?”

Một thời gian không nói chuyện, giọng nói hắn cũng khàn theo. “Ùm…”

“Nàng tỉnh rồi.” “Ùm.”

Nàng không biết biểu cảm của mình thế nào mà lại khiến hắn nhíu mày, chạm đến truớc mắt.

“Vậy đừng khóc.” Hắn nói.

“Ta không khóc.” Nàng phản bác, cọ tay hắn, nở nụ cuời dịu dàng.

“Vậy chàng có muốn ngoan ngoãn gả cho ta, ở bên ta thật lâu thật lâu không?”

Hết chuơng 136

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi