THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Minh Yên bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng lùi về sau hai bước, Tuyết Hủy đứng ở phía sau nàng vì Minh Yên đột ngột lùi về sau mà hai người đụng phải nhau. Minh Yên thì không có gì nhưng Tuyết Hủy lại không đứng vững thoáng cái ngã xuống đất.

Minh Yên kinh ngạc nhìn người trước mắt mình, áo đỏ chướng mắt kia… quần xanh chói mắt kia… lại nhìn lên khuôn mặt khiến nàng không muốn nghĩ tới… quả nhiên là Chu Hạo Khiên. Nhìn đóa hoa hải đường bên tóc mai của hắn, trái tim vừa thót lên có chút buồn nôn, Minh Yên nhanh chóng cúi đầu xuống, kéo Tuyết Hủy một cái rồi đi về!

Chu Hạo Khiên sững sốt, cảm thấy mình có phải bị hoa mắt rồi không? Thế nhưng khi nhìn bóng dáng trước mặt rõ ràng đang chuyển động, không đợi hoàn hồn lại đã bước dài một bước lên tới trước ngăn đường của Minh Yên lại, lộ ra một nụ cười tự nhận là cực kỳ tiêu sái, nói: “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, không ngờ lại đụng phải nàng ở đây.”

Tuyết Hủy nhìn Chu Hạo Khiên, dùng một tay kéo Minh Yên ra phía sau mình, tăng thêm can đảm nhìn Chu Hạo Khiên quát: “Ngươi thật to gan, ngay cả vương phủ cũng dám xông vào, còn không mau chóng rời đi, nếu ngươi tiến tới trước một bước ta sẽ lập tức hô to lên.”

Chu Hạo Khiên không phản ứng liếc nhìn Tuyết Hủy, thờ ơ nói: “Hô đi, cầu còn không được nữa đấy, gọi người tới vây xem là ta có thể lấy tiểu thư nhà ngươi về nhà rồi!”

Tuyết Hủy nghe vậy lập tức nghẹn họng, đúng ha, sao nàng có thể ngốc như vậy chứ, nếu thật sự hô người tới thì thanh danh của tiểu thư sẽ bị phá hủy… nhưng bị tên vô lại này chắn ở đây thật sự khiến người ta khó chịu, huống chi nơi này người đến người đi nếu như bị người khác thấy được thì phải làm sao đây? Trong lúc nhất thời Tuyết Hủy lại không có cách gì.

Minh Yên cau mày nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Xin ngài nhường đường cho, chủ tớ chúng tôi phải đi rồi.” Minh Yên không phải kẻ ngốc, lúc này đương nhiên không thể nói ra mình đã biết thân phận của hắn, giả vờ không quen nhau có thể giải quyết rất nhiều chuyện, không phải nói không biết thì không có tội sao.

Khó khăn lắm Chu Hạo Khiên mới tình cờ gặp được Minh Yên thì nào chịu đồng ý nhường đường, mặt dày tiến lên một bước cười nói: “Gặp lại không bằng tình cờ gặp nhau, dù gì ta và nàng là người cùng bị nạn trốn chung một chỗ, không ngại nói một câu chứ?”

Minh Yên cảm thấy tiểu Vương gia này không chỉ là đồ đần mà còn bị thiếu não, không ngại? Một nữ tử chưa xuất giá ở riêng với một nam tử chưa đón dâu, nếu như để người ta thấy được không biết sẽ truyền ra như thế nào nữa. Huống chi ý định ban đầu của Đại phu nhân là muốn gả Lan Phương vào đây, mặc dù mình vốn định không để cho mối hôn sự này thành công, nhưng cũng kiên quyết không để cho mình ra mặt phá hỏng mối hôn sự này, khiến Đại phu nhân và Lan Phương ghi hận, có lẽ sẽ tái diễn lại bi kịch của Lan Nhụy lần nữa.

Minh Yên không thể không suy tính nhiều hơn chút, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không cho phép mình đi nhầm một bước nào. Chu Hạo Khiên chỉ là phong cảnh đi ngang qua mình, hoàn toàn sẽ không lưu luyến ở trong tính mạng của mình, cho nên nàng nhất định phải làm cho Chu Hạo Khiên chán ghét mình không dây dưa với mình nữa, nếu không con đường báo thù của Minh Yên sẽ kết thúc.

Nghĩ tới đây Minh Yên nhẹ nhàng đẩy Tuyết Hủy ra gật đầu với nàng ấy một cái tỏ ý nàng ấy không cần khẩn trương, sau đó tự mình đi tới trước mặt Chu Hạo Khiên, trên mặt không có chút biểu cảm nào, trong ánh mắt lộ ra vô số gai băng nhọn hoắc, thản nhiên nói: “Ta với ngươi cũng chỉ là tình cờ gặp nhau, chuyện lần trước đúng là bất đắc dĩ, nếu ngươi là quân tử lẽ ra phải hiểu được sự bất đắc dĩ của ta, không nên lúc nào cũng bức bách ta. Thanh danh nữ nhi của ta còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta, ngươi làm bẩn thanh danh của ta thì có khác gì muốn mạng của ta chứ. Hôm nay đến vương phủ cũng chỉ là đi cùng với tỷ tỷ của ta, ta không muốn gây ra chuyện phiền toái, mà ta cũng không chọc vào nổi, nhưng ngươi cứ nhiều lần dây dưa thật sự khiến người ta căm phẫn, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!”

Sau khi Minh Yên nói xong thì hai mắt quét nhìn xung quanh, thấy không có người nào thì nhẹ nhàng dời bước, mượn làn váy che giấu giẫm mạnh lên chân của Chu Hạo Khiên, sau đó nói: “Nếu tiếp tục chọc đến ta, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!”

Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy đầu ngón chân truyền đến từng cơn đau đớn, đau đến mức hàng lông mày cũng nhíu lại, miệng phát ra tiếng thở phì phò nên nhất thời không nói được câu nào, đợi đến lúc hoàn hồn lại thì phát hiện Minh Yên đã sớm dẫn thị nữ biến mất ở góc rẽ, nếu không phải dư âm đau đớn ở đầu ngón chân vẫn còn thì hắn thật sự nghi ngờ vừa rồi mình chỉ là nằm mơ mà thôi!

Nữ tử đủ mạnh mẻ! Chu Hạo Khiên híp mắt nhìn phương hướng Minh Yên biến mất, mặt mày dần dần hiện lên cơn giận dữ, đời này vẫn chưa có ai dám giẫm mạnh lên chân của hắn, đời này vẫn chưa có… chưa có nữ nhân nào coi thường hắn như vậy! Trong lúc nhất thời trong lòng Chu Hạo Khiên thật sự đan xen rất nhiều cảm xúc, tức giận, buồn bực, ngũ vị tạp trần, khiến hắn suýt chút nữa nghẹn hơi mà chết!

Quá uất ức, bị một nữ nhân chỉnh rồi! Đời này hắn sa lầy vào nàng, Chu Hạo Khiên hắn chưa bao giờ dễ dàng nghiêm túc! Chu Hạo Khiên hắn nghiêm túc với một nữ nhân! Trong phút giây này Chu Hạo Khiên hắn đã ra một quyết định gian khổ nhất từ trước đến giờ, đó chính là cùng Minh Yên đập đầu chết tới cùng!

Không muốn nhìn thấy gia sao? Được thôi, dễ xử lý lắm, cả đời này gia muốn nàng tỉnh lại là nhìn thấy ta, nhắm mắt cũng nhìn thấy ta!

Chẳng phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Hắn không tin nàng có thể nhảy ra khỏi năm ngón tay của hắn!

Hạ quyết tâm, Chu Hạo Khiên cúi người đưa tay bắn bắn vết bẩn trên giày, ngẩng đầu ưỡn ngực hào hùng vạn trượng đi đến phòng của lão Vương phi, mới vừa rồi còn là không cam không nguyện, lúc này… rất phấn chấn, chọc tới tiểu gia ta nhất định sẽ khiến nàng ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói được!

Minh Yên bước nhanh đến chỗ đình đá của Đại phu nhân, lúc cách đình đá một mũi tên thì đi chậm bước chân lại, để cho mình bình tâm tĩnh khí, tận lực không lộ ra chút dị trạng nào khiến cho Đại phu nhân và Chung phu nhân nghi ngờ. Vừa rồi một câu thăm dò hờ hững của Chung phu nhân suýt chút nữa khiến nàng rơi vào nơi nguy hiểm, nàng tất nhiên phải dè dặt cẩn thận hơn.

Tuyết Hủy vươn tay gọi Ký Dung, Ký Dung vừa thấy thì đi từ đình đá tới, bước nhanh đến phía trước Minh Yên, cười nói: “Tiểu thư đã trở lại, Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư vẫn chưa trả lại ạ.”

Minh Yên gật nhẹ đầu, từ xa nhìn Đại phu nhân và Chung phu nhân nói chuyện thật vui vẻ, quay đầu nhìn Ký Dung hỏi: “Sau khi ta rời đi Chung phu nhân có từng nhắc tới ta không?”

Ký Dung lắc đầu một cái, nói: “Cái này thì không có, trong lúc nói chuyện có đôi ba câu nhắc tới Lục tiểu thư, nô tỳ không dám đến quá gần, hai người lại nhỏ giọng cho nên không nghe được gì.”

Minh Yên hơi ngẩn ra, tại sao Chung phu nhân lại nhắc tới Lan Nhụy? Bà ta và Lan Nhụy chưa từng gặp mặt bao giờ mà? Chung phu nhân ân cần với Lan Nhụy như vậy, chẳng lẽ cái chết năm đó của mình còn có quan hệ đến Chung phu nhân? Nghĩ tới đây Minh Yên không khỏi rùng mình một cái…

Minh Yên chỉ cảm thấy tim đập nhanh từng hồi, đứng ở xa nhìn nụ cười hiền lành của Chung phu nhân cảm thấy mình thật sự suy nghĩ nhiều rồi. Chung phu nhân dịu dàng lễ độ giống Chung Dực sao có thể có liên quan đến cái chết của mình, nhất định là mình thần hồn nát thần tính rồi, nghĩ tới đây nhẹ nhàng thở phào một cái, vẻ mặt hòa hoãn một chút.

Vừa đúng lúc này Lan Lăng và Lan Phương thân thiết cùng nhau trở lại, nhìn dáng vẻ cười nhẹ nhàng kia Minh Yên biết nhất định là Lan Lăng lại nhẹ dạ cả tin nghe lời dỗ ngọt của Lan Phương rồi, trong lòng cũng không so đo với những thứ này, nghênh đón hành lễ, hô: “Tứ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ.”

Lan Phương đánh giá Minh Yên một cái, lúc này mới cười nói: “Thất muội muội trở về nhanh vậy sao? Sao không đi nhiều một chút, phong cảnh trong vườn này thật đúng là vô cùng lộng lẫy, so với nhà của chúng ta không biết tốt hơn bao nhiêu lần, khu vực cũng rộng hơn nhiều.

Minh Yên nghe vậy thì trong lòng lại đề cao cảnh giác, nha đầu Lan Phương này lại đang thử dò xét mình, bèn cười nhẹ nói: “Muội thấy nơi này lớn quá, mặc dù trong nhà mình nhỏ một chút nhưng vẫn tốt hơn.”

Lan Phương nhìn Minh Yên thật lâu, lộ ra một nụ cười thật lòng, Lan Lăng lại bỉu môi nói: “Thật sự nhỏ mọn hẹp hòi, không lên được mặt bàn lớn.”

Minh Yên khẽ cau mày không so đo với Lan Lăng, nhìn Lan Phương cười nói: “Ngũ tỷ tỷ, chúng ta mau đi qua thôi, chắc hẳn mẫu thân đã đợi một lúc rồi.”

Lan Phương gật đầu một cái sóng vai đi cùng Minh Yên, cười nói với nàng trên đường đi gặp phải tiểu thư nhà nào, lại hỏi Minh Yên gặp những ai, Minh Yên chỉ nói mình đi đến nhà thuỷ tạ, bên kia ít người không đụng phải ai. Minh Yên kiếm nơi không có người đi đến, có thể thấy thật sự không có lòng tranh chấp với mình, thả xuống lòng nghi ngờ với Minh Yên, đối xử với Minh Yên lại âu yếm vài phần.

Mấy người trở lại trong đình, hành lễ ra mắt với Đại phu nhân và Chung phu nhân xong còn chưa ngồi xuống nói chuyện thì một ma ma quản sự ở trong vương phủ bước nhanh tới, hành lễ với Chung phu nhân và Đại phu nhân, cười nói: “Lão Vương phi đã đi phòng khách lớn, Trắc phi mời hai vị phu nhân đi qua bàn chuyện.”

Chung phu nhân và Đại phu nhân vội vàng cười đáp, dẫn mấy người Minh Yên đi theo phía sau bà tử đến phòng khách lớn.

Đợi đến lúc đi đến phòng khách thì thấy bên trong đã có rất nhiều người, dựa theo thứ vị mà chia ra ngồi. Bởi vì Đại phu nhân là do Chung phu nhân tiến cử, mà Chung phu nhân lại là Cáo Mệnh phu nhân Nhất phẩm, bởi vậy địa vị ở trong này khá cao, vị trí ngồi ở hàng phía trước, tiếp theo là đám người Đại phu nhân cũng được lây dính theo.

Chung phu nhân từng có duyên gặp lão Vương phi vài lần, lúc này mỉm cười đi lên thỉnh an lão Vương phi. Minh Yên lặng lẽ đánh giá, vị lão Vương phi này tóc mai nhiễm sương hoa nhưng tinh thần sáng láng, đôi mắt lạnh có thần kia như ngôi sao trên trời, nước da trên mặt cũng không nhăn nheo như những lão bà bình thường, mà ngược lại bóng loáng nhẫn mịn, chỉ có nơi khóe mắt khóe môi đầu trán là hơi có nhếp nhăn nhỏ, nếu không phải hai bên tóc mai hoa râm thì còn tưởng rằng đây là phụ nhân trung niên đấy. Minh Yên nhìn thấy mà cả kinh, hoàn toàn không ngờ vị lão Vương phi này lại khoẻ mạnh như thế.

Lão Vương phi cười nói mấy câu với Chung phu nhân, quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, Chung phu nhân nhân cơ hội giới thiệu, Đại phu nhân vội vàng hành lễ với lão Vương phi, mấy người Minh Yên dưới sự ra dấu của Đại phu nhân cũng đi lên trước hành lễ với lão Vương phi, đúng là thiếu nữ tuổi thanh xuân, âm thanh trong trẻo giống như tiếng chuông bạc, nguyên một đám dáng vẻ mềm mại xinh xắn, vóc dáng như bồ liễu, cộng thêm nữ nhi Úc phủ là mỹ nữ nổi danh, lão Vương phi vừa thấy lập tức cực kỳ vui vẻ.

Nghe giới thiệu thì biết Lan Phương là đích nữ, Lan Lăng và Minh Yên là thứ nữ, nhưng ở trong trường hợp này mà Đại phu nhân có thể dẫn thứ nữ theo thì chắc là một người có thể khoan dung, bởi vậy thái độ đối với Đại phu nhân hòa ái hơn một chút. Lão Vương phi nhìn Lan Phương cực kỳ yêu thích, kéo tay nàng ta nhẹ giọng nói mấy câu với nàng ta, còn tặng cho Lan Phương vòng tay bạch ngọc có khắc hoa đang đeo ở trên tay, lại lấy hai cây trâm ngọc tặng cho Lan Lăng và Minh Yên, trong lúc nhất thời nữ nhi Úc phủ lập tức dẫn tới sự chú ý cao độ của mọi người.

Mấy người Minh Yên đi theo Đại phu nhân trở bề bàn của mình ngồi xuống, ở một bên nhìn lão Vương phi nói chuyện hoặc tặng ít đồ cho những nhà còn lại, cũng không lộ ra vẻ thiên vị gì. Trong lòng Minh Yên thầm than vị lão Vương phi này vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại, không khỏi càng thêm cẩn thận.

Trên bàn trà bánh đều đủ, còn có hoa quả tươi mới và các món nguội, lão Vương phi cười nói cùng mọi người trong lúc nhất thời khách và chủ đều vui mừng, cảnh tượng rất là hòa hợp. Minh Yên lặng lẽ đánh giá, giai nhân xinh đẹp trong phòng này thật đúng là không ít, nguyên một đám đều ăn mặc lịch sự tao nhã còn không thì đáng yêu hoặc là kiều mị, thật sự là muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng khiến người ta hoa cả mắt. Trong lòng không khỏi cười lạnh nghĩ, Chu Hạo Khiên kia thật đúng là một tên phong lưu, con nhà ai đụng phải hắn xem như xui xẻo rồi!

Đang nghĩ ngợi, ở ngoài cửa vang lên một tiếng hô: “Tiểu Vương gia đến…”

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Minh Yên nhanh chóng cúi đầu, vốn cho rằng với địa vị của Úc phủ sẽ phải ngồi phía sau, ai biết lại vì lây dính bởi ánh sáng của Chung phu nhân mà ngồi ngay vị trí đầu dễ làm người khác chú ý nhất, mặc dù mình ngồi ở phía sau Lan Phương Lan Lăng nhưng vẫn rất dễ bị nhìn thấy, Minh Yên cúi đầu thấp hơn, trong lòng không khỏi niệm hai câu A Di Đà Phật, hy vọng Quan Thế Âm Bồ Tát hiển linh để Chu Hạo Khiên bị giai lệ khắp phòng hấp dẫn không nhìn thấy mình…

“Tôn nhi bái kiến tổ mẫu.” Chu Hạo Khiên sải bước đi tới, chỉ là lúc này hắn không mặc bộ quần áo khi nãy, Minh Yên nhìn lên lập tức sững sờ. Giây phút này Chu Hạo Khiên đầu đội kim quan nhỏ, mặc y phục màu xanh ngọc điểm xuyết hoa vân hải mã bước trên mây, bên hông buộc đai ngọc vân sư, chân mang giày đen, trên mặt không còn vẻ cợt nhả Minh Yên tận mắt chứng kiến hai lần, thay vào đó là vẻ mặt đoan trọng.

Chu Hạo Khiên của ngày trước luôn mang theo khuôn mặt tuấn tú cợt nhỏ cùng quần là áo lượt, khiến người ta cảm thấy chán ghét. Nhưng Chu Hạo Khiên lúc này sắc mặt nghiêm nghị không có chút biểu cảm, lông mày núi dầy đậm, hai mắt thâm thúy, dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi mỏng, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy khuôn mặt này đẹp trai phi phàm, lại mặc quần áo như vậy quả thật là khí thế bức người, khiến người ta không dám nhìn gần!

Nếu không phải vừa rồi có người báo hô tiểu Vương gia đến, Minh Yên sẽ cho rằng có phải Chu Hạo Khiên có một huynh đệ song sinh hay không, tại sao một người chỉ trong chớp mắt lại có thể thay đổi như vậy, trái tim tựa như lỡ mất một nhịp, không thừa nhận phủ nhận Chu Hạo Khiên như vậy thật sự rất mê người.

Bởi vì thanh danh của Chu Hạo Khiên thật sự quá nát cho nên mọi người cũng không kỳ vọng quá cao vào Chu Hạo Khiên, nếu vừa rồi Chu Hạo Khiên không thay quần áo e rằng lúc này trong lòng mọi người đều không kích động như thế. Thế mà Chu Hạo Khiên sau khi thay trang phục, lại giả vờ nghiêm trang thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, khiến cho người ta không dời mắt được, e rằng trong lòng mọi người đều nhận lầm người trong lời đồn!

Khóe mắt Minh Yên hơi ngước lên liếc nhìn vẻ mặt Lan Phương có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên chưa từng dời đi, lại nhìn Lan Lăng, tình hình cũng không khá hơn chút nào, lại lặng lẽ đánh giá mọi người xung quanh, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của các thiếu nữ hoài xuân, trong lòng thầm nghĩ khó trách tên này hoa danh lan xa, quả nhiên là người giỏi ngụy trang! Nghĩ tới đây không khỏi khinh bỉ nhìn, đồ vô dụng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, trông khá mà không dùng được, ai mà thèm, hai mắt của đám người kia đều có vấn đề cả rồi, nhìn người có thể nhìn bề ngoài sao?

Càng nghĩ càng căm hận, không khỏi ngẩng đầu lên dò xét Chu Hạo Khiên, không hề nghĩ tới cái ngẩng đầu này lại đúng lúc đụng phải tầm mắt của Chu Hạo Khiên, Minh Yên sững sốt, nhanh chóng bắt được vẻ nguy hiểm ở trong ánh mắt của Chu Hạo Khiên, trong lòng không khỏi nhảy lên, cầm chặt cái khăn trong tay. Vội vàng cúi đầu lắng nghe lão Vương phi nói chuyện với Chu Hạo Khiên, chỉ nghe thấy lão Vương phi hỏi thăm Chu Hạo Khiên gần đây làm gì, Chu Hạo Khiên đáp là đọc sách, mưu cầu tiến bộ.

Trong kinh nghe đồn Chu Hạo Khiên chơi chim dắt chó đi dạo, tâng bốc đào kép đi dạo thanh lâu, không chuyện ác nào không làm, lúc này giả làm thư sinh gian khổ học hành, làm người đọc sách không để mất mặt thiên hạ, hắn đọc sách? Chỉ sợ mùa đông sấm chớp, mùa hè mưa tuyết, lừa quỷ à, trong lòng càng khinh thường ngụy quân tử này.

Hai bà cháu nói chút chuyện, lúc này mọi người mới hành lễ với Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên cũng không ra vẻ vênh váo cười để mọi người ngồi xuống, lúc này ánh mắt càn quét trên người Minh Yên, trong lòng nghĩ nha đầu này vậy mà có thể giữ được vẻ bình thản, biết thân phận của mình còn có thể như vậy, cũng có điểm đáng quý khó có được, nàng cho rằng chỉ cần cúi thấp đầu không nhìn mình là xong chuyện rồi sao? Nằm mơ đi, đắc tội tiểu gia, để cho nàng biết cái gì là có khổ mà không thể nói.

Nghĩ tới đây Chu Hạo Khiên bước tới bàn Minh Yên, ra vẻ kinh ngạc nói: “Không ngờ lại gặp được cô nương ở đây, thật sự đúng là khéo ha?”

Chu Hạo Khiên đột nhiên xuất hiện chào hỏi quả thực khiến Minh Yên suýt chút nữa bị nghẹn chết bởi nước miếng của mình, thằng khốn chết bầm này lại muốn làm gì đây? Chẳng lẽ hắn muốn trả thù mình sao? Nghĩ tới đây Minh Yên cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người ở trong phòng khách đều tập trung hết về phía nàng, ngay cả ánh mắt của Lan Phương Lan Lăng Lan Cúc ngồi cùng bàn, Đại phu nhân Chung phu nhân đều nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Minh Yên, trong mắt lóe lên vẻ hoài nghi, bởi vì không biết Minh Yên gặp gỡ tiểu Vương gia từ khi nào?

Minh Yên chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy bịch bịch, nếu không phải ở đây nhiều người, mình thật sự muốn cầm cốc trà trước mặt hắt lên mặt Chu Hạo Khiên để hắn tỉnh táo lại!

Cẩn thận suy nghĩ lại, mình và Chu Hạo Khiên chạm mặt hai lần đều không có ai phát hiện, chỉ cần mình cắn chặt răng không thừa nhận chuyện gì là được. Trước mắt bao người, nàng hơi hoang mang, ngước đôi mắt to tròn lên, hơi lùi về sau một bước, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Thần nữ không hiểu ý của tiểu Vương gia, thần nữ và tiểu Vương gia vốn không quen biết, chắc là tiểu Vương gia nhận lầm người rồi?

Giọng nói nhẹ nhàng khẩn thiết vang lên ở trong đại sảnh, lúc này mọi người xung quanh nhìn động tác ánh mắt cộng thêm giọng nói của Minh Yên đều cho rằng Chu Hạo Khiên lăn lộn trong đám nữ nhân đã gặp rất nhiều nữ nhân rồi, trong lúc nhất thời nhận nhầm người là điều có thể, chỉ là đáng thương cho một tiểu thư đang êm đẹp bị tên đê tiện này nhận lầm phải thứ không sạch sẽ…

Chu Hạo Khiên nhìn mỗi một cử động của Minh Yên, có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới nữ nhân xảo quyệt lại mạnh mẽ này cũng thức thời, thế mà lại sử dụng một chiêu như vậy, giả vờ đáng thương! Thú vị, rất thú vị, đã bao nhiêu năm không gặp phải một đối thủ thú vị như vậy rồi. Trong lòng Chu Hạo Khiên cười nói: Cứ giả vờ đi, để xem nàng giả vờ được bao lâu!

“Không quen biết? Không thể nào. Rõ ràng mấy ngày trước đó ta có gặp nàng, sao lại có thể nhận nhầm được? Những thứ khác không dám nói, thị lực của tiểu vương vẫn rất tốt.” Chu Hạo Khiên ra vẻ kinh ngạc nhìn Minh Yên hỏi ngược lại, vẻ mặt kia như đang nói ‘Tại sao nàng lại giả vờ như không quen ta? Rõ ràng chúng ta có biết nhau mà…’

Lúc này vẻ mặt mọi người bắt đầu trở nên âm tình bất định, rốt cuộc bọn họ có từng gặp nhau chưa, ai cũng không dám khẳng định.

Minh Yên cuộn chặt nắm tay, không ngờ Chu Hạo Khiên chẵng những mượn con lừa sau sườn dốc còn cố ý đi lên gây khó xử cho mình, cái tên trời đánh khốn kiếp!

Minh Yên không cần nhìn cũng biết sắc mặt của Đại phu nhân tuyệt đối mang theo nghi ngờ, sắc mặt đám người Lan Phương mang theo thù địch, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh băng ở xung quanh không ngừng bắn tới! Không ăn mền, vậy thì ăn cứng, sợ ta và người đổ máu không chỉ thế này đâu!

Minh Yên ngẩng phất đầu lên, sắc mặt tái xanh, cơ thể vì tức giận mà run lên, một tay vịn chặt mép bàn, một tay cầm khăn vỗ ngực, hai mắt nhìn thẳng vào Chu Hạo Khiên, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt mang theo bảy phần uất ức ba phần kiên nghị, lúc này mới lên tiếng nói: “Kính xin tiểu Vương gia thận trọng lời nói, thần nữ vẫn luôn an phận ở nhà, sao có thể gặp mặt tiểu Vương gia được? Địa vị của thần nữ tuy thấp nhưng cũng là thân trong sạch, tiểu Vương gia vừa mở miệng đã hắt nước bẩn lên danh tiết của thần nữ, nếu tiểu Vương gia không thể thanh minh rõ ràng, thần nữ cũng chỉ đành lấy cái chết làm sáng tỏ, dùng máu tươi làm chứng, miễn cho bị ngàn người chỉ trỏ, sống cuộc sống tạm bợ!” Nói đến đây Minh Yên ngừng lại, mau chóng ho khan hai tiếng, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, thân thể yếu kém hoàn toàn dựa vào cánh tay vịn ở mép bàn chống đỡ mới có thể đứng vứng, “Tiểu Vương gia từng gặp thần nữ, vậy xin hỏi có ai làm chứng không? Còn có vật chứng nữa? Quan phủ xử án còn coi trọng chứng cớ đầy đủ, nếu tiểu Vương gia không thể phân trần rõ ràng, thần nữ không thể nào sống được!”

Sau khi Minh Yên nói xong lại ho một trận, ho đến mức sắc mặt tái nhợt có chút đỏ lên. Lời của Minh Yên trực tiếp phá hỏng đường lui của mình, giọng điệu kiên định kia lập tức khiến cho tất cả mọi người ở đây hít mạnh một hơi. Minh Yên cũng rơi vào đường cùng rồi, nếu lúc này không thể buộc Chu Hạo Khiên nhận thua, sau khi trở về Úc phủ mình sẽ không có cuộc sống tốt, không nói đến một Lan Lăng chuyên cười trên nỗi đau của người khác, chỉ cần Lan Phương nói vài câu gây bất lợi cho mình ở trước mặt Đại phu nhân, cái mạng nhỏ này của nàng khó mà giữ nổi, thay vì đến lúc đó phải chết lạnh lẽo như Lan Nhụy thì không bằng ở đây đánh cuộc một phen, có lẽ còn có một con đường sống, Minh Yên cảm thấy Chu Hạo Khiên sẽ không bức nàng vào đường cùng.

Thái độ kiên quyết của Minh Yên khiến lão Vương phi cau mày, cháu nội này của bà cái gì cũng tốt chỉ có quá tham sắc, cũng không phải là không có khả năng xem tiểu thư đoan trang nhà người ta thành những thứ không lên được mặt bàn ở bên ngoài! Lão Vương phi không thể để sự việc rơi vào cục diện bế tắc, đang chuẩn bị kéo câu chuyện trở lại thì nghe thấy cháu mình nói: “Nàng nhìn ta cũng không phải cố ý, chẳng qua chỉ thấy nàng quen mặt nên lúc này mới hỏi một chút, có đáng để nàng gấp gáp sốt ruột như vậy không?”

“Chuyện liên quan đến danh tiết không dám chậm trễ! Tiểu Vương gia mở miệng nói bậy lại là mối đe dọa đến tính mạng của thần nữ, người có thể xem như là trò đùa, còn thần nữ thì không thể lấy danh tiết của mình ra làm trò đùa! Lời nói đùa của tiểu Vương gia sẽ tạo thành hậu quả là thần nữ rất có thể lấy cái chết để làm sáng tỏ!” Minh Yên không hề nhượng bộ chút nào, tên khốn kiếp này cho rằng một câu nói đùa là có thể bỏ qua sao? Lại nghĩ tới sự đa nghi của Đại phu nhân, Minh Yên nói tiếp: “Huống chi trong nhà thần nữ còn có tỷ tỷ đang đợi gả, nếu bởi vì ta mà làm liên lụy tới các tỷ ấy, chẳng phải khiến ta nghiệp chướng nặng nề không mặt mũi nào đối diện với người nhà?”

Minh Yên không hề sợ hãi khi đối diện với Chu Hạo Khiên, nàng sợ nhất là vì Chu Hạo Khiên mà khiến cho Đại phu nhân nghi ngờ mình, nàng đi đến ngày hôm nay rất không dễ dàng, có thể bước từng bước một nhận được tín nhiệm của Đại phu nhân càng không dễ hơn, tuyệt đối không thể vì Chu Hạo Khiên mà làm hỏng chuyện của mình, mỗi một bước đi đều mang theo vết máu, sao có thể dễ dàng bị Chu Hạo Khiên phá hỏng được. Minh Yên muốn tìm cách thoát khỏi hắn mà vẫn không khiến cho Đại phu nhân hoài nghi, còn phải để cho bà ấy cảm thấy mình bị ủy khuất mới tốt.

Những năm Minh Yên ở bên ngoài có nghe chút chuyện về Chu Hạo Khiên này, đối phó với người như vậy thì không thể mềm, ngươi càng giả vờ đáng thương thì hắn càng sẽ cảm thấy ngươi lấy lui làm tiến, công khai cự tuyệt âm thầm dụ dỗ, ngược lại càng sẽ bành trướng cảm giác hư vinh của hắn, khiến bản thân mình rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Kế sách hiện giờ cũng chỉ có thể bày ra tư thế vì danh tiết mà thề chiến đấu tới cùng với hắn, cố gắng kiếm đường lui. Đại phu nhân thấy dáng vẻ này của mình cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, Lan Phương cũng sẽ không cho là mình quyến rũ Chu Hạo Khiên, tâm tư Lan Cúc kín đáo có lẽ sẽ nghi ngờ nhưng chỉ cần mình chắc chắn kiên quyết là có thể tiêu trừ sạch lòng nghi ngờ của tỷ ta.

Thật sự nàng đã gặp mặt Chu Hạo Khiên, còn không chỉ gặp một lần, cho nên hành động việc làm của nàng rơi vào trong mắt Chu Hạo Khiên chắc là nam nhân này sẽ cảm thấy nàng là nữ tử trong ngoài bất nhất, mồm miệng nói vậy, sau này khi hắn thấy bộ mặt thật của mình nhất định sẽ không dây dưa nữa, như vậy sẽ nhất cử lưỡng tiện. Nghĩ tới đây trong lòng Minh Yên đã có chủ ý lúc này mới hòa hoãn giọng lại một chút, nếu không cứ tiếp tục như thế thì không cần người khác ra tay, bản thân đã bị đèn nén mà chết rồi.

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên mặc dù đã sớm biết nữ tử này tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện từng gặp mình, nhưng lại không nghĩ tới Minh Yên bình tĩnh mà nói dối như thế. Tư thế lấy cái chết để chứng minh trong sạch Chu Hạo Khiên tin rằng nàng sẽ không nói chơi! Mình đúng là coi thường nàng rồi. Nhớ tới khối ngọc bội mình từng cho nàng… Chu Hạo Khiên cũng không muốn lúc này lấy ngọc bội ra nói chuyện, hắn chỉ muốn dọa Minh Yên mà thôi, chỉ là dường như mình đá trúng thiết bản rồi… Mỗi một cử động của nha đầu này đều ngoài dự liệu của mình!

Lão Vương phi trách mắng Chu Hạo Khiên một câu, lúc này mới nhìn Minh Yên hiền lành cười nói: “Bé ngoan đừng so đo với nó làm gì, cái đức hạnh của nó là như vậy đấy, nói chuyện sỗ sàng nhưng thật ra cũng không phải là người xấu, chỉ là tật xấu mồm miệng nói bậy nhất thời không có chữa được.”

Chu Hạo Khiên lui trở về bên người lão Vương phi, cười hì hì nói: “Tổ mẫu, người lại nói xấu con rồi, người ta đều nói con cháu nhà mình khi nào cũng tốt mà, sao đến lượt người lại luôn nói xấu con vậy.”

Lão Vương phi ra mặt hòa giải, lại vì chừa mặt mũi cho Minh Yên mà trách mắng Chu Hạo Khiên. Đương nhiên Minh Yên không thể truy cứu tiếp, thừa dịp tình thế tốt mà thu binh, vội vàng cảm tạ lão Vương phi lúc này mới ngồi xuống lần nữa, sau khi ngồi xuống mới phát hiện hai chân mềm nhũn, sức lực toàn thân như bị rút đi một phần, sắc mặt tái nhợt như sắp chết.

Mặc dù chuyện này không khiến mọi người quan tâm nhiều, ai cũng đều cho rằng không biết chừng Chu Hạo Khiên nhìn trúng nhan sắc của Minh Yên nên mới vội vàng bắt chuyện, mặc dù tìm một cái cớ rất thối nát nhưng không thể không thừa nhận, tính tình kiên cường khí khái cùng hành động bảo vệ tỷ muội trong nhà của Minh Yên vẫn khiến mọi người có ấn tượng sâu về tiểu thứ nữ này. Minh Yên cũng không ngờ vì chuyện hôm nay mà thanh danh của nàng được truyền đi ở kinh thành.

Trong phòng khách đều là nữ quyến, Chu Hạo Khiên cũng không nán lại ở đây lâu, nói vài câu với lão Vương phi rồi đứng dậy rời đi. Chu Hạo Khiên vừa đi bầu không khí mới vui vẻ lại lần nữa, nhưng Minh Yên lại không còn hứng thú nói chuyện nữa rồi.

Đại phu nhân nhìn Minh Yên dường như vô ý hỏi một câu: “Con thật sự chưa từng gặp mặt tiểu Vương gia?”

Trong lòng Minh Yên cả kinh, cuối cùng Đại phu nhân vẫn nổi nên lòng nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân cắn môi nói: “Minh Yên là nữ tử khuê các, ngày thường gần như không bước chân ra khỏi nhà, làm sao có thể quen biết với tiểu Vương gia được?”

Ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân vẫn quan sát trên người Minh Yên mấy vòng, hai đầu lông mày hơi giãn ra, chợt nghe thấy Lan Lăng nói: “Nhưng trước đó Thất muội muội có đi theo mẫu thân đến miếu Dược Vương, tỷ nhớ Thất muội muội từng một mình đi đến rừng hoa quế thì phải?”

Trái tim Minh Yên lập tức nhảy lên, nhìn Lan Lăng nói: “Tứ tỷ tỷ có ý gì? Đúng là muội có đi đến rừng hoa quế, nhưng cũng chỉ nhìn xem một chút rồi về.”

Đại phu nhân nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, nhìn Minh Yên và Lan Lăng nói: “Đây là vương phủ, đừng nói gì cả.”

Minh Yên lập tức cúi đầu xuống, trong lòng lại cảm thấy như có một bàn tay đang bóp chặt cổ nàng khiến nàng không thể thở nổi. Nếu Đại phu nhân thật sự nghi ngờ, nếu điều tra chuyện ngày đó một lần nữa, không biết mình có làm gì không thỏa đáng không, có chống lại được thẩm tra của Đại phu nhân không. Nghĩ tới đây nàng cẩn thận nhớ lại chuyện ngày đó, không nghĩ ra được chỗ sơ hở nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở vương phủ dùng cơm trưa xong mọi người liền cáo từ, Minh Yên vẫn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Lan Lăng. Trên xe ngựa Minh Yên có thể cảm nhận được lửa giận của Lan Lăng đập vào mặt. Với tính tình của Lan Lăng thì khó mà giữ im không nói, qua một hồi lâu rốt cục vẫn không nhịn được, nhìn Minh Yên nói: “Có lẽ Thất muội muội không biết đâu nhỉ, lúc chúng ta ra ngoài mẫu thân đều thích phái người bảo vệ ở phía sau.”

Minh Yên chỉ cảm thấy ngực đập mạnh một trận, Đại phu nhân phái người theo dõi? Vậy ngày đó ở rừng hoa sẽ cũng có người đi theo mình… Nghĩ tới đây Minh Yên càng thấy bất an ở trong lòng, nếu Đại phu nhân thật sự từng phái người theo dõi mình, vậy có biết chuyện của nàng với Chu Hạo Khiên không? Nghĩ tới đây lập tức tâm loạn như ma, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nói: “Cảm tạ Tứ tỷ tỷ nhắc nhở.”

Lan Lăng nhìn Minh Yên dường như không có phản ứng gì, càng tức giận hơn, nhưng lại không biết nên nói gì, một mình ngồi đó hờn dỗi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi