*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến ngày thứ ba Úc phủ lại bắt đầu náo nhiệt, hôm nay là ngày Lan Lăng lại mặt, đồng thời cũng là ngày bên giáo trường có kết quả, sáng sớm Úc phủ đã bắt đầu náo nhiệt, dòng họ Úc gia đến từ rất sớm, hôm nay Úc Duy Chương hưu mộc[1] ở nhà, bởi vậy toàn bộ Úc phủ càng bận rộn hơn.
[1] Hưu mộc: được nghỉ ở nhà một ngày không cần thượng triều.Nhị lão gia và Nhị phu nhân đã cho người đưa tin, phải hai ngày nữa mới có mặt, mặc dù không tới kịp ngày Lan Lăng lại mặt, nhưng đây cũng chẳng còn cách nào.
Trời vừa sáng Minh Yên đã đến viện của Đại phu nhân thỉnh an, gặp mặt Lan Phương cũng không thấy bất ngờ gì, Lan Phương nhìn thoáng qua Minh Yên, cười nói: “Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, hôm nay thần sắc của Thất muội muội rất tốt, chỉ sợ còn tốt hơn cả Tứ tỷ tỷ.”
Minh Yên biết trong lòng Lan Phương chắc chắn không thoải mái, nói lời gai góc cũng không phải là chuyện đáng ngại gì, nhìn hai má Lan Phương có hơi trắng bệch, thản nhiên nói: “Ngũ tỷ tỷ không có việc gì thì nên đi ra ngoài nhiều một chút, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng sắc mặt sẽ nhợt nhạt thiếu sức sống.”
Vẻ mặt Lan Phương ngưng trọng, đương nhiên nghe ra sự mỉa mai trong lời của Minh Yên, đang muốn mở miệng phản kích thì nhìn thấy Tam phu nhân dẫn Lan Tình Lan Tâm đi tới, Lan Phương lập tức ngậm miệng lại, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hòa của ngày thường.
Minh Yên nhìn theo ánh mắt của tỷ ta, châm chọc trong lòng, khó trách lúc này lại yên lặng như thế. Đợi đến lúc Tam phu nhân đi vào, Minh Yên và Lan Phương cười ra mắt Tam phu nhân, lại chào hỏi Lan Tình Lan Tâm, một hàng người thanh thế lớn đi vào chủ viện.
Lan Cúc đã tới từ sớm đang nói chuyện với Đại phu nhân, nghe thấy tiếng động thì đi ra cùng Đại phu nhân, mọi người lại vội vàng chào hỏi nhau một phen mới đều ngồi xuống. Tam phu nhân nhìn Đại phu nhân nói: “Nghe nói Nhị tẩu gởi thư tới, có nói khi nào đến không? Nói ra cũng nhiều năm rồi không gặp.”
“Nhận được thư sáng nay, hai ngày nữa mới đến, trên đường xảy ra chút việc đi nên chậm một chút, cũng may không phải là chuyện lớn gì đã giải quyết xong rồi.” Đại phu nhân nhìn Tam phu nhân cười nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc mập mờ không rõ.
Đại phu nhân nói với Tam phu nhân một vài việc nhà, mấy nữ tử ngồi bên cạnh thì cực kỳ nhàm chán. Minh Yên đã quen không cảm thấy khó chịu gì, nhưng Lan Tìnhvà Lan Tâm lại ngồi không yên, dù sao hai người cũng không bị ràng buộc, nhất là Lan Tâm, vốn hoạt bát nên ngồi một lát liền la hét muốn ra vườn chơi. Đại phu nhân cười đồng ý, lại để Minh Yên và Lan Phương đi cùng, Lan Cúc nhìn bóng lưng Minh Yên có phần do dự sau đó nói một tiếng với Đại phu nhân cũng đi ra.
Lan Tình và Lan Tâm cảm thấy vườn hoa cực kì hiếm lạ, đi nơi này nhìn nơi kia, lần này Lan Phương có chút kiên nhẫn không hề phiền chán đi cùng, Minh Yên tìm đình bát giác nhỏ ngồi xuống nghỉ chân, trên trán đã lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Minh Yên vừa mới ngồi xuống, Lan Cúc đã đi vào, ngồi xuống lan can đối diện Minh Yên nhìn Minh Yên cười nói: “Thất muội muội sao uể oải vậy?”
“Vừa vào hè muội đã không chịu được nóng, để Nhị tỷ tỷ chê cười rồi.” Minh Yên cầm quạt tròn tranh mỹ nữ nhẹ nhàng phe phẩy, vẻ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lan Cúc chỉ cười chứ không nói gì, lại nhìn bóng lưng ngơ ngác của Lan Phương, Minh Yên thấy thế cũng không chủ động nói chuyện, trong đình ngoại trừ đám nha hoàn đứng ở một bên, cũng chỉ có Minh Yên và Lan Cúc, mà hai người lại chẳng có ai nói chuyện nên càng yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu vang không dứt.
Tâm tư Minh Yên đã sớm chuyển đến trên giáo trường, không biết lúc này Chu Hạo Khiên thế nào rồi, mặc dù hành động hắn liều mạng vì nàng cầu xin vị trí Chính phi khiến nàng rất vui vẻ, dù sao danh phận và một nữ tử không thể quan trọng như nhau, đó là gốc rễ sinh tồn của nàng, nhưng so sánh hai cái với nhau, Minh Yên càng hy vọng Chu Hạo Khiên có thể bình an đi xuống giáo trường, về phần danh phận… Minh Yên khẽ thở dài, con người không nên có ý nghĩ ngông cuồng, trước kia nàng chưa từng ham muốn danh phận Chính phi.
Nhưng kể từ sau ngày Chu Hạo Khiên cầu thánh chỉ kia, không ngờ nàng lại bắt đầu động lòng, trên mặt Minh Yên mang theo chút phiền chán, nàng cực kỳ chán ghét thế lực của mình, nhưng ý nghĩ muốn trở nên nổi bật lại khiến nàng mâu thuẫn không thôi, Chính phi… sao có thể không rung động cho được?
Nhưng thật sự đến lúc này, đến ngày tỷ võ này, Minh Yên lại muốn rút lui, nàng chỉ hy vọng Chu Hạo Khiên hết thảy bình yên, còn lại dường như đều không quan trọng.
Lan Cúc nhìn dáng vẻ bất định của Minh Yên, do dự thật lâu vẫn nói: “Thất muội muội đang lo lắng cho tiểu Vương gia sao?”
Minh Yên đỏ mặt lên, ngẩng đầu nhìn về hướng Lan Cúc, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu, nói: “Không giấu gì Nhị tỷ tỷ, tiểu Vương gia võ nghệ không sâu, có thể vào được danh sách ngự chỉ phong quan chắc hẳn cũng là người thật sự có bản lĩnh, nhưng vẫn hơi lo lắng. Muội chỉ hy vọng hắn, hết thảy bình an.”
Vẻ mặt Lan Cúc phức tạp, thấp thoáng giữa hai hàng lông mày tích tụ chút lo lắng, hồi lâu mới lên tiếng: “Thất muội muội, có phải muội thích tiểu Vương gia rồi không?”
Cho dù là tỷ muội, nhưng dù sao Minh Yên vẫn chưa xuất giá, Lan Cúc hỏi như vậy là có hơi đường đột, Minh Yên nhất thời không hiểu rõ tại sao Lan Cúc lại hỏi như thế, nhưng Minh Yên đã không còn là Lan Nhụy, suy nghĩ một chút thì nói: “Có thích hay không muội không có quyền lựa chọn, không phải Nhị tỷ tỷ rõ nhất hay sao? Muội chỉ hy vọng tiểu Vương gia có thể bình an trở về, như vậy cũng coi như muội có thể thuận lợi vào vương phủ. Nếu tiểu Vương gia bị thương chỗ nào, vậy chẳng phải muội sẽ thành tội nhân lớn của vương phủ? Sau này nếu gả sang ai sẽ cho muội một nữa sắc mặt tốt chứ? Cuộc sống ở nhà chồng khổ cực, Nhị tỷ tỷ hẳn phải rõ hơn muội phải không?”
Minh Yên cố tình tỏ ra yếu kém, nàng không muốn ở giây phút cuối cùng Lan Cúc còn gây phiền phức cho nàng, nàng chỉ muốn thuận lợi gả ra ngoài, đợi nàng có sức lực của mình, nợ cũ năm đó nàng sẽ thu hồi lại từng chút một, hiện tại nàng không có căn cơ, không dám tuỳ tiện lộn xộn, bày ra vẻ yếu kém là thỏa đáng nhất. Lan Cúc muốn tìm cho nàng một ít chuyện vào lúc này rất dễ dành, huống chi hôn sự của Lan Phương không suôn sẻ, khó bảo đảm bọn họ lại nghĩ ra ý niệm gì, tóm lại tuyệt đối không thể khiến mình quá ưu việt, Minh Yên trải qua hai đời, nếu còn không hiểu rõ đạo lý này thì thật sự chết một lần vô ích rồi.
Lan Cúc nghe thấy lời của Minh Yên thì cười nhẹ một tiếng, thở dài u uẩn nói: “Thất muội muội, muội may mắn hơn chúng ta, ít nhất được tiểu Vương gia đặt ở trong lòng, vì muội mà chuyện gì cũng dám làm, cho dù sau này muội bị trách móc một chút cũng rất đáng. Sau này gả qua cũng đừng quá đàng hoàng, tiểu Vương gia không thể lúc nào cũng trông nom muội, muội phải học được cách bảo vệ mình. Nữ nhân trên trời đất này, chuyện nam nhân có thể chen chân vào quá ít.”
Minh Yên lập tức bị dọa, không biết Lan Cúc gặp phải chuyện gì có thể khiến tỷ ta nói ra những lời này, Minh Yên cố tình thăm dò, nhưng lúc này lại có tin tức truyền đến nói Lan Lăng đã trở về, cả đám đành phải chạy về chính viện.
Minh Yên nhìn bóng lưng Lan Cúc có chút gầy yếu, hơi nhíu mày, nhất định là Lan Cúc bị ủy khuất, nhất định có liên quan đến Chung phu nhân, nhớ tới Chung phu nhân, Minh Yên khẽ thở dài một tiếng, vậy khẳng định là một người còn lợi hại hơn so với Đại phu nhân…
*
Lan Lăng mặc áo ngoài dệt kim mai hồng, váy mã diện song tất cùng màu, chải Bách Hợp kế[2] tinh xảo, cài trâm phượng ngũ vĩ[3] vàng ròng rũ tơ khảm ngọc đỏ, trên mặt mang theo nụ cười tươi, nhìn thế nào cũng giống một tiểu nữ nhân đang hạnh phúc, Minh Yên thở phào một hơi, xem ra Lan Lăng sống rất tốt, ít nhất Tống Tần không hề làm khó tỷ ấy.
[2] Bách Hợp kế: [3] Trâm phượng ngũ vĩ: trâm phượng năm đuôi, tìm trên GG có rất nhiều loại, t thấy hình này là hơi giống nhất.Minh Yên ngước mắt quan sát Tống Tần đứng nghiêm ở bên cạnh, mặt chữ quốc[4], mày rậm mắt sắc, khiến người ta có cảm giác không giận mà uy, quả nhiên võ tướng khác với quan văn, toàn thân đều tản ra hơi thở khiến lòng người run sợ.
[4] Mặt chữ quốc: [国], bên mình gọi là mặt chữ điền đấy.Nhưng nhìn vẻ mặt Tống Tần đã cực kỳ hòa nhã rồi, thấy hắn có thể vì Lan Lăng thu hồi mũi nhọn của mình, Minh Yên cảm thấy có lẽ Lan Lăng quá lo lắng, con đường này chưa hẳn khó đi.
Nói chuyện với Tống Tần thật sự rất áp lực, Đại phu nhân chỉ qua loa hỏi mấy câu rồi đuổi Tống Tần đi tiền viện, Tống Tần vừa đi bầu không khí trong phòng lập tức dịu xuống, Lan Lăng đoan chính ngồi trên ghế nói chuyện với Đại phu nhân, Tam phu nhân thỉnh thoảng cũng nói hai câu, trong lúc nhất thời tiếng cười không dứt, Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không khiến Lan Lăng xấu hổ ở trước mặt Tam phu nhân, cho nên Minh Yên cũng không lo lắng Đại phu nhân sẽ làm khó Lan Lăng, nhìn dáng vẻ của Lan Lăng, trái tim luôn treo cao của Minh Yên chậm rãi hạ xuống.
Lại nói chuyện một hồi lâu, còn một lát nữa mới đến bữa trưa, Tam phu nhân dẫn hai nữ nhi đi dạo trong vườn, Đại phu nhân thì giữ Lan Cúc Lan Phương lại nói chuyện, Minh Yên và Lan Lăng đành phải đi đến Kim Hoa Hiên, đúng lúc Minh Yên cũng có chuyện muốn nói với Lan Lăng.
Vào Kim Hoa Hiên, Minh Yên để cho Liên Song dâng trà rồi bảo các nàng ấy đi chơi, Minh Yên và Lan Lăng ngồi lên kháng, Minh Yên nhìn Lan Lăng cười nói: “Lần này Tứ tỷ tỷ không cần lo lắng nữa rồi, muội thấy Tứ tỷ phu là người tốt, mặc dù hơi nghiêm túc chút nhưng lại đứng đắn.”
Lan Lăng giương mắt nhìn Minh Yên một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ, từ từ nói: “Đúng vậy, hắn là một người rất tốt, con người cũng chính trực, làm việc có tác phong, trong viện cũng thanh tịnh, mặc dù có hai di nương nhưng đều yên tĩnh, không phải là dạng liều lĩnh, ba đứa bé kia cũng rất ngoan ngoãn, không có địch ý gì với tỷ, Thất muội muội, thật ra tỷ nên thỏa mãn, tình hình như vậy không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với tỷ nghĩ lúc trước.”
Giọng điệu Lan Lăng đầy thỏa mãn, nhưng Minh Yên vẫn thính tai nghe ra được chút cô đơn xen lẫn trong đó, khẽ nhíu mày lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt Minh Yên tạo ra một độ cong đẹp mắt, lông mi mỏng như cánh bướm khẽ động đậy, Minh Yên mở miệng hỏi: “Nếu thỏa mãn, sao Tứ tỷ tỷ lại có bất mãn? Có phải có chuyện gì khó nói không?”
Lan Lăng biết Minh Yên là người mẫn cảm, thở dài, nói: “Thất muội muội, con người thật sự rất kỳ quái, trước kia tỷ chưa từng nghĩ mình cũng sẽ không chịu thua kém ai như vậy, lúc chưa gả tỷ luôn nghĩ chỉ cần hắn chịu tôn trọng tỷ, tỷ đã đủ hài lòng rồi, còn lại hoàn toàn không muốn nghĩ đến mấy chuyện khác. Nhưng vào cửa rồi, sống chung với hắn mấy ngày này, tỷ lại có lòng tham, biết rõ hắn không phải là người dễ chung đụng, tính tình lại lãnh đạm, nói chuyện cũng không nói lời đường mật, nói chuyện công việc gần như dựa theo sách vở, tỷ nghĩ sao trên đời này lại có nam nhân như vậy. Mọi người đều nói thư sinh mới là người giữ phép tắc, võ tướng đều ngông nghênh, không câu nệ thế tục, nhưng thế mà hắn lại là một ngoại lệ, cho dù nói chuyện hay làm việc đều lệ thuộc vào sách vở, nhưng nam nhân như vậy tỷ lại cảm thấy hắn có thể tin được, thì ra mọi lo lắng đều trở thành hư không. Tỷ nên thấy đủ, nhưng tại sao trái tim của tỷ lại không biết đủ vậy?”
Trong giọng nói của Lan Lăng tràn đầy nghi ngờ, ấn đường nhíu chặt lại, Lan Lăng vốn xinh đẹp, lúc này cho dù nhíu mày cũng có ý vị khác. Minh Yên không biết tiền thê của Tống Tần là người như thế nào, nhưng Minh Yên lại có thể xác định tiền thê của hắn nhất định không xinh đẹp bằng Lan Lăng, kiểu đẹp của Lan Lăng ngay cả Minh Yên cũng không bì kịp. Kiểu đẹp của Minh Yên là kín đáo, hướng nội, nhưng kiểu đẹp của Lan Lăng lại khiến người ta ngạc nhiên không dứt ánh mắt ra được, Tống Tần đối mặt với một tiểu kiều thê như thế thật sự không động lòng ư?
“Tứ tỷ tỷ, có phải trước kia tỷ thích Tứ tỷ phu rồi không?” Minh Yên trêu ghẹo nói, nàng có thể hiểu tâm trạng của Lan Lăng, lúc trước nàng động lòng với Chung Dực cũng suy tính hơn thiệt như vậy, muốn tới gần hắn, hiểu hắn, khiến trong mắt hắn chỉ có mỗi mình mình.
Lan Lăng lập tức xấu hổ đỏ mặt, nhìn Minh Yên nói: “Vẫn chưa xuất giá đấy, nói mấy lời này không xấu hổ hả?”
“Ở trước mặt người khác đương nhiên muội không nói, nhưng Tứ tỷ tỷ thì khác nhé.” Minh Yên nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lan Lăng hết sức dịu dàng, nàng và Lan Lăng bất tri bất giác tạo nên tình tỷ muội, trong vô hình đã cực kỳ thâm tình.
Lan Lăng cảm kích, lại có chút cảm thụ không thể nói rõ nhìn Minh Yên nói: “Bởi vì trong nhà này có muội, tỷ mới có cảm giác gia đình, Thất muội muội, mặc dù muội vào muộn nhất, nhưng lại là người duy nhất có thể khiến tỷ moi tim. Nói thật với muội, ngày thành thân đó tỷ với hắn không động phòng.”
Tay Minh Yên run lên, suýt chút nữa làm rơi chén trà hoa văn cành cúc xuống mặt đất, “Cái gì? Vậy hắn đã làm gì?”
Minh Yên khiếp sợ, trong đêm động phòng hoa chúc Tống Tần lại không động phòng, vậy Lan Lăng vượt qua đêm đó như thế nào? Người của Tống phủ nhìn vị phu nhân mới là Lan Lăng ra sao? Một nữ nhân bị vứt bỏ trong đêm động phòng hoa chúc… Có thể có chuyện tốt gì chứ!
Lan Lăng nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Minh Yên, nói: “Muội đừng lo lắng, hắn có nói với tỷ, hắn đến từ đường trông coi tỷ tỷ Lâm gia cả đêm. Hắn đã từng đồng ý với tỷ tỷ Lâm gia cả đời này sẽ không cưới kế thất, nhưng hắn vẫn cưới tỷ, hắn có lỗi với tỷ tỷ Lâm gia, cho nên đêm hôm đó đến từ đường trông giữ cả đêm, đến ngày thứ hai bọn tỷ mới viên phòng.” Nói xong câu cuối cùng Lan Lăng cực kì xấu hổ, mặt đỏ hết cả lên.
Trong lòng Minh Yên bất đắc dĩ thở dài, không biết chuyện này là tốt hay xấu, nam nhân này thật sự mâu thuẫn, Minh Yên nhìn xem Lan Lăng không nhịn được thở dài, cuộc sống sau này của tỷ ấy sẽ tốt hơn, Tống Tần sẽ tôn kính tỷ ấy, nhưng Lan Lăng muốn đi vào lòng hắn e rằng không dễ dàng, nhớ tới khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tống Tần, có thể thấy người này là rất có nghị lực rất có chủ trương, tín niệm của người thế này sẽ không dễ dàng thay đổi…
Lan Lăng không muốn nhắc lại chuyện này, chuyện của nàng ai cũng không xen vào được, Minh Yên nói rất đúng, con đường của mình thì mình phải tự đi. Nàng còn có một chuyện rất quan trọng phải nói với Minh Yên, chỉ có điều không biết mở miệng thế nào, nhìn Minh Yên một cái, do dự mở miệng nói: “Thất muội muội, muội có biết chuyện trên giáo trường không?”