Mặc dù Minh Yên đã có kết luận nhưng vẫn không dám khẳng định chuyện này có liên quan đến Lan Cúc hay không, nàng thật sự không có cách nào tưởng tượng ra Lan Cúc và Đại phu nhân cùng tính kế nàng. Ở trong lòng nàng, Lan Cúc cũng coi như là một người ngay thẳng, sẽ không xấu xa như vậy chứ?
Nhìn vẻ mặt không bình tĩnh của Minh Yên, Ký Dung nghĩ là nàng bị dọa sợ nên vội vàng khuyên nhủ: “Đều do nô tỳ không tốt, không nên nói những chuyện đẫm máu này cho tiểu thư biết, người đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần người an phận Đại phu nhân sẽ tìm cho ngài một hôn sự tốt, sau này ngài xuất giá vẻ vang rồi sẽ làm chủ nhà lớn.”
Minh Yên nhắm mắt dựa vào gối mềm, nhẹ nhàng nói: “Ký Dung, Đại tỷ tỷ gả đến Phàn gia ở Hồ Bắc, Tam tỷ tỷ gả đi Lương Châu, tuy đều là chính thê, nhưng không nói đến núi cao nước sâu, nghe nói hai vị tỷ phu đều không phải là người có phẩm chất đàng hoàng gì phải không?”
“Thất tiểu thư!” Ký Dung bị dọa sợ, biết rõ buổi tối nơi này không có người khác nhưng nàng ấy vẫn cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi mới nói: “Những lời thế này tiểu thư tuyệt đối không thể nói được, nếu như bị người ta nghe thấy truyền đến tai Đại phu nhân… thì phải làm sao?”
Minh Yên thấy Ký Dung lo lắng cho mình thì cong môi cười, nhìn tỷ ấy nói: “Sau này có tỷ ở bên cạnh luôn luôn nhắc nhở ta thì sao ta có thể phạm sai lầm được?”
Nghe Mình Yên nói vậy thì trong mắt Ký Dung hiện lên vẻ vui mừng, nàng ấy biết Thất tiểu thư đã xem mình thành tâm phúc rồi, vì thế gật đầu nói: “Đương nhiên nô tỳ sẽ hết lòng hết dạ hầu hạ tiểu thư, chỉ mong tiểu thư đừng ghét bỏ nô tỳ vụng về là được.”
Minh Yên đưa tay nắm lấy tay của Ký Dung, nhẹ nhàng nói: “Nếu có một ngày ta giàu sang thì nhất định tỷ sẽ được hưởng phú quý, sau này tỷ phải đi theo ta cả đời.”
Ký Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, khuôn mặt mang theo ý cười: “Chỉ cần tiểu thư không chê, tất nhiên là nô tỳ nguyện ý hầu hạ người cả đời.”
Từ sau buổi tối hôm đó Minh Yên và Ký Dung trở nên thân thiết hơn, nhưng ở trước mặt người ngoài hai người vẫn giống như trước, sợ khiến cho Đại phu nhân nghi ngờ, nếu bây giờ khiến Đại phu nhân nổi lên lòng nghi ngờ muốn loại bỏ Ký Dung thì Minh Yên không thể có cách cứu nàng ấy được.
Vì Ký Dung cũng biết điều này nên ở trước mặt người khác càng cẩn thận hơn, cũng không thân thiết với Minh Yên ở trước mặt người khác, vẫn giống như trước kia nên làm cái gì thì làm cái đó. Ngược lại ánh mắt của Tuyết Hủy nhìn Minh Yên có gì đó không đúng, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.
Minh Yên rất hiểu khi nhìn vào ánh mắt và lòng của Tuyết Hủy, nàng ấy từng là người bên cạnh Đại phu nhân nên đương nhiên nàng có chút phòng bị với nàng ấy. Nhưng bây giờ Tuyết Hủy hầu hạ ở viện Trúc Ẩn, không có khả năng trở lại chỗ Đại phu nhân lần nữa, về sau tất nhiên phải đi theo Minh Yên, sau này Minh Yên xuất giá, nàng ấy sẽ là nha hoàn hồi môn cho nên có chút khó xử giữa chủ cũ và chủ mới.
Minh Yên biết những lúc thế này càng không thể chủ động đi tìm nàng ấy, chỉ có thể khiến cho nàng ấy cam tâm tình nguyện đi theo mình. Tuyết Hủy từng hầu hạ Đại phu nhân nên chắc chắn biết được rất nhiều chuyện của Đại phu nhân, những chuyện này Minh Yên đều muốn biết. Ở kiếp trước nàng không hề phòng bị một ai, nhưng kiếp này nàng chắc chắn sẽ nhìn rõ từng người một, sẽ không bao giờ để bản thân đi lại trên con đường cũ.
*
Tuyết Hủy thấp thỏm bất an đi vào sân của Đại phu nhân, nàng không biết tại sao Đại phu nhân lại đột nhiên gọi nàng đến, nghĩ tới đây chỉ cảm thấy toàn thân phát run. Thu Sương vừa nhìn thấy Tuyết Hủy đi tới thì nói mát: “Ôi, đây không phải là Tuyết Hủy sao? Sao hôm nay lại vào viện của Đại phu nhân thế? Thật sự là khách hiếm nha.”
Tuyết Hủy khẽ cắn môi ép mình nhìn xuống, trước kia Thu Sương và nàng không chênh nhau mấy, bây giờ mình đã không còn là đại nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân nữa, làm việc gì cũng không giống trước kia. Nghĩ tới đây đành phải nở nụ cười nói: “Tô ma ma phái người thông báo bảo ta qua, làm phiền cô đi vào bẩm báo một tiếng.”
Thu Sương hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý uốn éo cái eo vén rèm đi vào, qua một hồi lâu mới ra ngoài, khinh bỉ nhìn Tuyết Hủy nói: “Vào đi, phu nhân đang đợi đấy.”
Lúc này Tuyết Hủy mới cúi đầu đi qua người Thu Sương, vén rèm lên đi vào. Ánh mắt khinh bỉ của Thu Sương như cái gai đâm vào lòng, đau đơn mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhưng còn có thể làm được gì đây chứ? Lúc trước nàng thật sự không muốn làm thông phòng của đại lão gia, bởi vì nàng biết rõ làm thông phòng chỉ có hai sự lựa chọn, một là cả đời không có con, chỉ có thể giúp đỡ Đại phu nhân củng cố sủng ái, hai là giữ con bỏ mẫu, đợi nàng sinh con trai ra thì chỉ có thể một mạng về cõi âm, kết cục như vậy nàng không muốn chút nào. Nàng chỉ muốn gả cho một nam nhân tốt, có một đứa con thuộc về mình là đủ rồi. Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Thu Sương không còn khó chịu mấy.
Trong phòng Đại phu nhân vẫn giống như trước không có gì thay đổi, trong lò đồng đặt ở năm góc tường bóc lên khói trắng nhạt, là hương nhang Tam Nguyên Tuyết Hủy quen thuộc, trên tủ kệ trưng bày vàng bạc giống y như trong trí nhớ của mình, trong lòng đột nhiên ê ẩm, dù sao nàng cũng từng hầu hạ ở đây rất nhiều năm, không thể nói không có chút tình cảm nào được.
“Đến rồi à?” Tô ma ma đi từ phòng trong ra nhìn thấy Tuyết Hủy đang thương tâm nhìn mọi đồ vật trong phòng, trong lòng thoáng cái mềm nhũn, dù sao cũng là từ trong phòng này ra, bởi vậy khi mở miệng giọng điệu dịu dàng hơn.
“Tô ma ma.” Tuyết Hủy vội vàng thu hồi buồn phiền trên mặt, chỉnh đốn trang phục hành lễ, dáng vẻ cực kỳ cung kính.
“Mau vào đi, phu nhân đang đợi đấy.” Tô ma ma cười nói.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Tô ma ma, trong lòng Tuyết Hủy chợt nhẹ đi, gật đầu đi theo Tô ma ma vào phòng trong, sau khi tiến vào cũng không dám ngẩng đầu dò xét, quỳ xuống trước, dập đầu hành lễ: “Nô tỳ ra mắt phu nhân, thân thể phu nhân vẫn tốt chứ ạ? Ban đêm có còn thường xuyên ho khan không? Có chuẩn bị dầu lê chưa ạ, ho nhiều sẽ tổn thương đến phổi, tuyệt đối không thể khinh thường.”
Cũng không biết tại sao Tuyết Hủy lại nói ra những lời này, nói xong thì có chút hối hận, lúc này nào có nơi cho nàng ta lên tiếng chứ, rồi vội vàng nói: “Là nô tỳ lắm mồm, bên cạnh phu nhân đều là người vô cùng thông minh, làm gì còn có chỗ để nô tỳ quan tâm.”
Đại phu nhân nghe nói như thế thì vẻ mặt hơi giãn ra, nhìn Tuyết Hủy nói: “Hiếm cho tấm lòng này của ngươi, đứng lên đi.”
Lúc này Tuyết Hủy mới từ từ đứng lên, nhẹ giọng hỏi: “Không biết phu nhân tìm nô tỳ đến đây rốt cuộc là có chuyện gì ạ, chỉ cần nô tỳ có thể làm được nhất định sẽ không từ chối.”
Đại phu nhân nhìn Tuyết Hủy hỏi: “Gần đây Thất tiểu thư thế nào?”
Tuyết Hủy giật mình trong lòng, đây là Đại phu nhân đang dò hỏi nàng về động tĩnh của Minh Yên, đã sớm biết sẽ không thoát được khỏi chuyện này, vì dù sao mình cũng đi từ phòng Đại phu nhân ra, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ hỏi đến mình. Chính vì Tuyết Hủy cũng biết tính tình của Đại phu nhân, hoàn toàn không dám qua loa, cúi đầu trả lời: “Bẩm phu nhân, Thất tiểu thư thanh nhã, tĩnh lặng, uyển chuyển, mỗi ngày trừ thêu thùa may vá thì là đọc sách, ngay cả cửa sân cũng rất ít đi ra.”
Tuyết Hủy vốn cũng không hận Đại phu nhân, mình từ chối Đại phu nhân nhưng bà ta lại không muốn lấy mạng của mình, chính mình cũng thiếu Đại phu nhân một mạng. Nhưng nàng biết hôm nay mình đã trở thành người của Minh Yên, nàng biết thủ đoạn của Đại phu nhân, chỉ cần mình nói sai lệch một chút, rất có thể vận mệnh của Minh Yên sẽ xuất hiện bước ngoặc.
Minh Yên đối với mình rất tốt, mình không thể làm người vô sỉ, hôm nay chỉ có thể duy trì trung lập hai bên đều không thể đắc tội, có thể bảo vệ được một ngày thì bảo vệ một ngày. Nếu quả thật có một ngày nhất định phải lựa chọn, nàng cũng không biết mình phải làm thế nào, chỉ có thể mờ mịt mà thôi, kế sách hiện giờ chỉ trông mong lòng nghi ngờ của Đại phu nhân ít đi một chút, Thất tiểu thư đẹp đến mức không nhuốm bụi trần, nàng hy vọng nàng ấy sẽ có được kết cục tốt.
“Thật à? Thêu thùa may vá? Đọc sách? Là những sách gì?” Đại phu nhân nhìn Tuyết Hủy tiếp tục hỏi, hơi nhíu mày lại, Minh Yên còn biết đọc sách, xem ra Mai di nương thật sự dồn hết tâm huyết vào con bé đó.
Tuyết Hủy nghe bà ta nói như vậy thì càng cẩn thận hơn, dè dặt trả lời: “Bẩm phu nhân, Thất tiểu thư đọc tú phổ, cũng có lúc đọc Nữ giới Nữ tắc, phần lớn là đọc kinh Phật.” Nói đến đây thì ngừng lại chút, Tuyết Hủy nhỏ giọng nói: “Trên sách chi chút chữ, nô tỳ nhìn mà thấy choáng ván đầu óc. Đôi lúc rảnh rỗi Thất tiểu thư cũng sao chép hai trang kinh Phật, được bỏ vào trong hộp gỗ đặt trên đầu bàn, đã được một xấp dày rồi.”
Đại phu nhân nghe Tuyết Hủy kể lại cực kỳ kỹ càng thế mới biết nàng nói thật, nếu nói dối sẽ không rõ ràng như thế. Vẻ mặt hơi hoãn lại chút, gật đầu nói, “Con bé đó đúng là người có lòng hướng thiện, ngày mai Từ phu nhân đến làm khách, ngươi nói lại cho Thất tiểu thư qua sớm một chút.”
“Vâng, nô tỳ biết rồi ạ.” Tuyết Hủy vội vàng gật đầu đáp, lúc này mới xoay người lui xuống. Ra cửa buông rèm xuống Tuyết Hủy mới nhẹ nhàng thở ra, đang nhấc chân muốn rời đi thì chợt nghe thấy giọng của Đại phu nhân truyền tới: “Mối hôn sự này còn phải đợi nhìn thấy người rồi mới nói, lúc này đừng vội kết luận, gả đi làm chính thê cũng xem như môn đăng hộ đối, mặc dù là kế thất[1], nhưng phu nhân Tòng tứ phẩm sẽ ủy khuất một thứ nữ hay sao?”
[1] Kế thất: vợ kế
Tuyết Hủy nghe đến đó thì giật nảy mình, đợi nhìn? Kế thất? Thứ nữ? Trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút thay đổi, vội vàng bước nhanh ra ngoài. Ra khỏi viện của Đại phu nhân, Tuyết Hủy lập tức tâm loạn như ma, có cần nói cho Thất tiểu thư biết tin tức này không? Nếu không nói lỡ như bị người ta xem trọng… nếu làm kế thất, khẳng định đứa bé của nam nhân kia là của thiếp thất, cuộc sống này còn có thể yên tĩnh sao?
Tuyết Hủy mang theo tâm tư của mình trở về viện Trúc Ẩn, Ký Dung thăm dò nói mấy câu với nàng, Tuyết Hủy thường xuyên thất thần có lúc cũng không biết Ký Dung đang hỏi cái gì.
Minh Yên nghe Ký Dung kể lại thì trầm tư, đặt khung thêu hoa trong tay xuống, nhìn Ký Dung nói: “Xem ra nhất định là Tuyết Hủy đã nghe được chuyện gì đó ở chỗ Đại phu nhân, nếu không tỷ ấy cũng sẽ không thất thố như vậy, hơn nữa chắc chắn chuyện này có liên quan tới ta.”
Ký Dung có chút lo lắng nhìn Minh Yên, nói: “Xem ra Tuyết Hủy sẽ không nói gì với người, nô tỳ tìm người thăm dò tin tức, trong phủ này không phải chỉ có mình người là thứ nữ, nếu Đại phu nhân muốn làm chuyện gì đó, thì trong phủ này Tứ tiểu thư là người có số tuổi lớn nhất, giao thiệp cũng rộng hơn so với chúng ta, nói không chừng sẽ biết được chút gì đó.”
Minh Yên tán dương nhìn Ký Dung, khóe môi cong lên, nói: “Đừng vội, đợi trời tối chút, tỷ tới chỗ nương của tỷ, không phải bà ấy trông coi nhị môn sao? Nói không chừng biết nhiều hơn chút đấy.”
Ký Dung lập tức gật đầu, cầm lấy chén trà Minh Yên đã dùng qua nói, “Nô tỳ đi đổi trà mới cho người, gần đây Đại phu nhân sắm thêm cho người không ít đồ, đã không còn tiếc rẻ mấy cái nên dùng như lúc trước rồi.”
Minh Yên gật đầu một cái, Ký Dung liền đi ra ngoài. Sau khi Ký Dung đi rồi Minh Yên càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ thế nào, Đại phu nhân gọi Tuyết Hủy qua còn giống trống khua chiên như vậy, nhất định là muốn để người ta biết bà ta tìm Tuyết Hủy, nhưng rốt cuộc Đại phu nhân muốn làm gì đây?
Đang suy nghĩ thì Tuyết Hủy đi vào, Minh Yên thấy sắc mặt nàng ấy có mang theo chút ấm ức thì không mở miệng dò hỏi, chỉ cười nhạt một tiếng. Tuyết Hủy vừa nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt điềm tĩnh kia, trong lòng càng cảm thấy áy náy, muốn tiểu thư như một nụ hoa thế này đi làm kế thất cho người ta, vậy không phải chôn sống người ta hay sao. Nghĩ đến bản thân mình còn không muốn làm thông phòng cho đại lão gia, trong lòng Tuyết Hủy càng thêm rối rắm.
“Tiểu thư, phu nhân bảo nô tỳ nhắn lại cho người một câu.” Tuyết Hủy truyền đạt lại lời dặn dò của Đại phu nhân, lúc này mới miễn cưỡng đi vào.
Minh Yên gật đầu một cái, hỏi: “Mẫu thân dặn dò cái gì?”
“Phu nhân nói ngày mai Từ phu nhân tới làm khách, bảo người đi qua sớm một chút.” Tuyết Hủy cúi đầu nói, hai tay có chút bất an níu chặt cái khăn, nàng không dám nhìn thằng vào hai mắt của Minh Yên, cảm thấy trong lòng mang theo một cảm giác tội lỗi.
Minh Yên nghe vậy thì gật đầu đồng ý: “Ta biết rồi, tỷ lui xuống nghỉ ngơi đi, buổi tối để Ký Dung trực đêm, ta thấy sắc mặt của tỷ có chút không tốt, có phải bị cảm lạnh rồi không? Có muốn tìm lang trung tới khám cho tỷ không?”
Tuyết Hủy vội vàng lắc đầu một cái, nói: “Không sao đâu ạ, đa tạ tiểu thư quan tâm. Buổi tối vẫn nên để nô tỳ trực đêm đi, Ký Dung thức nguyên một đêm sợ cũng không có tinh thần, nếu ngủ sâu, buổi tối tiểu thư muốn uống nước sợ tỷ ấy cũng không nghe thấy.”
Minh Yên cũng không phản bác, cười đồng ý. Tuyết Hủy thấy vậy chỉ có thể lui ra, đi hai bước thì bước chân chậm lại, muốn nói gì đó nhưng vẫn không quay người lại, bước chân nặng nề đi ra ngoài.
Minh Yên nhìn bóng lưng Tuyết Hủy im lặng ngây người, có thể khiến cho Tuyết Hủy rối rắm như vậy rốt cuộc là chuyện gì? Trong tay Đại phu nhân cũng không nắm được nhược điểm gì của mình, cho dù hôm nay Tuyết Hủy đi qua đó Minh Yên cũng không sợ điều gì, mình quang minh chính đại làm việc thì còn sợ người ta nói gì. Nhưng thái độ của Tuyết Hủy thật sự khiến người ta nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Dùng cơm tối xong, Ký Dung đã trở lại. Sắc mặt có chút không tốt, nhìn trong phòng không có người khác, lúc này mới nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm nay bên Tứ tiểu thư cực kỳ vui vẻ, dường như có chuyện vui gì đó.”
Minh Yên sững sốt, Lan Lăng cực kỳ vui vẻ? Vậy cũng chỉ có hai khả năng, một là có chuyện gì đó có lợi cho tỷ ta, hai là có người gặp phải xui xẻo nhưng không có quan hệ gì tới tỷ ta, tỷ ta chỉ đang chờ xem náo nhiệt. Nghĩ tới đây Minh Yên lại nhìn Ký Dung hỏi: “Bên Ngũ tiểu thư thì sao? Có động tĩnh gì không?”
“Bên Ngũ tiểu thư vẫn như ngày thường không có động tĩnh gì quá lớn, nhưng chiều hôm nay Tứ tiểu thư đi qua chỗ của Ngũ tiểu thư, nghe nói lúc đi ra sắc mặt rất vui vẻ.” Ký Dung nhìn Minh Yên trả lời, “Nô tỳ cũng đi gặp nương rồi, nghe nương nô tỳ kể trước kia Từ phu nhân cũng không thân thiết gì với Úc phủ của chúng ta, chỉ là mấy ngày nay thường xuyên qua lại hơn chút.”
Nương Ký Dung trông coi nhị môn, trong phủ có nữ quyến tới chơi tất nhiên phải đi qua nhị môn, cho nên những chuyện thế này bà ấy biết rất rõ. Minh Yên nhíu mày lại, ngước mắt nhìn Ký Dung nói: “Ta biết rồi, tỷ đi ăn cơm đi, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai đi theo ta đến chỗ Đại phu nhân.”
Ký Dung gật đầu đáp, sau đó đi ra ngoài.
Minh Yên ngồi ở trong phòng nghe thấy tiếng động Tuyết Hủy đang trải giường ở trong phòng gian ngoài, buổi tối nàng ấy trực đêm, tối ngủ thì trải chăn đệm ra. Tay chân Tuyết Hủy rất nhẹ, trong phòng yên lặng như vậy cũng chỉ nghe thấy có chút tiếng động nhỏ. Một lát sau Tuyết Hủy đi vào, vẻ mặt bình tĩnh không ít, nhìn xem Minh Yên nói: “Tiểu thư mau ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy ạ.”
Minh Yên gật đầu để sách trong tay xuống, lúc này mới tùy ý để cho Tuyết Hủy cởi áo khoác ngoài, giày vớ cho mình rồi lên giường nằm. Tuyết Hủy cẩn thận dịch lại góc chăn cho Minh Yên, rồi lại thả màn xuống, lúc thả màn, Tuyết Hủy nhìn Minh Yên đã nhắm hai mắt, mở miệng nói: “Ngày mai tiểu thư ra cửa ăn mặc mộc mạc chút cũng tốt.”
Minh Yên nghe vậy trong lòng khẽ run lên, mở mắt nhìn về phía Tuyết Hủy, nhưng lại chỉ thấy màn đã được kéo xuống.
Cuối cùng Tuyết Hủy vẫn nhắc nhở mình, cảm giác bị đè nén ở trong lòng Minh Yên rút đi không ít, xem ra nhất định là Tuyết Hủy đã biết chuyện gì rồi, bởi vì đắn đo giữa chủ cũ với chủ mới cho nên lúc chiều mới có vẻ mặt không yên như vậy. Đến tối thần sắc bình tĩnh rồi, xem ra nha đầu này vẫn có lương tâm. Vậy là suy đoán của mình không sai, nhất định ngày mai sẽ xảy ra chuyện bất lợi với mình, cho nên Lan Lăng mới có thể vui vẻ như vậy, lúc chiều tỷ ta đi tìm Lan Phương chỉ sợ là nghe ngóng được tin tức ở chỗ Lan Phương.
Nương theo ánh sáng đèn yếu ớt yên lặng nhìn màn màu xanh thừ người, Tuyết Hủy nói ăn mặc mộc mạc chút… tại sao phải ăn mặc mộc mạc? Quần áo ngày thường mình mặc đã rất giản dị rồi, cố gắng hết sức không gây sự chú ý cho người khác giữa đám tỷ muội này, nếu vẫn phải mặc giản dị thêm chút nữa, vậy… sắc mặt Minh Yên trắng nhợt, chẳng lẽ Đại phu nhân muốn người ta xem mặt mình sao? Hay là muốn xem mặt hai thứ nữ?
Đại phu nhân muốn tìm nhà chồng cho các nàng rồi? Lan Lăng cực kỳ vui vẻ… chẳng lẽ chuyện lần này không có của nàng ta, vậy Đại phu nhân nhắm vào mình… Nghĩ tới đây Minh Yên không có chút buồn ngủ nào, nàng không muốn để Đại phu nhân tùy tiện gả mình ra ngoài, hơn nữa hoàn toàn không biết người đó là dạng người gì, nếu gả cho nhà tốt chỉ sợ Lan Lăng sớm để ý tới rồi!