THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Thập Nhất di nương ngước mắt lên nhìn Minh Yên, nói không kinh ngạc là không thể nào, nàng cho là mình đã rất hiểu Minh Yên rồi, mấy ngày nay nàng cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Minh Yên, thế nhưng Minh Yên thoải mái đồng ý dọn vào như vậy vẫn khiến nàng kinh hãi. Chuyện ma quỷ lộng hành trong viện của Lan Nhụy có ai không biết, chính nàng cũng không muốn đi, một tiểu cô nương mềm mại yếu ớt như Minh Yên lại cứ thế mà đồng ý.

Lập tức trong lòng Thập Nhất di nương không thể nói rõ là có cảm giác gì, ánh mắt nhìn Minh Yên càng phức tạp hơn, nàng phát hiện nàng không có cách nào hiểu rõ Minh Yên được.

Lan Lăng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mình không chuyển vào thì ai chuyển vào đều không có quan hệ gì với mình.

Lan Phương nghe thấy lời Minh Yên thì cũng giật mình trong lòng, nàng ta dám cả gan đồng ý chuyển vào, tình hình mấy hôm trước của mẫu thân và Nhị tỷ không phải Minh Yên không nhìn thấy, thế mà nàng ta lại đồng ý. Lan Phương không tin Minh Yên không sợ chút nào, thế nhưng sao nàng ta lại có lá gan lớn dám chuyển vào ở. Lan Phương khẽ nhíu mày, Minh Yên này từ đầu đến cuối nàng đều không hề nhìn thấu, thế nhưng trong lòng lại có một loại dự cảm rất xấu, tựa như chỉ cần Minh Yên chuyển vào thì sẽ có một số chuyện không như trước nữa, nhưng nàng lại không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì, nàng chết cũng không chuyển vào, cho nên không thể ngăn cản Minh Yên không chuyển vào.

Chính vì Minh Yên có thể thông cảm chỗ khó xử của phu nhân, cam tâm tình nguyện hy sinh mình khiến trong lòng Đại phu nhân có chút thả lỏng, nhìn Minh Yên nói: “Khi Lục tỷ tỷ con còn sống được tặng không ít đồ tốt, kể từ sau khi nàng ấy qua đời thì viện bị niêm phong lại, hôm nay nếu con bằng lòng chuyển vào thì những thứ kia đều sẽ cho con, tự con xem mà sắp xếp, bây giờ sắc trời còn sớm, lập tức để nha hoàn bà tử đi qua viện dọn dẹp, nên chuyển cái gì thì chuyển cái đó.”

Đại phu nhân này làm việc thật khiến người ta không hiểu được, đột nhiên nói ra một câu lại khiến mọi người cả kinh, Lan Nhụy có bao nhiêu thứ tốt Thập Nhất di nương không biết, nàng ta cũng không quan tâm, nhưng Lan Phương biết, Lan Lăng đều biết, mặc dù Lan Nhụy là thứ nữ nhưng năm đó vì được Úc Duy Chương yêu thích, Lan Nhụy tìm được không ít đồ tốt từ chỗ Úc Duy Chương, sau này Lan Nhụy chết đi, Đại phu nhân càng chán ghét những thứ kia, lập tức gọi người niêm phong lại, không ngờ hôm nay lại nói một câu đều cho Minh Yên hết, Lan Phương chỉ cảm thấy ngực khó chịu từng hồi, chỉ có thể cắn răng không nói câu nào, nếu như nàng ta dọn qua chắc hẳn sẽ cho nàng ta nhỉ?

Lúc này suy nghĩ của Lan Lăng cũng giống Lan Phương, ánh mắt nhìn Minh Yên thật sự là vừa đố kỵ vừa oán hận, nhưng ai bảo mình không chuyển chứ, lại không tiện mở miệng đòi hỏi, chỉ có thể rầu rĩ tức giận.

Minh Yên không có cách nào nói ra được kích động trong lòng mình lúc này, nàng kích động không phải vì những món đồ đó, mà là cảm giác mất rồi mà lấy lại được, viện thuộc về nàng, những thứ trước kia đều thuộc về nàng, trái tim trống trơn thoáng cái được lấp đầy. Minh Yên biết lúc này không thể cao hứng phấn chấn cứ thế mà tiếp nhận, có chút vui quá hóa sợ nhìn Đại phu nhân nói: “Mẫu thân, Tiểu Thất có tài đức gì có thể nhận đồ của Lục tỷ tỷ, người vẫn nên cầm về đi ạ.”

Vừa nhắc tới những vật kia Đại phu nhân liền cảm thấy vô cùng phiền chán, nếu bà thật sự có lòng tham với những thứ kia, sau khi Lan Nhụy chết bà đã cho người chuyển hết vào đây rồi. Nhưng Đại phu nhân cũng có kiêu ngạo của mình, huống chi Lan Nhụy ở trong lòng bà là một cái gai, đồ đạc của nàng ấy chắc chắn bà sẽ không muốn, mặc kệ giá trị đáng tiền bao nhiêu bà cũng không muốn. Nhìn thấy những vật kia tựa như nhìn thấy Lan Nhụy, bà không muốn chút nào.

Lần này Minh Yên làm rất tốt, người có thể giúp bà phân ưu bà sẽ không bạc đãi, Đại phu nhân làm vậy cũng khiến cho mọi người biết một đạo lý người thuận theo bà bà sẽ không để người đó chịu thiệt. Bởi vậy thấy Minh Yên nói vậy thì nói: “Những thứ đó con đáng được nhận, bảo con nhận thì con nhận đi, được rồi, mau đi đi, trước khi trời tối phải làm xong toàn bộ.” Nói đến đây thì ngừng một lát, nhìn Minh Yên nói: “Đồ trong viện của Lục tỷ tỷ con lúc trước đều được ghi chép lại, bảo Tô ma ma đi qua lấy danh sách đối chiếu, xác minh những thứ đó với trong danh sách là được rồi, những thứ đó đều cho vào trong của hồi môn của con, sau này xuất giá thì mang theo.”

Đại phu nhân mặt đầy tươi cười, trên mặt Minh Yên thoáng hiện lên chút ửng đỏ, gật đầu nói: “Cảm tạ mẫu thân yêu mến, chỉ là Tiểu Thất cảm thấy trong lòng bất an, sao có thể vô duyên vô cớ nhận được nhiều thứ tốt như vậy.”

“Đây là mẫu thân đưa cho con, con cứ nhận đi, đừng nói mấy lời như vậy nữa.” Đại phu nhân cực kì hài lòng với thái độ của Minh Yên, không bất mãn cũng không đắc ý, phất tay để mọi người lui xuống.

Chuyện dọn nhà bắt đầu vận hành cấp tốc, Tô ma ma dẫn theo một đám nha hoàn bà tử đến Kim Hoa Hiên Lan Nhụy từng ở khi còn sống quét dọn, Minh Yên để Tuyết Hủy và Liên Song đi theo Tô ma ma đối chiếu danh sách, Minh Yên giữ Ký Dung lại dẫn Nguyên Lăng dọn dẹp đồ trong viện Trúc Ẩn.

Thập di nương trực tiếp dọn đến chỗ của Cửu di nương, Thập Nhất di nương thì dọn đến viện Trúc Ẩn, đồ của hai người đều bị thiêu rụi, Đại phu nhân lại lấy từ trong kho lớn quan trung mấy món đồ bổ sung cho hai người bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn cả Úc phủ ngoại trừ chỗ của Lan Lăng và Lan Phương, khắp nơi đều bận đến khí thế ngất trời.

Đại phu nhân phân công xong xuôi, vừa mới ngồi xuống thở hắt ra thì nhìn thấy Đông Tuyết trở về, hỏi: “Bên Thu Sương dàn xếp ổn thỏa rồi chứ?”

Đông Tuyết gật đầu trả lời: “Bên Thập di nương đã sắp xếp xong xuôi, tất cả chi tiêu hằng ngày đều dựa theo phân lệ[1] đưa qua.”

[1] Phân lệ: Những phần được chia theo lệ cũ.

Đại phu nhân gật đầu, nhìn Đông Tuyết nói: “Lời của ta đều nói rõ rồi chứ? Thật là đồ ngu xuẩn, lúc làm nha hoàn nhìn rất khôn khéo, sao lên làm di nương rồi ngược lại ngu xuẩn như vậy, ngay cả một Thập Nhất di nương cũng không quản chế được trái lại còn bị người ta nắm mũi dẫn đi, thật là không có tiền đồ. Uổng công ta nâng nàng ta lên làm di nương, đồ vô dụng.”

Đông Tuyết lẳng lặng nghe không lên tiếng, lúc trước nàng từng khuyên Thu Sương đừng làm di nương, Thu Sương một lòng trèo cành cao không nghe, hôm nay rơi vào cục diện này, ai cũng không có cách nào đồng tình với nàng ta, đường là do mình chọn, muốn đi thế nào thì đi thế đó.

Đại phu nhân còn muốn nói gì đó, liền nhìn thấy Úc Duy Chương đột nhiên đi vào, trên mặt mang theo vẻ nghiêm trọng, nhìn Đông Tuyết nói: “Ngươi đi ra ngoài đi.” Đông Tuyết vội vàng lui xuống, không dám ở lâu thêm. Đại phu nhân nhìn Úc Duy Chương vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nói xong vịn Úc Duy Chương ngồi xuống, mở miệng hỏi, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.

Úc Duy Chương nhìn Đại phu nhân nói: “Ta vừa mới nhận được tin tức, không biết có phải triều đình nhận được mật báo hay không, đột nhiên muốn tra lại án quân bị[2] năm đó, phải làm thế nào mới tốt đây?”

[2] Quân bị: Biên chế và trang bị quân sự

Sắc mặt Đại phu nhân trắng bệch, trong lòng như có sợi dây thoáng cái căng chặt, nhìn Úc Duy Chương nói: “Chuyện này bên thân gia có nói sang chưa? Lúc trước lão gia chỉ theo chân Chung đại nhân làm việc, có một số việc chúng ta không làm chủ được, phải cắn chặt mới được.”

Úc Duy Chương đã từng vì Chung Lương mà làm rất nhiều chuyện, án tham ô quân bị năm đó từng gây ra chấn động, Úc Duy Chương giúp đỡ Chung Lương làm giả sổ sách tìm người khác chịu tội thay, Chung Lương mới có thể giữ được vị trí Tả Đô đốc, Úc Duy Chương được hưởng lây mấy năm này cũng từng bước thăng chức, Úc Duy Chương và Chung Lương đã siết chặt lại một chỗ với nhau rồi, để ổn định Úc Duy Chương, Chung Lương mới để Chung Dực cưới Lan Cúc, hoàn toàn khiến Úc Duy Chương phụ thuộc vào ông ta.

Chỉ là người ngoài biết những chuyện này vô cùng ít, ngày thường Úc Duy Chương và Chung Lương mặc dù là thân gia, nhưng không hay qua lại, cũng không đáng chú ý đến. Biết mấy năm nay Chung Lương làm việc càng ngày càng phô trương, ông liền càng ngày càng cách xa ông ta, vô tình hay cố ý muốn thoát khỏi vòng tròn của Chung Lương, chỉ tiếc dường như Chung Lương phát hiện, Úc Duy Chương cũng có khổ khó nói.

Ai cũng không nghĩ tới Hoàng thượng lại đột nhiên tra lại án tham ô quân bị năm đó, nếu không phải vì chuyện đó, Chung gia và Úc gia sao lại dính dáng với nhau sâu đến thế, cho nên triều đình vừa có động tác Úc Duy Chương lập tức như chim sợ càng cong, có phần hoảng sợ.

Vẻ mặt Đại phu nhân cũng không khá hơn chút nào, những chuyện này bà biết, mấy năm nay nam chủ ngoài nữ chủ nội, bà không ít lần giúp Úc Duy Chương qua lại trong kinh thành, lúc này nghe thấy lời này của Úc Duy Chương, Đại phu nhân liền hiểu lợi hại trong đó, nhíu mày nhìn Úc Duy Chương nói: “Chuyện năm đó là lão gia tự mình làm sổ sách, nếu thật sự tra ra, chỉ sợ Chung gia sẽ trở mặt đẩy lão gia làm người chịu tội thay, chúng ta không thể không tìm đường lui.”

Sự nhạy bén về mặt chính trị của Đại phu nhân khiến Úc Duy Chương cực kì thoả mãn, gật đầu nói: “Nàng nói không sai, mấy năm nay ta cố gắng thoát khỏi Chung gia, chỉ tiếc lão thất phu Chung Lương kia nhìn căng quá, ta không dám có động tĩnh gì quá lớn, chỉ sợ lúc ông ta chìm chiếc thuyền lớn, chúng ta cũng không chạy thoát được.”

“Chuyện ông ta làm có liên quan gì đến chúng ta? Lúc trước lão gia là thuộc hạ của ông ta, bị ông ta uy hiếp cũng là bất đắc dĩ mà thôi.” Đại phu nhân nói đến đây thì ngừng lại, thở dài nói: “Chiếc thuyền Chung gia này muốn chìm, chúng ta cũng không thể chìm cùng một lúc, mấy năm nay lão gia cần cù chăm chỉ trong chính vụ, thiếp thân cũng có qua lại với nhiều phu nhân nhà quan, hiện nay vương phủ Vũ Ninh cũng sắp thành thân gia với chúng ta, cũng coi như không phải dựa toàn bộ vào Chung gia mới có thể sống qua ngày như năm đó.”

Úc Duy Chương nghe thấy lời Đại phu nhân nói cảm thấy vui mừng, lại chợt cau mày nói: “Hôn sự của Minh Yên phải nắm chặt, trước tiên phải định mối hôn sự này đã, chỉ cần có hôn ước thì không chạy đi đâu được.”

“Vâng, thiếp thân xem mà lo liệu, chỉ là nha đầu Minh Yên nhỏ nhất, trên còn có hai tỷ tỷ là Lan Lăng, Lan Phương, dù sao cũng phải để hai đứa nó xuất giá rồi mới đến phiên Minh Yên, trong khoảng thời gian ngắn biết tìm đâu ra mối hôn sự thích hợp đây.” Đại phu nhân có hơi đau đầu, nhíu mày nhớ tới lời Lan Cúc nói mấy hôm trước, lại nhìn Úc Duy Chương nói: “Bên Chung phủ có nói cửa hôn sự với Thông phán kinh phủ, ta vốn bằng lòng, nhưng bây giờ e rằng mối hôn sự này không thành rồi. Một Lan Cúc gả vào Chung gia đã đủ rồi, không thể để nữ nhi khác cắm trên thuyền Chung gia được.”

“Chuyện này nàng xem mà lo liệu, tóm lại mau chóng định hôn sự, ta còn phải đối phó với bên thẩm tra của triều đình, trong khoảng thời gian này sẽ bận rộn một chút, nàng mau chóng xem mắt nhà xung quanh đi. Căn cơ Chung phủ rất sâu, chậm nửa khắc cũng không được, nhưng chúng ta phải sớm phòng bị, trong lòng nàng cũng nên có kế hoạch mới được.” Úc Duy Chương dặn dò, cuối cùng cũng không luống cuống tay chân.

Đại phu nhân gật đầu đáp được, rất có cảm giác mưa gió sắp tới, thật ra bà đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày này, chỉ là mấy năm này thuận buồm xuôi gió quá mức, ngược lại không để ý đến.

“Hôm nay trong triều tranh đoạt hoàng vị càng ngày càng kịch liệt, Chung gia bảo vệ Tương Thân vương, chúng ta không qua lại với Tương Thân vương quá nhiều, vẫn nên giữ khoảng cách vẫn tốt hơn.” Úc Duy Chương này đầu óc vẫn có chút tỉnh táo, đương kim thánh thượng long thể khoẻ mạnh, lúc này sắp xếp quá sớm sẽ khiến mình bại lộ sớm, thành thịt trong mâm của người khác.

Đại phu nhân hiểu ý của Úc Duy Chương, là muốn lúc bà chọn lựa cửa hôn sự nên né tránh đội ngũ dòng chính của Tương Thân vương, tránh bấu víu cây to, vì vậy gật đầu tỏ vẻ đã biết, lúc này Úc Duy Chương mới vội vã rời đi, chỉ để lại một mình Đại phu nhân với khuôn mặt xanh mét, yên lặng thừ người ra, bà phải nhanh chóng truyền tin cho Lan Cúc mới được, bảo nó cũng nên có chút chuẩn bị.

***

Gần đây Tống Tiềm rất bận, bận đến mức gần như không có thời gian ngủ, thẳng đến khi Chu Hạo Khiên tìm tới cửa, lúc này mới thở dốc một hơi, cách cái bàn quan sát Chu Hạo Khiên. Hôm nay Chu Hạo Khiên vẫn mặc quần xanh áo đỏ, chỉ là màu sắc đã nhạt hơn ngày trước, không còn chướng mắt nữa, cũng coi như cảm thấy trái tim dễ chịu một chút, tức giận hỏi: “Đệ lại tới đây làm gì?”

Chu Hạo Khiên nghiêng người dựa vào khung cửa, nhìn Tống Tiềm nói: “Ta tới thăm xem huynh mệt đến chết chưa.”

Tống Tiềm cầm thanh chặn giấy trên bàn ném sang, Chu Hạo Khiên dễ dàng tiếp lấy, chậc chậc nói: “Thật đúng là khoe khoang, thứ này ít gì cũng mấy trăm lượng, cứ thế mà ném à? Nếu đã ném rồi thì xem như là của ta, không muốn cũng uổng, muốn cũng lấy không, chờ ta mang đến tiệm cầm đồ đổi, mấy trăm lượng bạc vào tay lại có thể tiêu xài được mấy ngày.”

Tống Tiềm đã không có sức lực nhiều lời với Chu Hạo Khiên, xoa xoa cái trán nói: “Có chuyện gì mau nói đi, gần đây ta bận đến sắp chết rồi.”

“Hoàng thượng trọng dụng huynh, huynh nên vui mừng chứ, huynh mày ủ mặt ê làm gì?” Chu Hạo Khiên chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện Tống Tiềm, khóe miệng mang theo nụ cười không chút để ý, ánh mắt nhìn Tống Tiềm tràn đầy chế nhạo.

Tống Tiềm hừ lạnh một tiếng: “Chuyện tốt gì chứ, người khác lo liệu không được thì ném cho ta, chuyện như vậy cũng không phải là chuyện tốt lành gì, Chung gia là cục xương khó gặm, ai cắn thì người đó đau răng.”

Chu Hạo Khiên nửa nằm sấp trên bàn, ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm nói: “Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, Chung Lương này không có khe hở cũng phải khiến ông ta đập ra vết nứt, huynh buồn gì chứ?”

Tống Tiềm cắn răng, ai mà không biết đạo lý này chứ, vấn đề là: “Ta đi đâu tìm búa lớn đập trứng đây? Văn võ cả triều có dính dấp đến Chung gia không phải số ít, ai lại đối nghịch với Chung Lương vào lúc này? Huống chi sau lưng Chung gia còn có Tương Thân vương, có thể tùy tiện hành động sao? Mặc dù phụ hoàng muốn tra quân bị năm đó, chỉ là không biết gió táp mưa rào này rốt cuộc phải thổi vào ai, có thể không cẩn thận sao?”

Chu Hạo Khiên đắc ý cười một tiếng, nói: “Hai chúng ta làm trao đổi đi, để mẫu phi huynh đứng ra làm mai cho ta cưới Úc Minh Yên, ta sẽ làm búa lớn đập trứng, thế nào?

Tống Tiềm nghe nói thế có chút hào hứng, ngẩng đầu chú ý Chu Hạo Khiên, bộ dáng của Chu Hạo Khiên vẫn cà lơ phất phơ phớt lờ mọi việc như cũ, khóe môi vĩnh viễn mang theo nụ cười quyến rũ mờ ám, ánh mắt gian tà chợt lóe chớp tắt nhìn đến khi ngươi bốc hỏa ở trong lòng. Tống Tiềm dùng tay gõ mặt bàn, thật lâu sau mới lên tiếng: “Hậu phi không được tham gia vào chính sự.”

“Làm mai là chính sự sao?” Chu Hạo Khiên cười nhạo phản bác, trong mắt lại thoáng lên vẻ kiên định.

Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên một cái, nói tiếp: “Làm mai không phải chính sự, nhưng phụ thân của trượng phu của tỷ tỷ có vấn đề, đại biểu cho phụ thân kia nhà đệ cũng có vấn đề, lúc ta thẩm tra vụ án này, đệ để mẫu phi ta đi làm mai cho nữ nhi của quan viên có hiềm nghi lớn nhất, đệ đây không phải là muốn kéo ta xuống nước sao? Đệ biết rõ bệnh đa nghi của phụ hoàng nặng mà, đệ còn muốn hãm hại ta?”

Chu Hạo Khiên nghe giọng điệu của Tống Tiềm là biết ngay Tống Tiềm không phải tức giận, mà là đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý, không nói gì mà ngược lại là yên lặng chờ đợi, có một số việc không cần nói ra miệng.

Tống Tiềm nhìn vẻ mặt chắc chắc của Chu Hạo Khiên, đột nhiên có hơi nổi cáu, chau mày nói: “Có phải tiểu tử đệ biết cái gì rồi không?”

Chu Hạo Khiên đứng dậy, nháy mắt cười nói: “Ta chỉ nói với huynh chuyện này huynh liền buông tay đi làm, ngôi vị Hoàng đế cũng không cần đi tranh giành, Tương Thân vương và Túc Thân vương tranh giành càng náo nhiệt huynh càng an toàn. Lúc không có chuyện gì làm thì đi chọc chó trêu chim, còn không thích thì huynh mua đất mua nhà làm nông dân cũng rất tốt.”

Tống Tiềm đột nhiên cảm thấy tên tiểu tử Chu Hạo Khiên này muốn ăn đòn, niệm tình tình cảm nhiều năm nên vẫn nhịn xuống, nhưng vẫn mang theo nghi ngờ hỏi: “Dường như đệ biết rất nhiều? Tin tức của đệ từ đâu?” Tống Tiềm thân là Thân Vương cũng không biết tin tức đó, Chu Hạo Khiên này quần áo lụa là lại biết, khiến hắn bị đả kích mà.

Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm nói: “Ta và huynh là biểu huynh đệ, bao nhiêu năm qua ta không nên thân huynh vẫn luôn ở sau lưng ta dọn dẹp cục diện rối rắm, huynh làm rất tốt, không có ai nghi ngờ huynh đó là vì huynh làm rất chân thật.”

Tống Tiềm thưởng thức những lời này, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.

Chu Hạo Khiên đi lại ở trong phòng hai vòng, đột nhiên đứng thẳng người nhìn Tống Tiềm nói: “Cũng bởi vì là thật, cho nên người khác không thể nghi ngờ, có một số việc huynh không biết cũng tốt.”

Giọng Chu Hạo Khiên đột nhiên thay đổi trở nên vô cùng nặng nề khiến Tống Tiềm kinh hãi, giọng điệu nặng nề như vậy mấy năm gần đây Tống Tiềm không nhìn thấy ở trên người Chu Hạo Khiên, không khỏi cũng để bản thân trở nên nghiêm túc, mặc dù không tiếp tục hỏi tại sao, nhưng cũng biết trong chuyện này nhất định có then chốt gì đó không nghĩ ra. Nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, Tống Tiềm đột nhiên kinh hô một tiếng, đưa tay chỉ Chu Hạo Khiên nói: “Đệ… chẳng lẻ đệ…”

Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ thở dài, nói: “Đây là số mệnh, cho nên huynh không biết gì cả, ta cũng không nói gì cả, ta với huynh là biểu huynh đệ, đánh gãy xương thì theo gân[3], chỉ cần nhớ kỹ câu nói này là được rồi.” Chu Hạo Khiên có chút bực bội, đi tới đi lui nói: “Ta vốn muốn tự mình tiến cung đi cầu xin di mẫu[4] ra mặt, thế nhưng làm vậy thì không có cách nào giúp huynh, cũng không đạt được tâm ý  của vị kia, cho nên chỉ có thể đi đường vòng. Giao dịch giữa ta và huynh, huynh đừng ngại lớn tiếng truyền ra ngoài, ta chính là muốn toàn bộ người trong thiên hạ đều biết ta coi trọng Úc Minh Yên cỡ nào.”

[3] Đánh gãy xương thì theo gân: Câu đầy đủ là <爹娘亲, 娘舅亲, 打断骨头连着筋>: Cha mẹ ruột, cậu ruột, đánh gãy xương thì theo gân => là nói tình thân giữa con cái với cha mẹ và cậu cho dù có ngoại lực gì cũng không thể ngăn cách.

[4] Di mẫu: dì

Tống Tiềm im lặng, bao nhiêu năm qua hắn lại không biết biểu đệ của mình còn ẩn giấu một bí mật lớn như vậy, chỉ vì nữ nhân kia lúc này mới để lộ tiếng gió với mình, “Nếu không phải vì Thất tiểu thư Úc gia, có phải đệ sẽ giấu ta chuyện này cả đời không?”

Chu Hạo Khiên sững sờ, một hồi lâu mới lên tiếng: “Sẽ không, cho dù không có nàng ấy ta cũng quyết định năm nay sẽ nói rõ ngọn ngành với huynh, lòng nghi ngờ của vị kia càng ngày càng nặng, huynh không biết ngược lại sẽ tốt hơn, cho nên sau này bất kể xảy ra chuyện gì huynh vẫn coi như không biết, nên làm gì thì làm thế đó, cuối cùng ta chỉ có một mục đích, đó chính là người ngồi trên bảo tọa chỉ có thể là huynh.”

“Vũ Ninh vương biết chuyện này không?” Tống Tiềm hỏi.

Sắc mặt Chu Hạo Khiên biến hóa, sau đó nói: “Không biết, ông ấy chỉ cho rằng vật kia đã mất tích, mấy năm trước ông ấy cũng đã báo lên triều đình nói là vật kia đã mất rồi.”

Lần này Tống Tiềm thật sự bị giật mình, không ngờ Chu Hạo Khiên lại còn lừa cả Vũ Ninh vương, càng không nghĩ đến lão Vũ Ninh vương đã qua đời lại làm ra chuyện hoang đường truyền tôn không truyền tử[5], hắn cảm thấy đầu có hơi đau rồi, quỹ đạo của chuyện này dường như bỗng chốc bị lệch hướng rồi.

[5] Truyền tôn không truyền tử: truyền cho cháu không truyền cho con.

“Mấy năm này sao đệ lại như vậy?” Giọng của Tống Tiềm đột nhiên mang theo chút nghẹn ngào, nhìn nét mặt Chu Hạo Khiên có thêm mấy phần đau lòng.

Chu Hạo Khiên nhìn thấy bộ dạng này của Tống Tiềm đột nhiên có chút lúng túng, vòng vo ở trong phòng hai vòng, rồi mới lên tiếng: “Sớm biết huynh có bộ dạng này thì ta đã không nói rồi, không phải ta vẫn còn sống sao? Lão già kia không có khắt khe với ta, chỉ là thủ đoạn có chút tàn nhẫn thôi, nhưng cũng hết cách rồi, ông ấy sắp chết rồi, nếu không huấn luyện được ta ông ấy có chết cũng không nhắm mắt.”

Nhấc đến lão Vũ Ninh vương vẻ mặt Tống Tiềm tôn trọng rất nhiều, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Mấy năm nay tiểu tử đệ lừa ta đúng không? Nhìn ta mỗi lần đều bị đệ chọc tức đến muốn hộc máu, mỗi lần đều đi theo sau đệ dọn dẹp cục diện rối rắm, đệ nói xem ta vì đệ mà bị phụ hoàng quở mắng bao nhiêu lần rồi hả? Không ngờ đều là do đệ bố trí mà ra, khổ cho ta bao nhiêu năm qua hối hả ngược xuôi, đệ là người không có lương tâm.”

“Ta đã nói rồi, giữa chúng ta là đánh gãy xương liền theo gân.” Chu Hạo Khiên nở nụ cười, sau đó nói: “Chuyện Chung Lương, ý của vị kia lần này sẽ không động vào Chung Lương, thế nhưng muốn suy yếu phe cánh của Chung Lương, không thể làm một lần là xong, huynh kiềm chế chút đi.”

Tống Tiềm lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, có chút lo lắng nói: “Đệ tiết lộ chuyện này cho ta, nếu lỡ bị ông ta biết thì phải làm sao? Tình cảnh của đệ sẽ rất nguy hiểm, ông ta ghét nhất là người kết bè kết cánh.”

Chu Hạo Khiên cười lớn một tiếng, rồi mới lên tiếng: “Huynh rõ ràng không biết nói tại sao mình biết?”

Tống Tiềm nghe vậy sắc mặt sáng ngời, nở nụ cười: “Đệ khăng khăng muốn mẫu phi ta ra mặt chính là sợ Úc Thất tiểu thư của đệ bị uất ức, bị người ta xem thường?”

Chu Hạo Khiên nở nụ cười không phủ nhận, lần này không có chút che dấu nói: “Đúng vậy, thân phận của nàng ấy quá thấp, vào phủ chưa hẳn sẽ được người ta đặt vào mắt, nàng ấy cần phải có một chỗ dựa khiến người khác kính nể.”

Tống Tiềm bất đắc dĩ dò hỏi, nói: “Nếu là vậy, đệ trực tiếp lấy nàng ấy làm Chính phi không tốt sao? Cần gì phải để nàng ấy ngồi vào vị trí Trắc phi.”

Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Tống Tiềm nói: “Thân phận nàng ấy không đủ, bỗng chốc ngồi quá cao sẽ hại chết nàng ấy, huống chi ta hy vọng vị trí của nàng ấy có thể do huynh ban cho nàng ấy.”

Lời Chu Hạo Khiên khiến cả người Tống Tiềm chấn động, trong ánh mắt kiên định kia đột nhiên lại có thêm vẻ dứt khoát, nhếch môi nói: “Được, nếu có ngày ấy nhất định chấp thuận.”

Lúc này Chu Hạo Khiên mới hài lòng gật đầu, sau đó lại biến thành vẻ mặt vui đùa kia, nói: “Cứ làm thế đi, ta phải ra ngoài làm việc, ta phải suy nghĩ xem cái búa lớn này phải nên gõ ông ta như thế nào để đất rung núi chuyển.”

Như một trận gió thoáng qua Chu Hạo Khiên liền rời đi, Tống Tiềm nhìn bóng lưng Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tin tức ngày hôm nay nhận được thật sự quá rúng động, mấy năm nay vẫn luôn không nghe thấy tin tức về những người đó, vốn tưởng rằng đã phân phát, ai biết lại ở trong tay Chu Hạo Khiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi