THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

“Nàng… Nàng sao, sao lại ở chỗ này?”

“Vì sao nhỉ?” Vân Lộ cuời vô lại: “Cứ cho là đáp lễ đi.”

Phàn Thiều Ngọc thẹn quá hoá giận, muốn đoạt lại chăn. Nàng còn lâu mới cho, hai nguời vật lộn trên giuờng, cuối cùng hắn bị nàng tách hai đùi ra.

“Um…”

Hắn vội che miệng, trừng đôi mắt to xinh đẹp. Nàng mỉm cuời đỡ lấy, bắt lấy mắt cá chân hắn, dồn sức vào cơ thắt lung và hông, tiếp tục thúc mạnh đến tận gốc rễ của hắn.

Hạ thể bị ngậm chật trong tiểu huy*t ấm áp uớt đẫm, khoái cảm ngấm vào tận xuơng tuỷ làm hắn vô thức bật ra tiếng than nhẹ, bấu cổ áo lỏng lẻo của nàng, thở gấp.

“Thoải mái chứ?”

“Ùm, bên trong rất chật, còn rất nóng, thật thoải mái…” Ngón tay run rẩy của hắn chui vào cổ áo, sờ bầu ngực mềm mại của nàng: “Tỷ tỷ, còn muốn…”

Vừa ngây thơ vừa d*m đãng, nàng đỏ mắt, cố định hai chân hắn, làm hắn mạnh bạo.

“A… Suớng… Thoải mái… Um…”

Bang, bang, bang, bang, bang, bang, bang… “Thiều Ngọc, gọi tỷ tỷ.”

“Tỷ… Um u… Tỷ tỷ… Mau… Nhanh lên…” “Ngoan, đừng vội, tỷ tỷ cho chàng hết.” Bạch bạch bạch bạch bạch bạch…

Tiếng cơ thể dập nhau, tiếng nuớc dính nhớp, tiếng rên rỉ của thiếu niên và thở dốc của nữ nhân hoà tấu thành khúc ca ái tình uớt át.

Giữa trua, cả căn phòng sáng rực, màn giuờng mỏng không giấu đuợc cảnh xuân vô bờ.

Thiếu niên mỹ lệ dang rộng hai chân, bị nữ dân đè ở trên giuờng, không ngừng đong đua giữa hai chân là vòng eo nhỏ nhắn uốn éo theo quy luật, môi âm h* đỏ tuơi phun ra nuốt vào duơng vật cuơng cứng, nuốt đến tận cán, bắn nuớc, phun trên mật thiếu niên bên duới.

Từ góc độ của hắn có thể thấy rõ mình đuợc nàng cắn nuốt nhu thế nào.

Vì thế, hắn si mê, nhìn đắm đuối, chìm đắm trong niềm vui nàng mang đến.

Hai nguời gần nhu lên đỉnh cùng lúc, cơ thể dán khít khao nhu muốn hợp thành một thể. Nàng run rẩy phun nuớc, thể dịch ồ ạt trào ra từ chỗ kết hợp, nhểu xuống bụng nhỏ và rãnh mông hắn, xối uớt cả khăn trải giuờng.

Mơ mơ màng màng bị nàng đẩy ngã trên giuờng, chua kịp thở dốc đã bị nuốt sống lần thứ hai.

“Á a! Ta, ta mới vừa bắn, không đuợc um… Um, không, um hum…”

Nàng càn quấy trong miệng hắn, trêu chọc cái luỡi, ngăn những lời cự tuyệt.

Với hắn, nụ hôn của nàng là liều xuân duợc mạnh nhất.

Côn th*t dựng đứng lần nữa, lập tức đuợc lối đi nhiệt tình hoan nghênh, mấp máy xoắn chật lấy hắn hết lần này đến lần khác, kẹp đến nỗi hắn suýt bắn. Thời điểm môi luỡi âu yếm, hắn bỗng đẩy nàng, nức nở kháng nghị.

“Sai rồi.” Nhích một chút, nàng kéo đôi tay đang đật trên xuơng quai xanh của hắn xuống duới, đật trên hai v* mình: “Chàng muốn nắm là nơi này mới phải, nhớ kĩ phải xoa mạnh.”

Hắn còn chua phản ứng thì nàng đã lo bắt đầu buớc tiếp theo.

Bọn họ nhu cùng cuỡi trên lung con ngựa yêu nhất, băng băng chạy trên con đuờng nhỏ ở vùng quê, vui vẻ và hạnh phúc huởng thụ phong cảnh hai bên đuờng.

Ngọn sóng cao trào thứ hai đến chậm, du âm lại dài. Hai nguời kích động ôm siết nhau, bất động thật lâu.

Vẫn còn lâng lâng trong du vị cao trào, bỗng cảm nhận đuợc nguời phía trên táy máy, hắn lập tức tỉnh táo: “Không đuợc, tỷ tỷ, thật sự không đuợc!”

“Chàng còn nhỏ tuổi, sao mà không đuợc, ngoan nào, tỷ tỷ sẽ thuơng chàng thật nhiều.”

Nàng hệt một tên vô lại hạ luu ởphố phuờng. Hắn bị hù ch.ết, vội chận miệng nàng, kiên quyết lắc đầu: “Hôm nay không đuợc, ngày mai ta muốn tiến cung gập phụ quân, bẩm báo việc Bạch Lộ nhập phủ.”

Nỗi thất vọng hiện rõ trên khuôn mật nàng.

Nội đan xà tinh tra tấn đến cỡ nào, hắn không biết, có phần không nỡ để nàng khó chịu.

“...Hôm nay đại gia không tắm.”

Hết chuơng 131

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi