Đại phu nhân nghe vậy sắc mặt cực kỳ khó coi, lúc này mới nhớ tới Minh Yên đã tới đây, đến bây giờ Lan Lăng và Lan Phương vẫn chưa lộ mặt ra, trong lòng lập tức có chút buồn phiền, Lan Lăng thì coi như thôi, Lan Phương lại còn không bằng Minh Yên? Trong lòng Đại phu nhân hơi biến hóa nhưng vẫn chưa yên tâm để một mình Minh Yên xuống xe, suy nghĩ một chút nói: “Con đi theo mẫu thân cùng xuống xe, mọi việc có mẫu thân ngăn cản ở phía trước, ai dám bôi nhọ danh tiết của con thì tới tìm ta nói chuyện.”
Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi mình cố ý nhắc đến Lan Lăng Lan Phương chính là hi vọng Đại phu nhân biết mình mới là cánh tay Đại phu nhân có thể dựa vào, quả nhiên Đại phu nhân lộ ra vẻ xúc động chịu xuống xe cùng với mình, Đại phu nhân có thể theo mình xuống xe Minh Yên không còn lo lắng nữa, trái tim dâng lên cao cũng từ từ hạ xuống.
Ở góc nghiêng con phố, một bóng người đang trốn phía sau một cánh cửa sổ lặng lẽ nhìn diễn biến chuyện ở bên ngoài, cửa sổ được mở ra một kẽ nhỏ, ở bên trong có thể nhìn thấy ra bên ngoài, nhưng ở bên ngoài lại rất khó phát hiện có người đang rình coi ở bên trong.
Người đang rình coi lúc này khi nhìn thấy bóng dáng Minh Yên lên xe của Đại phu nhân không khỏi cứng đờ, cắn răng nói: “Không lo ngồi yên ở trong xe mình đi ra làm cái gì thế?” Nam nhân cắn răng nghiến lợi lúc này không ai khác chính là Chu Hạo Khiên, hắn đã đồng ý với Tống Tiềm sẽ đập một búa ra một cái hố to, nghĩ tới nghĩ lui sắp xếp chuyện hôm nay, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Minh Yên thì có chút nổi giận!
Khi Chu Hạo Khiên lại nhìn trong đám người đột nhiên thấy bóng dáng Tống Tiềm, lập tức muốn nói mà không thốt ra lời, hôm nay là ngày nào thế, Tống Tiềm lại đi dạo ở trên đường phố, Chu Hạo Khiên không quay đầu lại nói với người đứng phía sau: “Ngươi đi xuống coi chừng, đừng để mấy người kia đụng đến Úc Thất tiểu thư… Ừ, chính là cái người mặc áo vàng nhạt, váy gấm màu trắng, đầu đội mũ trắng ấy.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!” Nam tử gật đầu đáp, sau đó nhìn bóng lưng có chút khó xử hỏi: “Vậy chuyện hôm nay nên thu cờ thế nào ạ?”
Chu Hạo Khiên chau mày, hồi lâu mới lên tiếng: “Nhìn thủ thế[1] của ta.”
[1] Thủ thế: dùng tay ra hiệu
Nam tử không hỏi thêm nữa lập tức xoay người đi, Chu Hạo Khiên nhìn chằm chằm phía dưới, từ nơi này có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra, chỉ cần âm thanh hơi lớn một chút là vẫn có thể nghe rõ ràng đối thoại, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là Minh Yên sẽ không vạch trần hắn chứ?
Thật ra Chu Hạo Khiên có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn dùng cách như vậy để giao thủ với Minh Yên, hắn cực kỳ tò mò Minh Yên sẽ giải quyết khốn cục[2] trước mắt như thế nào, nghĩ tới đây thì nhìn thấy Đại phu nhân xuống xe, theo sau là Minh Yên cũng xuống xe theo, nét mặt Chu Hạo Khiên trở nên nghiêm túc hơn, nhìn chăm chú cục diện ở dưới lầu.
[2] Khốn cục: ván cờ gay go
Cùng lúc đó Tống Tiềm cũng chen vào đám người đi lên trước, nhìn nữ tử áo vàng vịn Úc phu nhân xuống xe ngựa, đứng ở phía trước xe ngựa, cách cái mũ Tống Tiềm không thấy được dung mạo của nàng, nhưng lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng vang lên.
“Các vị hương thân phụ lão, chuyện xảy ra hôm nay thật sự là ngoài ý muốn, Úc phủ chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình mà không quan tâm đến, chuyện xảy ra nơi này chắc hẳn mọi người cũng thấy, thỉnh các hương thân phụ lão cho một công đạo.” Minh Yên nhìn mọi người ở đây mở miệng nói, âm thanh của Minh Yên trong trẻo vang dội trong đám người, không hề bị âm thanh của dân chúng đè ép.
Mọi người vừa nhìn thấy một tiểu cô nương nũng nịu đi ra chủ sự đều có chút kinh ngạc, đám người rất nhanh bình tĩnh lại, Đại phu nhân thuận theo lời của Minh Yên nói mấy câu, bày tỏ sẽ phụ trách chuyện này, dân chúng từ từ yên lặng, sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.
Minh Yên vừa mới kêu quản sự qua cẩn thận hỏi lại mọi chuyện, lúc này trong lòng có chút hiểu rõ, nàng nhìn mọi người tiếp lời: “Mẫu thân của ta luôn tin Phật, tâm địa vô cùng từ bi, thế nhưng tâm địa từ bi cũng không có nghĩa là một đám nữ quyến chũng tôi sẽ bị bắt nạt, hy vọng các vị hương thân phụ lão có mặt ở đây làm chứng cho Úc phủ chúng tôi.”
Giọng của tản ra trong bầu không khí im lặng, nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại mang theo kiên định, mặc dù cách mạng che mặt nhưng khí thế cao quý trên người Minh Yên khiến người ta không dám khinh thường, nàng cứ lẳng lặng thẳng lưng đứng ở đó, cách lụa trắng đảo qua từng khuôn mặt của mọi người ở phía trước, áp lực bức người tản ra khỏi mạng che.
Thật ra trong lòng bàn tay Minh Yên đã ra đầy mồ hôi rồi, nàng thẳng lưng là vì nàng khẩn trương mà cơ thịt đều căng cứng, cách mạng che mặt không có ai nhìn thấy mặt nàng, nhưng Minh Yên biết mình thật sự có chút sợ hãi, nàng chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, một nữ tử chưa xuất giá, cả ngày ở hậu viện sao có thể gặp qua trường hợp này? Nhưng Minh Yên vẫn nhớ rõ Chung Dực từng nói một câu, là lúc nàng còn là Lan Nhụy, có lần Lan Nhụy hỏi Chung Dực: “Lúc võ tướng ở trên chiến trường không sợ sao?”
Chung Dực nở nụ cười, hắn nói: “Sợ!”
“Nếu sợ tại sao còn đi?” Lúc kia Lan Nhụy không hiểu, nàng chỉ cảm thấy sợ thì không nên đi, tại sao nhất định phải đi? Trong cái đầu nho nhỏ vẫn còn rất đơn thuần, không có nghĩa lớn quốc gia, không có thị phi dân tộc, không có có cái gọi là chính nghĩa và tà ác, toàn bộ cuộc sống của nàng chỉ muốn cùng nam tử nàng yêu sống đến đầu bạc, khi đó Lan Nhụy vô cùng hạnh phúc.
“Bởi vì chúng ta có trách nhiệm của chúng ta, oan gia ngõ hẹp người dũng cảm sẽ chiến thắng, nàng sợ thì người khác sẽ không bắt nạt nàng? Nàng sợ thì có thể giải quyết được chuyện? Nàng sợ thì người ta sẽ bỏ qua cho nàng? Sợ không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có gặp địch giơ gương, kẻ dũng cảm sẽ tất thắng!” Lúc Chung Dực nói lời này, trên mặt mang khí thế bàng bạc, khiến cho người ta không dám nhìn gần, lần đầu tiên Lan Nhụy cảm thấy Chung Dực cũng có một mặt thiết huyết như vậy, trong lòng vui mừng biết bao.
Hôm nay gặp phải chuyện này, nàng đã thực hiện toàn bộ theo lời của Chung Dực, ngươi sợ người khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sợ cũng không có thể giải quyết được vấn đề, những tên vô lại này là muốn ăn vạ, hủy thanh danh của Úc phủ, Minh Yên cực kỳ tức giận, lúc con người ta tức giận, cả người sẽ tản mát ra khí thế bén nhọn đến chính nàng cũng không biết, khiến kẻ địch vì đó mà e ngại!
Đại phu nhân nhìn Minh Yên trên mặt lộ ra chút vui mừng, ở thời khắc mấu chốt tiểu nha đầu này nhìn tuổi còn nhỏ không ngờ lại có khí thế hào hùng uy vũ như vậy, nó lấy lại thể diện cho Úc phủ rồi.
Lúc này bằng hữu của nam tử bị đụng trúng nhìn Minh Yên hừ lạnh nói: “Ồ, nói chuyện ngang ngược nhỉ, đây là dưới chân thiên tử, là nơi tốt nhất, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng! Bằng hữu của ta bị ngựa cả mấy người đạp trúng thành ra bộ dạng thế này, mấy người không cho một công đạo còn muốn ỷ thế hiếp người, không có cửa đâu! Hôm nay tiểu gia ta muốn đòi công đạo cho bằng hữu của ta, hôm nay không nói rõ nguyên nhân thì đừng mong rời đi!”
Dáng vẻ vô lại, đức hạnh thối tha lại thích nghiền văn nhai chữ, Minh Yên chưa từng thấy lưu manh ở trên phố, lại càng chưa từng thấy không nói lý lẽ như vậy, Minh Yên biết mình đá trúng thiết bản rồi, nàng vốn hẳn nên sợ hãi, nhưng trong đầu nhớ tới câu oan gia ngõ hẹp, người dũng cảm sẽ chiến thắng thì theo bản năng mà thẳng lưng lên, lúc này trên người Minh Yên chỉ có một thứ đến chính nàng cũng thưởng thức, chính là những lời Chung Dực để lại cho nàng, những lời này đã khơi dậy lá gan của nàng!
Tống Tiềm nhìn chằm chằm Minh Yên không hề chớp mắt, hắn cực kỳ tò mò một tiểu cô nương như nàng sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nếu chuyện này giao cho nam nhân thật ra rất dễ dàng xử lý. Tục ngữ nói, mềm sợ cứng, cứng sợ góc, góc sợ ngang, ngang sợ liều mạng! Chỉ cần lấy mạng liều mạng thì không ai không sợ cả.
Những người ở trước mắt vừa nhìn đã biết là côn đồ, côn đồ chính là hãm hại lừa đảo mà sống qua ngày, có câu đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, bọn họ không hề biết xấu hổ, nhưng Úc phủ muốn thể diện, trong trận giao chiến này Úc phủ đã thua trước một đoạn, huống chi đối phương còn chụp mũ ác quan bắt nạt dân chúng lên đỉnh đầu Úc phủ!
Dân chúng đều đồng tình với dân chúng, đều chán ghét quan lại, lúc này Úc phủ lại thua thêm một đoạn nữa, thiên thời địa lợi nhân hòa Úc phủ đã mất hết toàn bộ, nhìn kiểu gì Úc phủ cũng sẽ thua sạch trong trận giằng co này, một tiểu nha đầu như nàng chưa từng trải qua trường hợp này thì có cách gì mà ngăn cơn sóng dữ đây? Tống Tiềm rất tò mò, tò mò đến mức khó chịu, lần đầu tiên trong đời hắn sinh ra hứng thú lớn như vậy, là hứng thú từ trong lòng cuồn cuộn xuất hiện.
Tò mò giống hắn còn có Chu Hạo Khiên trốn ở phía sau cửa sổ, tên này híp mắt nhìn Minh Yên, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, hắn nghĩ không ra rốt cuộc Minh Yên sẽ làm như thế nào?
Lúc này Minh Yên nào còn có thể chú ý tới xung quanh nàng có hai đôi mắt sắc bén đang thầm quan sát nàng, đợi động tác tiếp theo của nàng, Minh Yên chỉ muốn mau mau chấm dứt chuyện này. Bởi vậy nghe thấy lời của nam tử kia, Minh Yên tiến lên một bước, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi nói rất đúng, chuyện này phải nói rõ nguyên nhân, nếu không thanh danh của Úc phủ ta chẳng phải sẽ bị đám người các ngươi phá hỏng hết hay sao? Mặc dù ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng cũng biết thiên lý luân hồi, thiện ác có báo, đám xấu xa các ngươi nói năng lỗ mãng, lừa gạt tống tiền, vốn là hành vi khiến người ta khinh thường, thế nhưng bây giờ lại còn muốn ỷ thế ngang ngược, bắt nạt nữ lưu chúng tôi, nơi này có rất nhiều dân chúng thiện lương, bọn họ mắt sáng như đuốc, nhất định sẽ nhìn ra mưu mô khó lường của các ngươi!”
Nam tử kia sững sờ, sau đó có chút tức giận, nhìn đồng lõa của mình nói: “Ồ, còn là một tiểu thư miệng lưỡi bén nhọn, đời này ta chưa từng thấy tiểu thư đại gia nhà ai sẽ nói chuyện như vậy đâu, hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt rồi. Mắt nhìn miệng như cô e rằng không có nam nhân nào chịu cưới về nhà đâu nhé…”
Giọng điệu nam tử lỗ mãng, mấy câu nói đó lập tức dẫn tới tiếng cười vang của mọi người, Đại phu nhân thấy vậy tức đến mức toàn thân run lên, quát: “Càn rỡ! Bộn điêu dân các ngươi lại dám sỉ nhục tiểu thư nhà quan, ngươi có biết đây là tội lớn không hả?”
“Phi! Các người giết người còn không cho chúng tôi đòi công đạo? Dưới gầm trời này còn có nơi tuân theo đạo lí nữa không? Các hương thân phụ lão, các vị mở to mắt nhìn xem, đây chính là gia quyến quan phụ mẫu của chúng ta, ỷ thế hiếp người đắc ý biết bao, đáng thương cho bằng hữu của ta chẳng lẽ chết một cách vô ích sao? Xin mọi người nói câu công đạo, nhất định phải nói công đạo cho dân chúng chúng ta, cái này còn có vương pháp nữa hay không, đây chính là một mạng người đấy, những người này ngay cả mạng người cũng không để vào trong mắt, ngẫm lại bọn họ ngày thường ức hiếp dân chúng, tung hoành ngang dọc, hôm nay tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn họ!” Nam tử ngồi trên mặt đất giậm chân kêu trời, khóc lóc nức nở khiến người xem rất chua xót.
Dân chúng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, âm thanh càng lúc càng cao, cũng càng lúc càng có nhiều người chỉ trỏ về phía mẹ con Minh Yên, rất có xu thế tập thể lên án công khai.
Đại phu nhân nhìn cục diện như vậy không khỏi sợ hãi, trong lòng cũng có chút oán hận Minh Yên cần gì phải cậy mạnh nhất định muốn xuống xe, giờ thì hay rồi, chuyện càng lúc càng rối ren nát bét rồi.
Minh Yên nhìn dáng vẻ Đại phu nhân biết bà khiếp đảm, rất sợ Đại phu nhân sẽ làm ra chuyện gì, chuyện đã đến nước này rồi tuyệt đối không chịu thua, Minh Yên không tin mình không thể tìm ra đường đi!
Trước khi Đại phu nhân nói chuyện, Minh Yên lập tức nói rằng: “Quan có quan xấu cũng có quan tốt, dân có dân lành cũng có dân xấu, ngươi luôn miệng nói nhà ta ỷ thế hiếp người, vậy ta hỏi ngươi, chúng ta ỷ thế hiếp người như thế nào? Chúng ta bắt nạt ngươi thế nào? Hôm nay không nói rõ đạo lý chúng ta sẽ không bỏ qua!”
Đám người lại từ từ bình tĩnh trở lại, nam tử kia thất vậy, lập tức nói: “Vẫn chưa bắt nạt? Bằng hữu của ta nằm ở đó sống chết không rõ, cô còn nói không có bắt nạt dân lành? Vậy các cô nhất định đợi người ta nghẹn khí mới là bắt nạt người ta à? Mấy người các cô mất trí rồi sao?”
“Im miệng!” Minh Yên quát, lại tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào nam tử hỏi: “Ta hỏi ngươi, chúng tôi có nói muốn đền bạc, là các ngươi không đồng ý, đây cũng là chúng tôi bắt nạt ngươi?”
“Chút tiền của các cô vẫn chưa đủ để đuổi ăn mày đi, lừa ai đó!” Một nam nhân khác nhìn Minh Yên hô, trong giọng nói có chút không cam lòng.
“Đuổi ăn mày? Hừ, khẩu khí của các ngươi thật lớn.” Minh Yên nói đến đây xoay người nhìn về phía dân chúng vây xem, lớn tiếng nói: “Các hương thân phụ lão, giá gạo kinh thành chỉ có hai mươi mấy văn tiền, năm lượng bạc có thể mua một tiểu nha hoàn, có thể mua một mẫu ruộng đồng thượng hạng, cũng đủ để cho một gia đình nhỏ bình thường chi tiêu hai ba tháng. Nam tử này bị thương, quản sự Úc phủ chúng tôi cũng nói, chi phí chữa bệnh của nam tử này chúng tôi sẽ trả đầy đủ, còn đền bù tổn thất tiền bạc cho nam tử này trong thời gian dưỡng bệnh không thể thu nhập chi phí trong nhà, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ hay sao? Nam tử này vừa lên tiếng là muốn năm trăm lượng, đây không phải là lừa gạt tống tiền sao? Vật giá bây giờ cho dù mua lại cả nhà nam tử này cũng chỉ cần trên dưới một trăm lượng bạc, các hương thân phụ lão bình luận phân xử, rốt cuộc ai đúng ai sai?”
Trong mắt Tống Tiềm lóe lên áng sáng thưởng thức, khá khen cho một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, có can đảm! Đủ cơ trí! Đủ bình tĩnh!
Chu Hạo Khiên bên kia khóe môi co giật từng đợt, ánh mắt nhìn Minh Yên có chút thưởng thức lại có chút ảo não, thật là lợi hại… mình phải suy nghĩ lại cho kỹ càng, nếu nàng không phục hắn, chẳng phải cả đời đều sẽ bị nàng áp chế? Đây không phải là chuyện tốt chút nào!
Minh Yên nhìn bộ dáng nam tử kia có hơi chột dạ, thật ra vừa rồi nàng cũng có chút nghi ngờ, bây giờ nhìn nam tử toàn thân máu đen nằm ở dưới đất, nhếch môi lộ ra một nụ cười thản nhiên, lần này cho ngươi lộ ra nguyên hình nhé!