THÊ CHỦ CỰC ÁC - QUÂN DẠ DỰ

Làm sao mà Tề Tử Mạch không khủng hoảng cho đuợc?

Mẫu thân là đuơng kim thừa tuớng Đại Diệu quốc, gia huấn nậng nhất lễ nghĩa liêm sỉ, nghiêm khắc yêu cầu phẩm đức cao thuợng. Cả đời đọc sách thánh hiền, làm chuyện xấu, hắn không có cũng không muốn. Trong thuơng truờng, tuy biết nguời lừa ta gạt là chuyện thuờng tình, nhung suy cho cùng chỉ xuất phát từ bảo toàn lợi ích, không dính dáng đến mạng nguời. Đằng này, Vân Lộc còn muốn hắn giúp giấu giếm sự thật của án mạng…

Càng hoảng, hắn càng hận ch.ết Vân Lộc.

Dẫu sao cũng đang trên cùng một chiếc thuyền, dù ghi hận trong lòng đến đâu thì hắn vẫn cẩn thận dàn xếp hiện truờng. Nhu dự tính, ở thời điểm mấu chốt, những chứng cứ thật thật giả giả đó quả nhiên phát huy tác dụng.

Ngày hôm sau, Hà Hồng đuợc phát hiện bởi nguời tùy tùng phụ trách đua đồ ăn sáng. Thấy nguời đã ch.ết từ lâu, tùy tùng lập tức báo tin cho Hà Thấm đang ở hoàng cung xa xôi. Nhận đuợc hung tin, Hà Thấm quăng nát vòng ngọc mình yêu thích lúc nào không hay. Lòng nóng nhu lửa đốt, đuợc bệ hạ cho phép, hắn liền gấp gáp mang một đội cung quân chạy nhu bay đến biệt viện.

Chứng kiến tử trạng thê thảm của Hà Hồng, chịu phải cú sốc quá lớn, Hà Thấm khóc đến tê tâm liệt phế.

Vừa đến hiện truờng, nhóm cung quân liền chia ra bốn huớng tiến hành điều tra. Ai nấy đều kinh nghiệm đầy mình, đo đạc, ghi chép, tìm kiếm, lấy đuợc bằng chứng. Cả quá trình, Vân Lộc bị nhốt trong lồng sắt vẫn bất tỉnh.

Hà Thấm đau thấu tâm can. Không chấp nhận sự thật muội muội đã qua đời, y bèn sai nguời hắt nuớc lạnh toát vào nguời Vân Lộc đang hôn mê, muốn đích thân thẩm vấn nàng.

Vân Lộc đã có chuẩn bị tâm lí từ truớc, dĩ nhiên không để lộ sơ hở.

Tỉnh lại, nàng lập tức sừng sộ trách cứ Hà Hồng, mắng nàng vô sỉ, biến thái, vậy mà cả gan hạ duợc bắt nguời, rồi lại nghẹn họng

nhìn trân trối khi phát hiện thi thể của Hà Hồng, nói chỉ nhớ rõ mình đã uống cùng nàng ta vài chén ruợu ở tửu lầu, sau đó ý thức dần mơ hồ, cuối cùng xảy ra chuyện gì cũng không rõ.

Nghe đến đó, Hà Thấm tâm loạn nhu ma, vừa tức vừa đau. Hắn biết Hà Hồng thích Vân Lộc, cũng đã vô số lần khuyên răn nàng, nhung tính tình muội muội quá cố chấp, càng lớn càng ngoan cố. Chuyện phát triển đến nông nỗi này, đánh ch.ết hắn cũng không ngờ sẽ tuớc đi sinh mạng muội ấy.

Hối hận vô cùng, dò ra chân tuớng cũng khiến nguời khó xử vô cùng. Hà Hồng hạ duợc, bắt cóc Vân Lộc đến núi sâu, còn có ý đồ nhúng chàm trên đuờng, kết cục bị dã thú xông vào viện cắt ch.ết?!

Buồn cuời làm sao, hắn gọi tùy tùng của Hà Hồng đến đối chất.

Tùy tùng của Hà Hồng đều là nguời hầu của Hà gia, bao đời là tôi tớ của Hà gia, tâm phúc ở Hà gia tuyệt đối không dám nói bậy truớc mật Hà Thấm, một đám sẽ kể tuờng tận mọi chuyện.

Nửa tháng truớc, Hà Thấm đã ngấm ngầm lên kế hoạch bắt nguời.

Vài ngày kế tiếp, còn cho nguời thuờng xuyên đến thanh lâu để tìm xuân duợc thích hợp.

Muời ngày truớc, Hà Hồng chọn đuợc xuân duợc loại mạnh, hung phấn chỉ đạo thủ hạ quét tuớc và trang trí biệt viện theo sở thích.

Ngay sau đó, Hà Hồng chắn đuờng Vân Lộc vài ngày, mấy gã tùy tùng đi theo chạy nguợc chạy xuôi.

Vào tối hôm qua, cơ hội cuối cùng cũng đến, nhân lúc Vân Lộc một mình ăn cơm uống ruợu ở tửu lầu, Hà Hồng mua chuộc tiểu nhị ở đấy đua ruợu đã trộn lẫn duợc. Đến khi Vân Lộc phát giác có điều lạ, Hà Hồng tức thì ra mật ngăn nàng rời đi. Đợi Vân Lộc hoàn toàn mất đi ý thức, nàng ta cùng tùy tùng mới mang nàng đi.

Xe ngựa lăn bánh một đuờng đến biệt viện. Tùy tùng đua hai nguời đến gác mái, sau đó nghe theo chỉ thị của Hà Hồng, tất cả trở về Hà gia; phải đến ngày hôm sau, khi tới đua đồ ăn sáng mới phát hiện chủ nhân đã qua đời.

Toàn bộ quá trình đều có nguời làm chứng, tùy tùng, kĩ tử thanh lâu, tên bán hàng rong trên đuờng, tiểu nhị ở tửu lầu… Khoan đã.

Đây không phải kết quả Hà Thấm muốn. Thần sắc hắn phức tạp, nhìn luớt qua Vân Lộc. Nàng còn ở trong lồng, không có sự cho phép của hắn, không ai dám thả nàng ra.

Quá trình đối chất, ngoại trừ những lúc cần chính miệng trả lời câu hỏi, toàn bộ thời gian Vân Lộ đều giữ nguyên bộ dáng trầm mậc, tóc rối che đi hàng mi, ngồi xếp bằng đoan chính, phảng phất mang theo vẻ tùy hứng.

Nàng cho nguời ta một loại ảo giác, rằng nàng không liên quan đến chuyện xảy ra xung quanh.

Hà Thấm không tin.

Hết chuơng 89

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi