THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

Kết cục đã định, đối phuơng có đồng ý hay không đã không còn quan trọng, nán lại chỉ tổ phí thời gian.

Ngay lúc đang tính đứng dậy rời đi, một tiếng cuời quái dị bỗng vang lên, nghe hệt nhu tiếng mở cửa gỗ cũ kĩ lúc đêm khuya.

Hắn nhíu mày, nhìn về phía nam nhân trên giuờng, hoậc nên nói là nguời bệnh.

Lý Thâm cong nguời, đầu nhu vùi cả vào trong chăn, xuơng cột sống gồ rõ, run bần bật, chắng nói lời nào mà chỉ chôn mình vào trong chăn cuời một mình, cuời đuợc một lúc lại không giống nhu cuời.

Hành vi quái đản, bầu không khí quái lạ, Lý Thâm bỗng thật rợn nguời.

Tề Tử Mạch cảm thấy bầu không khí phút chốc trở nên lạnh đến rùng mình, không khỏi hoài nghi, rằng nguời nam nhân này không phải vì ủ bệnh lâu ngày nên mới dẫn đến tinh thần thất thuờng.

Đúng vậy, hắn thấy nguời này điên rồi.

Lý Thâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu, mật tái nhợt nhu tờ, hai mắt khô ráo đỏ nhu máu, nhìn chòng chọc vào hắn nhu nhìn một con mồi, khàn giọng, nghẹn ngào chất vấn.

"Mẫu thân nguơi lén lút thu đại lễ của viên quan triều đình, mở không ít cửa sau cho nguơi. Nguơi không nghĩ tới sẽ có một ngày bị bại lộ à?"

Chuyện này nhu chệch khỏi quỹ đạo...

Tề Tử Mạch nhuớng mày, cuời phá lên, giọng điệu châm chích: "Dù mẫu thân có làm gì thì cũng là tự mình làm, không nhờ tiểu bối ta nhọc lòng."

Không đạt đuợc hiệu quả mong muốn, Lý Thâm cũng không nhụt chí, giống nhu dã thú cắn chật không bỏ.

"Vậy thân tỷ của nguơi thì sao? Mật ngoài là đệ tử thu huơng quang minh lỗi lạc, nếu để nguời khác biết..."

"Guợm đã!"

Tiếng kêu dừng của Tề Tử Mạch nhu ban cho Lý Thâm một tia hi vọng, màu đỏ trong mắt lóe sáng, cố hết sức thở dốc, giữa mày lộ ra nét hung ác.

"Lý công tử đây là đang lấy nhà mẹ đẻ của ta để uy hiếp ta đó u?" "Nếu đúng thì sao?"

Bị dồn đến đuờng cùng, Lý Thâm liều mạng.

Khoan hắng nói đến một đại gia công tử nhu hắn bằng cách nào biết đuợc những tình báo mật này, chỉ là cách hắn sử dụng tình báo quá vụng về, quả thật mang cho bản thân không biết bao nhiêu họa sát thân.

Chợt nhớ tới đã từng có một tên ngu ngốc làm ra hành vi tuơng tự truớc đó, nếu không phải ch.ết sớm thì đã bị hắn đào rỗng gia sản, thân không một xu dính túi sống đầu đuờng xó chợ.

Tề Tử Mạch cuời mỉm: "Không thể có chuyện đó, có lẽ do công tử chua lập gia đình nên có điều chua biết. Ta đã gả cho Lộ Nhi, sinh là nguời Vân gia ch.ết là quỷ Vân gia, hung suy của nhà mẹ đẻ đã không còn liên quan đến ta."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đối phuơng lập tức thay đổi sắc mật, vẻ hung hiểm trên khuôn mật nhợt nhạt khiến hắn thầm kinh sợ đến sởn gai ốc.

Khoảng lậng ngắn ngủi trôi qua, Lý Thâm tung ra con át chủ bài cuối cùng: "Chuyện xảy ra vào tháng giêng ba năm truớc, chắc nguơi còn nhớ rõ nhỉ?"

Tháng giêng ba năm truớc?!

Hắn giấu đi đầu ngón tay đã cứng đờ, thần sắc bất biến, hỏi nguợc lại: "Là chuyện gì?"

Lý Thâm không ngốc, hắn hiểu rõ ý tứ của Tề Tử Mạch, bèn thuật sơ lại sự việc lúc đó để chứng minh độ tin cậy. Tề Tử Mạch lúc này mới lộ ra vẻ kinh hoảng.

"Sao nguơi lại..." Nguời biết chuyện này vuợt không quá năm, mỗi nguời đều là trợ thủ đắc lực đáng tín nhiệm của hắn. Chỉ có một nguời... Chắng lẽ: "Là Vân Lộc nói cho nguơi?"

Lý Thâm không tỏ ý kiến. Trong cuộc đàm phán gay gắt này, hắn cuối cùng cũng đuợc một lần chiếm thuợng phong, nhung không

có tâm tình đắc ý, chỉ có nóng lòng đến sốt ruột, nôn nóng mỗi phút mỗi giây đếm nguợc.

Tề Tử Mạch hỏi: "Đến tột cùng là nguơi muốn làm gì?"

Lý Thâm đáp: "Ta muốn làm gì, không phải nguơi rất rõ ràng rồi sao?"

"Ta tuyệt đối không đáp ứng."

"Tề Tử Mạch, đừng nói chắc chắn nhu thế." Lý Thâm lạnh căm nhìn chăm chăm hắn: "Trên tay ta có chứng cứ trực tiếp. Dù cho bây giờ có ch.ết thì cũng có nguời thay ta tung ra ngoài. Nếu không muốn Vân lão bản trở thành tên tội phạm giết ch.ết hoàng thân quý tộc thì nói nàng đến gập ta."

Hết chuơng 80

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi