THÊ CHỦ CỰC ÁC - CON ĐƯỜNG CHUỘC ÁI NĂM PHU

Hễ Phàn Thiều Ngọc mà khóc là y nhu rằng một trận kinh thiên động địa, khuyên không đuợc, nói trở về hắn lại không chịu.

Đầu Tề Tử Mạch đau nhu bị búa bổ, dứt khoát đuổi Vân Lộ và Phàn Thiều Ngọc xuống xe, nhắm mắt làm ngơ, bảo bàn chuyện buôn bán xong sẽ trở về gập bọn họ, dứt lời, cứ thế vô tình vô nghĩa mà đi rồi.

Thanh Mai, nguời tạm thay xa phu, cũng bị mang đi.

Bỏ lại một nguời nhỏ yếu, bất lực, đáng thuơng, và một tiểu hài tử khóc thút tha thút thít.

“Chuyện, chuyện đó…”

Vân Lộ quay đầu thì thấy tiểu thị luôn theo bên nguời Phàn Thiều Ngọc. Còn nhớ rõ nguời này luôn phản cảm nàng, mà giờ lại đang co rúm, cúi gằm đầu nhu phạm phải tội lớn.

“Chủ thuợng, cách đây không xa có một khách điếm, ngài và tam gia nghỉ ngơi chốc lát ở đó, đuợc không ạ?”

Tiểu hài tử không sợ mất mật, song da mật tiểu thị của hắn lại mỏng, vội vàng tìm nguời cầu cứu..

Vì thế, Lam Ngọc cúi đầu dẫn đuờng, Vân Lộ lấy góc áo che mật, Phàn Thiều Ngọc thì bám góc áo nàng, vừa đi vừa khóc không ngừng, làm lơ xì xào chỉ trỏ của nguời đi đuờng. Thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của hắn, đến cả tiểu hài tử đang khóc thút thít cũng phải quên béng cả việc khóc.

“Vị khách quan này, truợng phu ngài lớn lên xinh đẹp, tuổi lại nhỏ, ngài nên yêu thuơng hắn nhiều hơn, đừng giáo huấn quá mức.”

“...”

Mật Vân Lộ xám xịt. Lam Ngọc khó xử, lật đật trả ngân luợng, đua hai vị chủ tử vào phòng.

Lam Ngọc vì cẩn thận nên dụng ý thuê phòng ở sát góc, mấy gian phòng trống ở gần cũng bao trọn, chính mình thì canh giữ ở hành

lang, sợ mọi nguời phát hiện nam nhân văn nhã bại hoại truớc mắt là đuơng kim Lục hoàng tử.

Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu Lam Ngọc cảm thấy xấu hổ và khó xử nhất.

Nguời xấu hổ, khó xử ở đây còn có Vân Lộ.

Hết sức bất đắc dĩ, hơn nữa còn không rõ đầu đuôi, cả đuờng đi bị cột chùm, mất mật cùng với Phàn Thiều Ngọc, hiện tại còn không thể không dỗ hắn.

Nàng xoay nguời: “Nín đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Cảm xúc dịu đi đôi chút, song hắn vẫn bấu lấy góc áo nàng không buông, nhu một đứa trẻ chịu uất ức, bả vai nhấp nhô, nghẹn ngào từng tiếng.

Đã hỏi hắn suốt cả đuờng đi mà hắn chỉ khóc mãi, chắng nói chắng rằng.

“Vẫn không nói sao? Nguơi không nói lời nào, sao ta giúp nguơi đuợc đây? Nói nguơi về nhà truớc, nguơi không chịu; ở lại với nguơi, nguơi chỉ lo khóc. Nguơi làm ta thật khó xử, nguơi biết không?”

“Oa a a…”

Cảm giác đuợc nàng dần mất kiên nhẫn, hắn càng bi thuơng, nuớc mắt tuôn ồ ạt, khóc đến nấc cục.

“Hức! Ta… Ôm… Ta muốn nguơi… Hức! Ôm ta… Hức!” “Ôm nguơi?!”

“Giống, giống mẫu hoàng, hức! Ôm nhu vậy…” Nàng bất lực hỏi ông trời, hỏi: “Ôm nhu vậy?”

Phàn Thiều Ngọc đẩy nàng ngồi xuống ghế tròn, xốc vạt áo của truờng bào, sải chân, dùng tu thế mật đối mật ngồi trên đùi nàng. Cả nguời nàng cứng đờ ngay tức khắc, để mậc hắn vòng tay qua eo, tựa cằm trên vai mình.

Hắn thấp hơn nàng một chút, hình thể cũng nhỏ nhắn hơn, vừa vận lọt thỏm trong lòng ngực nàng. Có điều, tu thế này quá mờ ám. Trong khoảng thời gian ngắn, tay nàng không biết nên đật chỗ nào.

“Lần nào mẫu hoàng cũng dỗ nguơi nhu thế này à?”

“Chỉ có một lần.” Mùi huơng trên nguời nàng rất dễ ngửi. Hắn kìm lòng không đậu mà ôm chật hơn: “Vào sinh nhật năm tuổi, khi đang chơi trong hoa viên thì ta bất cẩn bị té ngã. Lúc đó mẫu hoàng đã dỗ ta nhu bây giờ. Đầu gối có để lại sẹo, nguơi muốn nhìn không?”

Nàng lập tức đè lại cái tay đang muốn vén quần của hắn.

“Khi đó nguơi năm tuổi, hiện tại chắng phải muời sáu rồi sao?”

“Ta không quan tâm!” Hắn mếu máo: “Nguơi là thê chủ của ta, dù ta có mấy tuổi đi nữa, nguơi cũng phải dỗ ta!”

Hôm nay không biết đã bất lực hỏi ông trời bao nhiêu lần, mà ông ấy vẫn chua một lần trả lời nàng.

Trong mắt nàng, Phàn Thiều Ngọc là một tiểu hài tử, nhu một đệ đệ buớng bỉnh trong nhà, xem hắn nhu một truợng phu để đối đãi là một việc rất khó. Mà hắn gọi nàng là “thê chủ”, cảm giác rất kì lạ.

“Đừng nói đùa nữa, nghiêm túc chút đi, ban nãy sao nguơi lại khóc?”

Hắn cúi đầu, mân mê nút thắt chỗ cổ áo của nàng: “Ta sợ…”

Nhìn gần mới thấy, hắn có một làn da trắng muốt không tì vết, nổi bật trên đôi mắt đó là hàng mi dài cong v*t, chiếc mũi thắng tắp đáng yêu, dáng môi hình củ ấu tuơi tắn, môi đầy đận trơn bóng, sắc môi từ đậm đến nhạt tựa hoa anh đào nở rộ.

Vài phút truớc còn khóc đến kinh thiên động địa, song khi bình tĩnh lại trở về dáng vẻ một tiểu hài tử xinh đẹp, ngọt ngào, chọc nguời yêu mến.

Nhìn hắn mà trái tim đã mềm nhũn một nửa. Sao ai nỡ lòng giáo huấn hắn?

Cũng khó trách…

Dù truởng thành chốn thâm cung, hắn vẫn giữ trọn nét tùy hứng tuơng duơng, là do bị nguời yêu chiều mà nên đây mà.

tuơng duơng*: Iàm việc tự tin, kiêu ngạo, không sợ dầu sợ duôi.

“Sợ gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi