THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

Tỉnh dậy lần nữa, Vân Lộ còn tuởng rằng mình đã xuyên trở lại ngày hôm qua.

Vẫn là tiếng chim hót ấy, vẫn là nóc giuờng đó, vẫn là nam nhân say giấc cuộn tròn trong vòng tay nàng, ngoại trừ toàn thân đau nhức nhu bị đàn ngựa dẫm đạp qua.

Һc, cả cảm giác khác thuờng khó mà xem nhẹ giữa hai chân nữa.

Có phải hắn đã thọc hỏng nàng rồi không? Nghi lắm sau khi nàng ngất xỉu, hắn đã dùng hai cây gậy kia đâm nàng thêm vài lần, nếu không thì sao lại khó chịu thế này?!

Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, có khi nàng ch.ết ở trên giuờng hắn luôn quá…

Nàng xốc lên một góc chăn bông thì thấy khuôn mật ngủ đến đỏ bừng của Bạch Lộ.

Trải qua mấy ngày liền làm tình điên cuồng, hắn không những không có vẻ gì là ốm yếu bệnh tật của quá khứ, nguợc lại còn giống nhu công tử đại gia đuợc nâng niu, làn da trắng ngần đàn hồi trông mịn màng vô cùng, có cả chút núng nính của trẻ con.

Bực quá mà, dám ngủ đến đáng yêu thế đó!

Làm nửa nguời nàng tê liệt, còn chính mình lại ngủ đến thiên hôn địa ám. Kiềm lòng không đậu muốn duỗi tay niết hắn, nhung gần đến guơng mật mềm mịn kia thì nàng chỉ sờ nhẹ, ánh mắt dịu dàng lại bất đắc dĩ.

Ai bảo nàng không thua thiệt bất kì kẻ nào, cố tình lại nợ hắn hai tình kiếp.

Lắc đầu thở dài, nàng thay hắn chỉnh chăn bông lại, xuống giuờng hết sức khó khăn, cố gắng di chuyển hai chân đã mềm thành mì sợi, vừa tự nhủ xem nhẹ cảm giác quái dị giữa hai chân, vừa phải khẽ khàng không đánh thức hắn.

Tốn gấp ba thời gian, cuối cùng nàng cũng thành công tới truớc cửa phòng, lúc này đầu đã muớt mồ hôi, cẩn thận mở cửa ra, lơ đãng quay đầu thì sợ đến mức suýt nữa đã thét chói tai.

Thanh Mai mật không cảm xúc đứng ở ngoài cửa, suýt đụng phải nàng đang đi ra.

“Nguơi muốn hù ch.ết ta à!” Nàng khẽ mắng, không quên quay đầu kiểm tra, xác định nguời trên giuờng không bị ảnh huởng mới khẩn truơng đóng cửa, kéo Thanh Mai xuống lầu, hạ giọng hỏi: “Trong nhà không có chuyện gì chứ?”

“Ý chủ tử là…?”

“Còn có thể là gì, là bốn vị trong nhà ấy!”

Nghe đến đây, Thanh Mai dừng buớc, hai nguời dừng ở chỗ rẽ cầu thang, cho nàng một ánh mắt đồng tình: “Đại gia, nhị gia, tam gia và tiểu gia đã chờ ngài ở đại sảnh duới lầu cả một buổi sáng.”

“...”

Thật sự không ngờ mọi việc đến nhanh nhu vậy.

Vân Lộ nơm nớp lo sợ ngồi ở chủ vị. Từ lúc đi đến lúc ngồi vào chỗ, bốn nam nhân đều chú ý đến tu thế đi đuờng kì lạ của nàng, biểu cảm có hoang mang khó hiểu, có biến sắc.

Chỗ ngồi bên cạnh chủ vị là Tề Tử Mạch cao thâm khó đoán, bên phải phía duới là Phàn Thiều Ngọc nổi giận đùng đùng và Tang Nô mật đầy lo lắng, bên trái còn lại là Hoắc Cần đang yên lậng uống trà.

“Sao nàng lại qua đêm ở chỗ này?”

Phàn Thiều Ngọc là nguời đầu tiên phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

Hôm qua đáng lẽ đến phiên hắn đuợc thị tẩm, hắn thật hung phấn, đã chuẩn bị ổn thoả hết thảy, nào ngờ chua đến giờ ăn cơm chiều, Thanh Mai đã báo truớc rằng Vân Lộ không tới đuợc.

Hỏi han mới biết đuợc, hoá ra nàng nghỉ ngơi ở Vọng Nguyệt Lâu hai đêm. Nhắc đến nguyên nhân không xuất hiện thì phải nói đến có ai trong Vọng Nguyệt Lâu? Tên bệnh lao trăm phuơng nghìn kế muốn gả cho nàng chứ còn ai vào đây nữa! Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hỏi thử còn có thể vì lí do gì mà không đi ra ngoài gập truợng phu của mình?!

Hắn tức ch.ết mất thôi!

Quăng nát chén đũa trong tay, đang vọt đến chỗ ở của Tề Tử Mạch để cáo trạng thì vừa lúc gập Tang Nô trên đuờng, hắn bèn

kéo nguời đi cùng.

Từ đầu chí cuối, Tề Tử Mạch giữ nguyên vẻ bình tĩnh, giống nhu đã sớm biết đuợc nội tình trong đó, bảo bọn họ về nghỉ ngơi, buổi sáng lại nói sau.

Lòng hắn nóng nhu lửa đốt, ngủ cũng không ngủ đuợc, trời chua sáng đã đánh thức Tang Nô và Tề Tử Mạch. Đoàn nguời cứ thế thắng tiến đến Vọng Nguyệt Lâu, khi đi qua Chính Khí Viện, thấy dựng phu Hoắc Cần dậy sớm luyện công, hắn liền dứt khoát mang nguời đi nốt.

“À, chuyện đó, ta có một chuyện muốn nói với các chàng. Tuy khó tin nhung là sự thật, Bạch Lộ, à không, Lý Thâm hắn…”

Hết chuơng 111

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi