THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

Lý gia ở Nam Sơn trấn là gia đình giàu có, quy mô dù kém Vân phủ nhà giàu số một Đại Diệu quốc song ở địa phương này cũng được xem như số một số hai. Tiếc thay kinh doanh của hậu đại không tốt, tới thời điểm hiện tại chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

“Chủ thượng, không có ai gác cổng cả.”

Vân Lộ nhíu mày, nàng không rãnh rỗi đến mức cất công đi một chuyến nữa, nghĩ thế bèn nhấc chân đá mạnh lên cửa.

Đại môn cổ xưa bị đá văng, một phiến còn ngã sõng soài trên mặt đất. Phong cảnh phía sau cửa càng thêm tiêu điều thảm đạm, trong vườn cỏ dại mọc thành cụm, phòng ốc đã từng được trang hoàng rực rỡ trong quá khứ hiện giờ chỉ còn vẻ nhếch nhác do lâu năm không được sửa sang.

Thanh Mai khó nén khỏi kinh ngạc, đã rất lâu nàng không thấy chủ thượng giở thói bạo lực.

“Đứng ngốc ra đó làm gì? Chúng ta tới đòi nợ đó.” Nàng đi như bay.

Không ai tiếp đãi, đừng nói chi là cản trở, chủ tớ hai người công khai đi thẳng một đường vào Lý gia.

Sắc trời tối sầm, nơi xa là sấm rền ầm ầm chấn động màng nhĩ. Trong viện không một bóng người, chỉ có ánh nến le lói đang đong đưa ở đại sảnh, Vân Lộ cảm thấy như bước vào nhà ma.

“Thanh Mai, ngươi xác định người Lý gia không cõng nợ chạy trốn đó chứ?”

“Bẩm chủ thượng, không thể gọi là cõng nợ chạy trốn được. Sau khi chủ mẫu Lý gia qua đời, sáu trượng phu liền chia chát rồi bán phần ruộng đất còn dư lại cho ngài. Đích trưởng tử của Lý gia chưởng quản từ đó, hắn thuê đồng ruộng từ chỗ ngài, đáng tiếc kinh doanh không tốt mới thành ra tình trạng hiện giờ.”

Nói đến vấn đề của Lý gia, nguyên chủ Vân Lộc còn có một chân.

Nàng trầm tư đi đến đại sảnh. Nơi đó trống hoác, chỉ có một chiếc bàn tròn cùng bốn chiếc ghế tròn, trên bàn là ánh nến mờ nhạt. Thấy bọn họ vào cửa, người nam nhân đang ngồi bên bàn liền cuống quít đứng dậy tiếp đón.



“Vân lão bản tới chơi đó à, Lý Thâm không tiếp đón từ xa, được gặp…” Lời còn chưa dứt, nam nhân đã che miệng ho sặc sụa như bị bệnh phổi.

Nàng dừng bước, mày cau chặt, đứng xa quan sát.

Nam nhân này hẳn là đích trưởng tử Lý gia – Lý Thâm. Dáng người cao ráo nhưng gầy tong teo, gò má cao lộ xương như thây khô, sắc mặt tái xanh nhợt nhạt, nếu nói giây tiếp theo ngã xuống đất bỏ mình nàng cũng không lấy làm lạ.

“Lý công tử lấy cơ thể làm trọng, ngồi nói chuyện mới phải.”

“Khụ khụ… Vân, Vân lão bản mời ngồi.”

Đối phương run tay châm trà thay nàng, một giọt vào hai giọt ra. Xuất phát từ lòng trắc ẩn, nàng ngồi xuống, cầm lấy ấm trà, đụng phải ngón tay lạnh băng của hắn nhưng cả hai không ai để bụng.

“Bên người Lý công tử không có ai hầu hạ sao?

“… Trả lương tháng không đủ, đầu năm đều sa thải hết.”

“Ba bữa thì sao?”

“Do đại nương gần đây chăm lo, giá rất được.”

Hắn cười nhạt, mang theo ý tự giễu. Là nàng xen vào việc của người khác, lại nhịn không được cái tật lắm miệng.

“Thỉnh y phu chưa?”



“Đa tạ Vân lão bản quan tâm, Lý Thâm bị bệnh từ trong thai.”

Từ đầu chí cuối, hắn không hề lảng tránh vấn đề, cũng không cầu xin thương xót từ nàng, có lẽ do không bỏ xuống được tôn nghiêm của gia đình giàu có.

“Mục đích chuyến đi hôm nay của ta, Lý công tử chắc cũng rõ.” Nàng lắc nhẹ chén trà, nước trà nhạt như nước lã.

Hắn rũ mắt: “Đúng vậy, Lý Thâm xin nợ thêm.”

Nàng vẫy tay, Thanh Mai chờ ở một bên lấy sổ nợ vào, mở ra đúng trang nợ của Lý gia, liên tục mấy chục trang.

“Nợ góp kim ngạch tổng cộng là 13042, đã chịu nợ hai lần, sự bất quá tam, Lý công tử nghĩ phải xử lý bút nợ này thế nào?”

Hắn đang mở miệng muốn nói thì lại đột nhiên ho sặc sụa, thân hình gầy yếu hít thở khó khăn, lồng ngực phập phồng, phải một lúc lâu cơn ho mới dừng lại, lòng bàn tay và khóe miệng đều là máu.

Nàng ở đối diện nên nhìn rõ mồn một, vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngươi…”

“Xin lỗi.” Hắn thản nhiên đáp, tập mãi thành thói quen móc khăn tay ra lau.

Là hộc máu đó trời, đây không phải tình tiết sắp chết sao?!

Hết chương 52

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi