*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chung Lương nhìn nhi tử mà mình vẫn luôn thưởng thức từ nhỏ đến lớn, mặt giận dữ, gân xanh trên mặt nhảy thình thịch, chỉ vào mũi của hắn quát mắng: “Tên nghịch tử này, ai cho phép con làm thế hả? Con không hề nói với ta một tiếng đã trực tiếp đưa người vào Đô Sát viện, gan lớn rồi có đúng không?”
Thần sắc Chung Dực không hề biến đổi, trên mặt hiện lên vẻ kiên quyết hiếm thấy, trong đôi mắt kia đã mất đi sự dịu dàng của ngày trước mà thay vào đó là lạnh lẽo khiến người ta lạnh thấu xương, ngước mắt nhìn Chung Lương, phụ thân của hắn, mấy năm này hắn chưa bao giờ chống lại mệnh lệnh của ông ta, nhưng bây giờ hắn không muốn tiếp tục làm con rối ngoan ngoãn nữa, hắn thản nhiên nói: “Nhi tử biết mình đang làm cái gì, con rất tỉnh táo.”
“Con muốn ta tức chết có phải không? Úc Duy Chương há có thể tùy tiện động vào, con có biết mối quan hệ giữa ông ta với nhà chúng ta không hả? Không nói đến ông ta là nhạc phụ của con, chỉ riêng những chuyện ông ta đã làm cho nhà chúng ta mấy năm nay, nếu nói ra con lãnh đủ.” Mặt mày Chung Lương tái mét, trong ánh mắt hừng hực lửa giận.
Vẻ mặt Chung Dực vẫn như cũ, chỉ thản nhiên nói: “Con đang cứu ông ấy, đôi khi là đang hại ông ấy, con cũng vì tốt cho Chung phủ, hiện nay tình thế phức tạp, người có thể cho phép ông ta làm cỏ đầu tường[1]?” Chung Dực rất hiểu rõ tính tình của Chung Lương, nếu như chờ đến lúc Chung Lương ra tay thì Úc Duy Chương chỉ có một con đường chết, mặc dù Úc Duy Chương không phải là một đồng bọn hợp tác tốt, nhưng dù sao ông ấy vẫn là phụ thân của Lan Nhụy, đã từng yêu thương Lan Nhụy, hắn không hy vọng nhìn thấy Úc Duy Chương chết dưới tay phụ thân mình, cho nên mới giành lấy ra tay trước một bước bảo vệ mạng của Úc Duy Chương.
[1] Cỏ đầu tường: a dua, gió chiều nào theo chiều đó, kẻ tiểu nhân mượn gió bẻ măng.Vốn không định ra tay nhanh như vậy, nhưng hôm nay hắn có hơi mất kiểm soát, hiện tại trong đầu vẫn nhớ rõ một màn kia ở Kim Hoa Hiên, đôi mắt sáng ngời trông suốt, nụ cười sáng rực, giọng nói ướt át trong trẻo, mặt mũi cong cong quả thật chính là Lan Nhụy sống lại, ngay cả câu nói kia cũng không hề khác, chỉ khác mỗi tên không phải là Chung Dực mà là đổi thành Chu Hạo Khiên…
Dáng vẻ rõ ràng như vậy sao có thể làm giống y đúc Lan Nhụy? Mấy năm nay hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, cảm giác có nhiều điểm bất thường, Lan Nhụy nhanh nhẹn khỏe mạnh sao nói đi là đi? Lúc ấy chính miệng mẫu thân nói Lan Nhụy thật sự bạo bệnh bỏ mình, sau đó Lan Cúc cũng nói như vậy, nhạc mẫu cũng nói như vậy, người trong Úc phủ cũng nói như vậy, hắn chỉ đắm chìm ở trong bi thương của mình, hắn quá tin tưởng người thân của mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy có điểm bất thường, hắn không nói ra được là bất thường chỗ nào, nhưng hắn lại thấy trong lòng bất an, mỗi lần nhìn thấy Minh Yên cái cảm giác đó càng mãnh liệt hơn, không biết tại sao, nhưng Chung Dực đúng là thấy bất an, thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Hắn vẫn luôn chạy trốn, vẫn luôn co đầu rụt cổ ở trong vỏ của mình, nhưng một màn ngày hôm nay hoàn toàn khiến hắn tỉnh ngộ, dường như có thứ gì đó ở trong lòng hắn thức tỉnh, hắn cảm thấy mình nên làm chút gì đó, không nên đần độn sống qua ngày.
Chuyện đầu tiên Chung Dực làm chính là muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của Lan Nhụy năm đó, nàng thật sự bạo bệnh bỏ mình ư? Mỗi lần nhìn thấy Minh Yên đều có thể nhìn thấy bóng dáng Lan Nhụy ở trên người nàng ấy, một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, ba lần bốn lần thì phải nói như thế nào? Nỗi bất an khiến hắn nuốt cơm không trôi, ngủ không yên giấc, rốt cục quyết định phải ra tay.
Chung Lương nhìn nhi tử của mình nói một lời trúng đích, hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Cũng chỉ là một Úc Duy Chương, cùng lắm thì diệt trừ ông ta, đồ trong tay ông ta tuy có thể uy hiếp được ta nhưng cũng không đến nỗi liên lụy Chung phủ, còn con sao lại xúc động ra tay như vậy?”
Thần sắc Chung Dực biến đổi, ngẩng đầu nhìn Chung Lương, cắn răng nói: “Cha, ông ta là phụ thân của Lan Nhụy, người đã đáp ứng con sẽ không diệt khẩu, đừng ép con.”
Chung Lương đập bàn một cái, giận dữ hét: “Úc Lan Nhụy đã chết bao nhiêu năm rồi, sao con còn nhớ nhung lưu luyến hả? Thê tử bây giờ của con là Úc Lan Cúc, con mặc kệ nó, đi quan tâm một người đã chết, lương tâm của con đâu rồi?”
“Lương tâm? Thân là con của người có thể có lương tâm sao? Năm đó con đau khổ cầu xin người để Lan Nhụy vào cửa, người từ chối con như thế nào? Sau đó Lan Nhụy chết, hai người lại buộc con cưới Lan Cúc, là con nhu nhược, con không có cốt khí chống cự lại, hiện tại con không muốn tiếp tục bị hai người buộc làm cái này buộc làm cái kia nữa.” Giọng điệu Chung Dực cương quyết, lần đầu tiên trong đời bắt đầu chống đối lại, trong lòng lại có cảm giác thoải mái, thì ra chống cự lại cũng không khó khăn lắm.
Chung Lương quả thật bị nhi tử của mình chọc giận điên lên, hôm nay bị sao vậy? Sao đến Úc phủ một chuyến trở về đã biến thành một người khác rồi? Chẳng lẽ bị trúng tà? Cố đè tức giận xuống, Chung Lương hòa hoãn giọng nói: “Chung Dực, con là nhi tử mà ta lấy làm kiêu ngạo, xuất sắc về mọi mặt, đệ tử thế gia ở kinh thành có thể so vai với con không nhiều, con có tiền đồ tốt đẹp, không thể hành động theo cảm tình hủy đi tương lai của mình, có biết không?”
Chung Dực bất động, đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Trong mắt phụ thân, Chu Hạo Khiên là loại người gì? Vô công rỗi nghề? Không thành châu báu?”
Chung Lương nhìn nhi tử của mình không biết tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi đề tài, nhưng vẫn trả lời: “Từ nhỏ Chu Hạo Khiên đã không thành châu báu được rồi, hôm nay chỉ vì một Úc Minh Yên mới đại xuất danh tiếng, có gì phải sợ?”
Chung Dực đã sớm đoán phụ thân của mình sẽ nói như vậy, cười lạnh một tiếng nói: “Trước kia lúc Chu Hạo Khiên theo chân lão Vương gia sống ở biên quan, võ nghệ là được lão Vương gia thân truyền, kể từ sau khi lão Vương gia qua đời, Chu Hạo Khiên vẫn luôn sống ở trong kinh, mấy năm nay hắn không làm việc đàng hoàng, trêu chim dắt chó đi dạo, tham niệm nữ sắc, nếu là người ngoài thân thể đã bị sớm vét sạch sẽ, phụ thân nên biết người tập võ nếu có một ngày lười biếng thì sẽ đi ngược dòng nước không tiến sẽ lùi. Nhưng Chu Hạo Khiên lại có thể nhất minh kinh nhân[2] ở đại tá sa trường, mặc dù tiếc là bại bởi Trịnh Trí, nhưng phụ thân không suy nghĩ xem, bản lĩnh của Trịnh Trí là do mấy năm nay ngày nào cũng cần mẫn luyện tập không ngừng mới có thể có thân thủ như vậy, Chu Hạo Khiên có thể đấu mười mấy hiệp với hắn mới thua, không ngẫm lại xem đây là vì sao?”
[2] Nhất minh kinh nhân: một phát nổi tiếng ngay; bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.Đương nhiên Chung Lương không phải không biết là vì cái gì, chỉ là theo ý ông ta, Chu Hạo Khiên có vận khí tốt mà thôi, thản nhiên nói: “Hổ chết uy vẫn còn đấy, chút võ nghệ kia của Chu Hạo Khiên ở trong kinh thành nhiều nhân tài cũng không quá oai hùng, có gì mà ngạc nhiên?”
Sự suy đoán chắc chắn của Chung Lương khiến sắc mặt Chung Dực rất khó coi, nhiều năm sống cuộc sống an nhan đã khiến khứu giác nhạy bén của Chung Lương dần dần thoái hóa, có một số việc đã không phân tích còn trực tiếp dùng ý kiến chủ quan của mình để phán đoán, chuyện này hết sức nguy hiểm, lúc này là thời điểm đặc biệt, hành động như vậy rất có thể sẽ mang đến tai họa lớn.
“Câu Tiễn[3] nằm gai nếm mật mười năm một lần[4] phục quốc, chẳng lẽ Chu Hạo Khiên không thể ngụy trang mình bảo vệ thực lực?” Chung Dực bình tĩnh phân tích nói, “Phụ thân đừng quên, trên nhân thủ của Chu gia có đồ gì, con không cảm thấy truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, sở dĩ trở thành truyền thuyết vậy chắc chắn đã từng tồn tại, huống chi chuyện này đã qua bao năm vẫn luôn trở thành vấn đề chưa được giải quyết còn không có ai giải thích chính xác cũng đủ để chúng ta nâng cao lòng cảnh giác, sao người lại tự đại như vậy?”
[3] Câu Tiễn: Vua nước Việt thời Xuân Thu.[4] Một lần ở đây là đánh một lần đã khôi phục lại đất nước.Lời nói sắc bén của Chung Dực khiến cơ thể Chung Lương khẽ run lên, mấy năm nay hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với ông, quay đầu nhìn chằm chằm nhi tử của mình, lý trí của Chung Lương từ từ trở về vị trí cũ, nhớ tới chuyện kia, vẻ mặt cũng thay đổi trở nên cứng ngắc, nhẹ nhàng nói: “Con nghi ngờ Phi Ưng chưa biến mất?”
Ánh mắt Chung Dực trở nên thâm thúy, tia sáng lập loè yếu ớt lóe lên vẻ cô đơn, nghe thấy Chung Lương nói vậy thì không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đáp: “Con không xác định, nhưng hành động trong khoảng thời gian này của Chu Hạo Khiên đã thả ra một tín hiệu nguy hiểm, nếu phụ thân và Túc Thân vương vẫn không coi trọng, e rằng chưa chắc là chuyện may mắn.” Nói đến đây thì ngừng lại, nhìn cánh hoa chập chờn theo gió ở bên ngoài cửa sổ thư phòng, vẻ mặt âm u lạnh lẽo không mang theo chút biểu cảm nào, “Trận chiến Tuyết Lang cốc năm đó Phi Ưng vệ toàn quân bị diệt, Phi Ưng lệnh biến mất, lão Vương gia xây dựng lại Phi Ưng vệ lại khiến Hoàng thượng nghi kỵ, sau đó lão Vương gia qua đời, Phi Ưng vệ lập tức tan thành mây khói, còn Phi Ưng lệnh thì hoàn toàn không thấy bóng dáng, mấy năm nay Hoàng thượng chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm lại không có chút tin tức nào, thế nhưng nhi tử cảm thấy thật ra Phi Ưng lệnh chưa bao giờ biến mất, có lẽ trận chiến Tuyết Lang cốc năm đó chỉ là một bước ngoặt mà thôi.”
Vương phủ Vũ Ninh đời đời thế thế nắm giữ binh quyền biên quan, không có Hoàng đế nào không kiêng kỵ, lão Vương gia là người thông minh, có lẽ năm đó ông đã giấu giếm chuyện này cũng không chừng.
“Con cho rằng mấy năm này Túc Thân vương không điều tra chuyện này? Nhân mã phái đi biên quan hằng năm đều có, nhưng tất cả đều không tìm được bóng dáng của Phi Ưng vệ, tìm được hậu nhân của Phi Ưng vệ năm đó đều nói sau khi Phi Ưng vệ toàn quân bị diệt thì không có bất kỳ tin tức nào, những hậu nhân của Phi Ưng vệ ở biên quan mấy chục năm đến nay đã biến thành tá điền cày ruộng trồng trọt, có gì đáng nghi?” Mặc dù giọng điệu của Chung Lương thật sự không đồng tình nhưng vẫn mang theo chút cẩn thận, chỉ cần liên quan đến Phi Ưng không ai dám khinh thường, ba chữ Phi Ưng vệ kia chính là một cây đao khắc vào trong xương cốt.
Người bình thường có lẽ sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bọn họ là người hành quân đánh giặc, đối với Phi Ưng sáng tạo truyền kỳ sớm đã khắc vào trong xương cốt, không chỉ bội phục, kính ngưỡng, hơn nữa còn là một loại sợ hãi ở trong lòng, đối thủ như vậy ai không sợ chứ?
Trước kia Chung Lương không nói nhiều về chuyện này không có nghĩa là hắn không có chú ý, chỉ là đặt chuyện này vào trong lòng mà thôi. Bây giờ nghe Chung Lương nói biết phụ thân của mình không nói ngoa, nhưng vẫn hỏi: “Năm đó biên chế Phi Ưng vệ rất nghiêm mật, nhân khẩu gia quyến đều có danh sách, Túc Thân vương có từng phái người thẩm tra đối chiếu chưa? Phải biết Phi Ưng là một tổ chức đặc biệt, cha truyền con nối chảy dài không dứt, nếu không bắt tay vào từ nơi này, xây dựng khôi phục Phi Ưng không phải là không thể.”
“Điều tra, tất cả công chức trong danh sách đều ở đây, không thiếu một người.” Chung Lương đáp, nhìn nhi tử của mình, nói: “Túc Thân vương làm việc cẩn thận, chuyện như vậy sao không nghĩ đến? Con đừng trông gà hoá cuốc nữa, loại người như Chu Hạo Khiên sao có thể so sánh với lão Vương gia? Cho dù là hậu nhân của Phi Ưng vệ cũng chưa chắc chịu đi theo hắn. Mặc dù vương phủ Vũ Ninh chưa từng bị sa sút nhưng đã không còn lão Vương gia, bây giờ Vũ Ninh vương cũng chỉ là một nô tài đối với Hoàng thượng nói gì nghe nấy mà thôi, có gì đáng sợ? Mặc dù Chu Hạo Khiên mang danh hiệu tiểu Vương gia, nhưng sau cùng tập tước chưa chắc đã là hắn, bên trong vương phủ cũng đấu đá đến ngất trời, con đừng lo lắng quá, mặc dù hiện nay Chu Hạo Khiên hiển lộ mũi nhọn, chỉ tiếc tài hoa tới quá muộn, muốn gió bắt đầu thổi sóng e rằng vẫn còn non lắm.”
Chung Dực nghe thấy Chung Lương phân tích như thế trong lòng bật cười một tiếng, nhưng hắn biết lúc này mặc kệ nói gì phụ thân của mình đều nghe không lọt, không đụng tường Nam không chịu quay đầu, lúc này e rằng Chu Hạo Khiên đã biết mình động tay động chân đưa Úc Duy Chương vào Đô Sát viện, hắn sẽ như thế nào đây? Chung Dực thật sự mong đợi, một chiêu này của mình là ném đá dò đường, hy vọng Chu Hạo Khiên có thể khiến hắn có niềm vui bất ngờ, đừng khiến hắn thất vọng là được.
“Chuyện Úc Duy Chương phụ thân đừng nhúng tay vào, chuyện này tự con có chừng mực, nơi của Túc Thân vương tự con sẽ đi giải thích, sẽ không để cho phụ thân khó xử.” Chung Dực đã hạ quyết tâm, sải bước rời đi, lại một lần nữa khiến Chung Lương tức giận mắng to lên, trong lúc này tiếng quát mắng thật lâu không dứt…
***
Tối hôm qua Chu Hạo Khiên nổi điên, đột nhiên ôm Minh Yên bay lên nóc phòng ngắm sao, chỉ vào ngôi sao Ngưu Lang Chức Nữ nói chuyện không ngừng, trong tay Minh Yên cầm cây quạt nhỏ thỉnh thoảng quạt mát cho hai người, người ta là nằm trên giường trúc ngắm sao Ngưu Lang Chức Nữ, bọn họ thì ngồi trên nóc phòng vừa kinh hồn bạt vía sợ ngã xuống vừa ngẩng đầu nhìn sao Ngưu Lang Chức Nữ, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Minh Yên sợ cao bèn oán trách một tiếng, ai biết Chu Hạo Khiên lại nổi hứng mang theo nàng đến lầu các nhỏ trong thư viện mà mình hay đến, chỗ đó thật đúng là một nơi tốt để ngắm sao. Từ cửa sổ lầu hai kéo dài đến một ban công thật lớn, trên ban công còn đặt một giường trúc, hai người ôm nhau nằm xem sao Ngưu Lang Chức Nữ thật sự rất có ý cảnh, chỉ là sau đó người nào đó lại không nhìn vì sao mà ngược lại ăn người nào đó.
Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Minh Yên đã len lén chạy về Vô Vi Cư, nàng mặt đỏ tim đập, giống như kẻ trộm vậy, thư viện của Chu Hạo Khiên không có xiêm y để thay, Minh Yên lại không muốn để cho đám nha hoàn thấy đống bừa bộn đầy đất tối hôm qua, chỉ có thể tự mình thu dọn qua loa, vội vàng hấp tấp chạy trở về, nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của đám người Bạch Hinh và Tuyết Hủy, nàng càng thấy xấu hổ hơn.
Chu Hạo Khiên cực kỳ thản nhiên nhìn Minh Yên chạy nhanh vào tịnh phòng tắm rửa thì cười rộ lên, chỉ là có chút rầu rĩ lần sau muốn lừa Minh Yên qua đó thật không dễ chút nào, dưới ánh trăng dịu dàng, gió mát hiu hiu, ánh sáng sao chiếu sáng dung nhan thẹn thùng e lệ của Minh Yên khiến hắn nhìn thấy mà ngứa trong lòng, cả đêm dịu dàng quyến luyến khiến hắn thỏa mãn, chỉ nhớ ánh sáng trong mắt Minh Yên còn sáng chói hơn ánh sao trên trời.
Minh Yên rửa mặt xong mới chầm chậm trở về phòng ngủ, sắc trời bên ngoài còn sớm, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ thỉnh an lão Vương phi, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên mặc y phục màu sáng, khuôn mặt ửng đỏ không chịu tới gần hắn, hắn không nhịn được mà thất thanh cười lớn, bước một bước dài qua ôm nàng về, ôm vào trong ngực dựa ở đầu giường, cười nói: “Hiếm khi thấy Tiểu Yên Nhi mạnh mẽ của ta cũng có dáng vẻ thẹn thùng e lệ này.”
Minh Yên trừng mắt liếc hắn một cái, dứt khoát đầu tựa vào trong ngực hắn không thèm để ý tới hắn, trái tim lại đập thình thịch, nhớ tới tối qua thì mặt đỏ tim đập loạn xạ, sao nàng có thể cùng hắn làm chuyện này ở trên ban công chứ, nhất định là bị ánh sao mê hoặc rồi, sau này đánh chết nàng cũng không đi, lại hại nàng hôm nay mất hết thể diện ở trước mặt đám nha hoàn, khuê dự của nàng, thật sự toang rồi!
“Lát nữa ta phải đến Kinh doanh nhậm chức, bên tổ mẫu nàng thỉnh an thay ta là được.” Chu Hạo Khiên không dám tiếp tục trêu chọc Minh Yên lúc nàng đang xấu hổ, dứt khoát dời chủ đề, dặn dò nàng một vài chuyện.
Minh Yên nhè nhẹ gật đầu, nhưng lại không lên tiếng.
“Nếu có người hỏi chuyện của nhạc phụ, nàng đừng sợ, nên nói như thế nào thì nói như thế nấy, đừng lo lắng gì cả, ta cũng không hy vọng nàng bị ức hiếp.” Chu Hạo Khiên sợ Minh Yên sẽ vì hắn mà nén giận, lúc này mới cố ý dặn dò.
Minh Yên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, thất kinh hỏi: “Chuyện như vậy nhất định sẽ có người bỏ đá xuống giếng, ta sao có thể không quan tâm đến thể diện của chàng mà muốn làm gì thì làm? Nếu như để Vương gia biết chàng lại sẽ bị răn dạy, không được, chàng đừng để ý đến, chuyện hậu viện không đơn giản như đám nam nhân các chàng nghĩ đâu, cho rằng cứ đấu đá lung tung là được.”
Chiến trường của nữ nhân càng nguy hiểm đáng sợ hơn chiến trường của nam nhân, nam nhân thì quen động tay động chân, còn nữ nhân thì dùng trình độ ngôn ngữ sắc bén để đả kích đối thủ, thỉnh thoảng còn sắp đặt một vài bẫy nhỏ, làm một vài động tác nhỏ, khiến ngươi có khổ mà không nói được, tức giận không có cách nào tìm người hờn dỗi, tiến tới đả kích ngươi, để ngươi mất đi ý chí chiến đấu, rồi ngươi thua thảm hại sẽ giẫm ngươi xuống dưới đất.
Nam nhân khác nữ nhân, cách của Chu Hạo Khiên quả thật sáng khoái, nhưng di chứng rất nhiều, nữ tử sinh tồn ở hậu viện quan trọng nhất là danh tiếng, tiếng gió miệng lưỡi bén nhọn truyền ra ngoài, tất cả mọi người sẽ kiếm cớ thoái thác ngươi, chẳng phải sẽ càng tôn Mục Trắc phi ở trong lòng mọi người lên.
“Những chuyện này chàng đừng lo lắng, trong lòng ta tự có chừng mực, chàng nên tin tưởng ta ít nhất có thể có năng lực tự bảo vệ mình. Mặc kệ chàng ở bên ngoài làm cái gì, ở trong nhà ta vĩnh viễn sẽ không để chàng lo lắng, ta cũng là người trải qua sóng gió, trong tình huống bất lợi cho mình sẽ tự mình quyết định không gian sinh tồn lớn nhất. Huống chi, tình hình của vương phủ quá phức tạp, ta cũng không phải là đứa ngốc mặc cho người bắt nạt, chàng phải tin tưởng ta sẽ vào trận mà không chuẩn bị trước.” Vẻ mặt Minh Yên kiên định, dứt khoát.
Chu Hạo Khiên thở dài một tiếng, vươn tay sờ sờ Minh Yên, không nói chuyện mà chỉ ôm chặt lấy nàng, mắt thấy đồng hồ cát đã đến giờ ra khỏi cửa, Chu Hạo Khiên mặc y phục quan Ngũ phẩm, đầu đội mũ quan, hoa văn hổ ngẩng đầu[5] ở trước ngực oai phong lẫm liệt, sửa sang lại y phục quan tướng cho hắn xong, nhỏ giọng nói: “Ra ngoài có một số chuyện đừng giở tính khí ra, ta ở nhà chờ chàng về.”
[5] Hổ ngẩng đầu: hoa văn trước ngực áo của quan Ngũ phẩm, mỗi cấp phẩm sẽ có mỗi hoa văn khác nhau.Một câu dặn dò dịu dàng đơn giản nhưng lại khiến hốc mắt Chu Hạo Khiên ẩm ướt, khẽ cười nói: “Nàng yên tâm, ai dám chọc ta chứ? Ta không chọc đến hắn là phước của hắn rồi.”
Minh Yên hé miệng cười một tiếng tiễn Chu Hạo Khiên ra cửa, nhìn thấy Chu Hạo Khiên đứng ở cửa lớn xoay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Minh Yên mỉm cười, khóe môi Chu Hạo Khiên cong lên sải bước rời đi. Lúc này đám người Tuyết Hủy lén lút chạy ra ngoài, cười hì hì nói: “Chủ tử, người cũng đã đi xa rồi, chúng ta mau chóng chuẩn bị đi thỉnh an thôi.”
Minh Yên nghe thấy giọng nói của Tuyết Hủy thì khuôn mặt không khỏi đỏ lên, khẽ nói: “Chìu mấy người quá nên coi trời bằng vung rồi, cái gì cũng dám nói.”
Tuyết Hủy nhìn Liên Song hé miệng cười một tiếng, chạy lên phía trước giúp Minh Yên thay quần áo, chải đầu, lúc này mới theo Minh Yên đi ra ngoài. Bạch Hinh nhìn Liên Song nói: “Muội ở lại giúp đỡ Ký Dung trông nhà, ta và Tuyết Hủy đi theo là được.”
Liên Song đáp được, Bạch Hinh mỉm cười đi sau lưng Minh Yên đến viện của lão Vương phi, Minh Yên biết Bạch Hinh sợ mình bị uất ức nên mới cứng rắn muốn đi theo, trong lòng cảm thấy Bạch Hinh này thật sự đáng yêu vô cùng.
Trong viện của lão Vương phi đã có tiếng động, thỉnh thoảng có tiếng cười nói truyền ra, đám người Mục Trắc phi đến sớm, Minh Yên nhìn xem canh giờ biết mình cũng không đến trễ, lúc này mới an lòng, nhấc chân bước vào trong. Lão Vương phi vẫn chưa đi ra, ngồi trong đại sảnh có Mục Trắc phi, còn có Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Đại tiểu thư Chu Linh Ngọc, Nhị tiểu thư Chu Linh Tú.
Nhìn thấy Minh Yên đi vào, Chu Linh Tú mỉa mai ngay: “Chưa từng thấy tân nương nào lười biếng như vậy, đúng giờ mới đến.”
Chu Linh Tú vẫn có địch ý với Minh Yên, điểm này Minh Yên biết, lúc này nghe thấy Chu Linh Tú mỉa mai cũng không nổi giận, mấy trận chiến nhỏ này nàng vẫn không để trong mắt, chỉ cười nhạt nói: “Ở vương phủ không phải vẫn đến canh giờ này mới thỉnh an tổ mẫu sao? Là ta sợ làm ồn đến sự thanh tịnh của tổ mẫu cho nên mới đến đúng giờ.”
Chu Linh Tú tức giận, không phải Minh Yên đang nói nàng ta làm ồn đến tổ mẫu? Hừ lạnh một tiếng, nói: “Bản thân đến muộn còn kiếm cớ, không biết xấu hổ.”
Minh Yên liếc nàng ta, như vô ý nói: “Chẳng lẽ quy tắc vương phủ không dùng được? Trên quyển sổ tối qua Bạch HInh đưa ta xem không phải ghi rõ giờ Mão một khắc thỉnh an tổ mẫu sao? Hiện tại là giờ nào?”
“Bẩm chủ tử, mấy năm nay đúng là giờ Mão một khắc thỉnh an lão Vương phi, hiện tại mới qua giờ Mão, không đến muộn ạ.” Âm thanh Bạch Hinh trong trẻo, mặc dù âm lượng không cao nhưng đủ để cho người có mặt ở đây nghe thấy rõ ràng.
Minh Yên không để ý tới Chu Linh Tú nữa, làm lễ với Mục Trắc phi, Mục Trắc phi cười nói, “Linh Tú bị ta nuông chiều đến hư rồi, con làm tẩu tẩu sau này dạy bảo nó nhiều một chút, đừng chấp nhặt với nó.”
Chu Linh Tú không nghe theo hô một tiếng mẫu phi, nghe thấy hai chữ này mắt Minh Yên sáng lên, nhếch môi cười nhạt, nói: “Cẩn tuân Trắc mẫu phi dạy bảo.”
Trong phòng yên tĩnh, ai cũng biết Mục Trắc phi chỉ khách sáo nói thôi, nào nghĩ đến Minh Yên lại thật sự đồng ý, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Minh Yên vốn cũng không muốn thật sự dạy bảo Chu Linh Tú, mà nàng thấy tính tình Chu Linh Tú cao ngạo nhưng lại là người nói lời không để trong lòng, nói không chừng sau này có thể hỏi ra rất nhiều chuyện nàng muốn biết từ trên người nàng ta, lúc này mới suôn sẻ cướp một quân của Mục Trắc phi, kế tiếp e rằng có người muốn bất bình thay tiểu cô ruột thịt, lấy chuyện phụ thân nàng vào Đô Sát viện để khai đao, nàng đang chờ.