THÊ CÓ THUẬT CỦA THÊ: ĐÓNG CỬA, THẢ VƯƠNG GIA!

Lời Lan Cúc vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Minh Yên, nhất là trở lại vương phủ đến chỗ của lão Vương phi lại trùng hợp nhìn thấy Mục Trắc phi, nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt của Mục Trắc phi là lạ, điều đáng nói chính là trong câu chữ lộ ra vẻ kỳ lạ.

“… Tết Trung Thu dựa theo lệ cũ Vương gia phải vào cung ngắm trăng, thiếp thân cũng phải vào cung theo, cho nên gia yến sẽ trì hoãn, mẫu phi xem chuyện trong nhà nên giao cho ai mới tốt đây?” Lúc Mục Trắc phi nói câu này như có như không liếc mắt nhìn Minh Yên.

Lão Vương phi tựa như không thấy động tác của Mục Trắc phi, vẻ mặt sừng sững bất động nói: “Năm trước sắp xếp thế nào thì năm nay cứ y vậy mà làm, cứ quyết định vậy đi.”

Mục Trắc phi có phần thất vọng, dựa theo suy đoán của bà ta còn cho rằng lão Vương phi sẽ nhân cơ hội này để Minh Yên tiếp nhận gia vụ…

Lão Vương phi nhìn Minh Yên nói: “Con cũng trở về nghỉ ngơi đi, mệt mỏi một ngày rồi.”

“Tạ tổ mẫu chăm sóc, Minh Yên xin cáo lui.” Quả thật Minh Yên có hơi mệt, ngồi ở trước mặt trưởng bối lúc nào cũng phải ưỡn ngực thẳng lưng, thật sự vất vả, nghe thấy lão Vương phi nói vậy cuối cùng Minh Yên cũng thở ra, hành lễ xoay người rời khỏi chính phòng.

Trở lại Vô Vi Cư, Chu Hạo Khiên vẫn chưa về, Minh Yên bèn sai người nấu nước để mình tắm rửa sạch sẽ cho thoải mái, thay áo tơ mền mại, búi tóc lên dùng một cây trâm ngọc cố định lại, đi vào đông phòng cởi giày dựa nghiêng vào gối mền mới phát hiện ra toàn thân thoải mái rất nhiều.

Liên Song bưng trà đi vào, trong khay còn bày hai dĩa điểm tâm, cười nói: “Tiểu thư, trưa nay uống chén trà nhỏ ăn chút gì đi.”

Minh Yên nhớ tới lời của Lan Cúc nào có tâm tư ăn cái gì, lắc đầu nói: “Em gọi Bạch Hinh vào đây, ta có chuyện muốn hỏi nàng ấy.”

Liên Song nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Minh Yên không dám chậm trễ, đáp một tiếng rồi đặt đồ trong tay xuống kháng trác trước mặt Minh Yên, xoay người rời đi. Rất nhanh Bạch Hinh vén rèm lên đi vào, thỉnh an Minh Yên xong mới hỏi: “Chủ tử, người có chuyện gì muốn dặn dò sao?”

Minh Yên thấy Bạch Hinh đi vào thì ngồi thẳng người lên, cười hỏi: “Bạch Hinh, tỷ có qua chỗ của Vũ di nương chưa?”

Bạch Hinh gật đầu trả lời: “Buổi trưa nô tỳ thừa dịp mọi người đều đi ngủ thì đi qua, có gặp Vũ di nương.”

“Vậy Vũ di nương có nói gì không? Ví dụ như Vũ di nương có biết hành tung gần đây của Mục Trắc phi không?” Minh Yên cau mày hỏi.

Bạch Hinh ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói: “Hiện nay Vũ di nương đang mang thai không thể tùy tiện đi lại khắp nơi, Nhị thiếu phu nhân nhìn chằm chằm, có một số việc chỉ có thể moi ra được từ miệng Nhị gia, thật sự không hề nghe thấy nàng ấy nhắc tới hành tung của Mục Trắc phi.”

Minh Yên vốn cũng không ôm hy vọng gì, dù sao ở trong hậu viện có được bao nhiêu quyền lợi có thể đi lại khắp nơi chứ? Cộng thêm nếu Mục Trắc phi cố tình che giấu hành tung, chỉ sợ Vũ di nương sẽ không tìm ra được manh mối. Minh Yên gật đầu nói: “Vậy tỷ nghe được tin tức gì từ Vũ di nương?”

“Gần đây Vũ di nương cũng gặp rắc rối liên tục, trong sân Nhị gia vốn không ít cơ thiếp, nhưng Vũ di nương lại chiếm đoạt sủng ái của mọi người, có không ít người lén lút ngán chân nàng ấy, cộng thêm gần đây Nhị thiếu phu nhân đối xử với nàng ấy hết sức thân thiết, càng khiến cho người ta đố kỵ. Cả ngày một đống thuốc bổ đưa tới trong sân Vũ di nương, có thể không khiến cho người ta đỏ mắt sao?” Bạch Hinh có hơi tức giận, rõ ràng là Nhị thiếu phu nhân cố ý, muốn để Vũ di nương thành mục tiêu công kích của mọi người.

Rốt cuộc Minh Yên biết lạ ở chỗ nào rồi, ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh âm thanh có chút vội vàng hỏi: “Vũ di nương uống đống đồ bổ kia?”

Bạch Hinh không biết tại sao Minh Yên kích động như vậy, lập tức trả lời: “Vũ di nương nôn nghén ghê lắm, ăn cái gì ói cái đó, mỗi ngày chẳng ăn được bao nhiêu, cũng không thấy mập lên, sắc mặt còn vàng hơn cả trước kia, chỉ là đại phu có nói qua giao đoạn này là tốt rồi, đừng lo lắng quá.”

Minh Yên nhẹ nhàng thở ra, chầm chậm nói: “Trước kia ta từng nghe người ta nói, lúc nữ nhân có thai không thể ăn uống quá nhiều đồ bổ, nếu ăn nhiều đứa bé trong bụng sẽ lớn lắm, lúc sinh sẽ khó sinh, tỷ đi nói với Vũ di nương sau này bất kể ăn uống cái gì phải nhớ không được ăn nhiều, tránh cho nguy hại đến tính mạng.”

Bạch Hinh hoảng sợ toát ra mồ hôi lạnh, nghe Minh Yên nói thế cả người khẽ run lên, nàng không biết mấy chuyện này, nghe Minh Yên nói thì đúng là bị dọa. Thật ra lúc đầu Minh Yên cũng chỉ mới nghi ngờ thôi, sao Nhị thiếu phu nhân có thể vô duyên vô cớ bỏ vốn bồi bổ thân thể Vũ di nương như thế, nàng ta là người không có lợi sẽ không tốt bụng như vậy, hôm nay trở về Úc phủ Minh Yên lén lút hỏi Thập Nhất di nương, thế mới biết lợi hại trong này.

“Buổi tối nô tỳ sẽ tìm cơ hội đưa tin cho Vũ di nương, bảo nàng ấy chú ý sức khỏe nhiều thêm.” Sắc mặt Bạch Hinh u ám, trong ánh mắt thấp thoáng lửa giận.

Minh Yên gật đầu một cái, còn muốn nói gì đó lại nghe thấy tiếng thỉnh an không ngừng ở bên ngoài là biết Chu Hạo Khiên đã về, bèn nói với Bạch Hinh: “Tỷ tìm cơ hội nói một tiếng là được, tóm lại bảo Vũ di nương cẩn thận nhiều hơn, dù sao chúng ta cũng cách khá xa, có chuyện gì cũng không thể biết ngay được, mà cho dù biết cũng không thể nhúng tay vào, nàng ấy có thể uyển chuyển nói chuyện này cho Chu Hạo Thần nghe, có lẽ sẽ có hiệu quả ngoài tưởng tượng.”

Bạch Hinh nghe vậy vui vẻ, phải ha, không thể tiện nghi một cách vô ích cho Nhị thiếu phu nhân được, nhất thời vui vẻ rạo rực lui xuống.

Bạch Hinh vừa đi, Chu Hạo Khiên vèn rèm đi vào, Minh Yên thấy bên tóc mai có nước thì biết hắn rửa mặt ở tịnh phòng. Xuống giường giúp hắn cởi quan phục ra, thay y sam của ngày thường, lúc này mới cười nói: “Hôm nay được về sớm à?”

Chu Hạo Khiên cười hì hì, ôm Minh Yên vào trong ngực hôn lên hai má xong mới lên tiếng: “Vi phu nhớ nương tử nên nóng lòng hạ nha ra roi thúc ngựa trở về đấy.”

Minh Yên không nhịn được nhếch môi cười nhẹ, đẩy cốc trà mình chưa uống tới, nói: “Vừa mới pha trà, thiếp vẫn chưa uống đâu.”

Chu Hạo Khiên cũng đang khát nước, nâng cốc trà lên uống một ngụm hết cốc mới bỏ xuống, một tay ôm lấy Minh Yên vào lại trong ngực nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay trở về Úc phủ có chịu uất ức gì không?”

Minh Yên đã sớm biết nhất định Thập Nhất di nương sẽ nói cho Chu Hạo Khiên biết, chỉ là không nghỉ tốc độ lại nhanh như vậy, có hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, sắc mặt cũng thay đổi trở nên nghiêm túc hơn, nhưng nhớ tới chuyện của Lan Phương thì sắc mặt lại trầm xuống, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng, không cho phép chàng giả vờ ngớ ngẩn.”

Chu Hạo Khiên thấy dáng vẻ nghiêm túc của Minh Yên không khỏi nhức đầu, sao lại cảm thấy mình giống phạm nhân bị thẩm vấn vậy, ho nhẹ một tiếng nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng đừng dùng ánh mắt như thế này nhìn ta, ta thề với trời, thề với đất, thề với nàng, ta thật sự không vừa mắt Úc Lan Phương kia, nàng nói xem nếu ta đã nhìn trúng nàng ta thì lúc trước ta còn vì nàng náo loạn ra động tĩnh lớn ở kinh thành như vậy để làm gì?”

Minh Yên biết rõ Chu Hạo Khiên không có khả năng có tâm tư với Lan Phương, nhưng nghe thấy chính miệng Chu Hạo Khiên nói ra trong lòng như trút được gánh nặng, sắc mặt cũng hòa nhã rất nhiều, thầm thán một tiếng sau đó kiên định nói: “Nếu chàng muốn cưới nữ nhân khác, có thể, chỉ riêng Lan Phương là không được, cho dù trong tay tỷ ta có vật báu vô giá mà chàng muốn thì ta cũng không chịu lui nửa phần, có ta thì không có tỷ ta, có tỷ ta thì không có thiếp, chàng xem đó là liệu.”

Chu Hạo Khiên vốn muốn cười nhưng khóe môi mới nhếch lên một nửa đột nhiên cứng lại, híp mắt nhìn Minh Yên nghiến răng nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng vừa mới nói cái gì? Chỉ cần ta không cưới Úc Lan Phương, còn các nữ nhân khác thì nàng bằng lòng?”

Minh Yên hơi cúi đầu xuống, trong lúc nhất thời không nhìn vào đôi mắt hơi đỏ của Chu Hạo Khiên, thật ra Minh Yên cũng rất ghét, nào có nữ nhân nào thích chia sẻ nam nhân mình thích với các nữ nhân khác, nhưng Minh Yên cũng biết sau này Chu Hạo Khiên sẽ cưới Chính phi, sẽ có thêm rất nhiều nữ nhân, có lẽ ở trong một thời gian ngắn hắn sẽ cực kỳ tận tâm tận lực với mình, sẽ không trêu chọc những nữ nhân khác, nhưng thời gian sau con mèo cũng sẽ ăn vụng huống chi nam tử vốn tham luyến nữ sắc như Chu Hạo Khiên. Minh Yên không hề nghĩ tới chuyện hắn có thể một đời một kiếp chỉ có một mình nàng, nàng không dám hy vọng xa vời, cũng không dám yêu cầu xa vời.

Nghe thấy lời của Chu Hạo Khiên, Minh Yên không phát giác ra được có gì đó không đúng, mặc dù trong lòng không có cảm xúc gì nhưng vẫn gật đầu, nữ nhân lúc nào cũng phải rộng lượng một chút, tránh cho hại người hại mình.

Mặt Chu Hạo Khiên xanh như tàu lá, vò đầu bứt tai không biết mình nên làm gì, tức giận đến mức hắn hận không thể nuốt Minh Yên vào bụng, nữ nhân này có tim gan không vậy… cứ hào phòng đồng ý cho những nữ nhân khác tới gần hắn, quá thất bại rồi, đôi mắt sói của Chu Hạo Khiên phát ra ánh sáng xanh u uẩn nhìn chằm chằm vào Minh Yên, lồng ngực phập phồng không ngừng, hồi lâu sau mới áp chế lửa giận trong lòng, cố gắng khiến tâm tình của mình hòa hoãn lại, lúc này mới cắn răng hỏi: “Tiểu Yên Nhi, ta hỏi nàng, ta đối xử với nàng có tốt không?”

Có lúc Minh Yên rất chậm chạp, chậm chạp đến mức khiến người ta tức giận, rõ ràng cả người Chu Hạo Khiên tản ra hơi thở ta đang tức giận, thế mà Minh Yên lại như không thấy, nhíu mày đáp: “Tốt, rất tốt.”

“Vậy nàng không hy vọng cả đời này ta chỉ đối tốt với một mình nàng thôi sao?” Chu Hạo Khiên chầm chậm dụ dỗ, thấy trí thông minh lúc trước của Minh Yên đã bay sạch sẽ thì lại nghiến răng, ông Trời thật sự không phúc hậu chút nào, theo đuổi thê tử không dễ dàng, cưới vào cửa không dễ dàng, muốn nàng ghen càng không dễ dàng, bắt nạt người ta thế sao được? Có ai xui xẻo như hắn không, hắn muốn nữ nhân hắn thích biết một điều rằng thật ra nàng có thể yêu cầu mình cả đời trung trinh không đổi đấy? Ông Trời xấu xa ông chờ đó cho ta, chờ ta một trăm tám mươi năm sau thăng thiên sẽ đi đòi công đạo với ông, ai lại chơi trò bắt nạt người ta vậy chứ…

Minh Yên nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên không hề chớp mắt, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Không muốn, thiếp còn muốn bình an sống đến già, không muốn bị những nữ nhân bây giờ với sau này của chàng nhìn chằm chằm, ngày đêm không được bình an.”

Lời này thật tuyệt tình, thật sắc bén, bỗng chốc chọc phá lòng tự trọng mà Chu Hạo Khiên lấy làm kiêu ngạo, hắn cứ thế bị Minh Yên ném cho những nữ nhân khác để đổi lấy bình an của nàng?

“Úc Minh Yên!” Chu Hạo Khiên thật sự bị tổn thương lòng tự tôn, muốn giậm chân, muốn… đánh người!

Hắn gầm một tiếng khiến Minh Yên giật mình, vỗ ngực nhìn hắn, khẽ cau mày, bất mãn nói: “Ta có nghe, chàng có thể nhỏ tiếng một chút không?”

Chu Hạo Khiên vốn có một đống lời sẵn sàng tấn công nghe thấy Minh Yên nói vậy thì lập tức nuốt trở lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm vào Minh Yên, Minh Yên thấy ánh mắt này của hắn thì nhất thời có hơi mất tự nhiên, chầm chậm nói: “Gọi ta làm gì? Chàng… Nói gì đi chứ?”

“Nàng là nữ nhân không có tim phổi, ta… ta sắp bị nàng làm cho tức chết rồi!” Chu Hạo Khiên cảm thấy uất ức, thật sự uất ức, vô cùng uất ức, cắn răng nắm chặt nắm đấm, hỏi: “Nàng hào phóng sẵn lòng nhường ta cho các nữ nhân khác như vậy sao?”

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, sắc mặt thay đổi, hồi lâu mới lên tiếng: “Thiếp không muốn là được sao? Không phải nam nhân các chàng đều nói nữ nhân phải hào phóng, không thể ghen tị, phải thê thiếp hòa thuận, thiếp đang cố gắng để làm được mấy điều này, chàng còn có cái gì mà không vừa lòng nữa?”

Chu Hạo Khiên lập tức nghẹn họng, chỉ trừng mắt nhìn Minh Yên nghiến răng nói: “Đó là nam nhân khác!”

Vẻ mặt Minh Yên bất động, nhàn nhã nói: “Chẳng lẽ tiểu Vương gia khác với nam tử trong thiên hạ? Chẳng lẽ sau này tiểu Vương gia sẽ không cưới Chính phi? Chẳng lẽ cả đời tiểu Vương gia sẽ không nạp thiếp? Nhan sắc nữ nhân có thể tươi đẹp được bao lâu? Hôm nay dung mạo của ta quá mức đẹp, nhưng qua mười năm nữa chẳng phải lúc đó sẽ dần dần trở nên già đi? Với nhan sắc chung quy tình người vẫn không thể lâu dài, nhưng giữa ta với chàng vẫn chưa tới mức cả đời, chàng bảo ta lấy cái gì để yêu cầu chàng cả đời này không thay đổi? Ta không có lòng tin đó.”

Vẻ mặt Minh Yên không màng danh lợi, nói ra những lời này cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không nói ra những lời thăm dò Chu Hạo Khiên, cuối cùng vẫn đánh giá thấp mình. Úc Minh Yên sau khi sống lại bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử, đối với một đời một thế một đôi mình chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không dám mơ ước có được, chính bởi vì quá mức lý trí, bản thân Minh Yên vẫn luôn giãy dụa, luôn giằng co giữa lý trí và tình cảm, kích động nhỏ ngày hôm nay của Chu Hạo Khiên khiến Minh Yên nói ra những lời này, cũng tốt, cho mình một cơ hội, cũng cho Chu Hạo Khiên một cơ hội. Nếu yêu, vậy thì yêu thôi, nếu không yêu, cũng không thể rời khỏi, chỉ e rằng cả đời này sẽ bị dày vò, tận mắt nhìn nam nhân mình thích thân mật thắm thiết với nữ nhân khác không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ.

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, Minh Yên quá mức bình tĩnh khiến hắn trong lúc nhất thời có phần e sợ, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, Chu Hạo Khiên nghẹn ra một câu: “Ta sẽ không để nàng làm một đố phụ[1], nàng có thể đúng lý hợp tình đánh đuổi nữ nhân tìm tới cửa, ừ, ta sẽ không để ý đâu.”

[1] Đố phụ: nữ nhân sinh lòng ghen ghét.

Minh Yên giật mình, đôi mắt híp lại, trong đôi mắt bồ câu thoáng hiện lên một tia sáng, đột nhiên hô: “Chu Hạo Khiên, chàng là một tiểu nhân nham hiểm… Chàng thế mà lại muốn để ta làm bát phụ[2]!” Minh Yên vốn tưởng là một câu nói đùa, ai biết một ngày đẹp trời nào đó thật sự có nữ nhân tìm tới cửa, Minh Yên nhớ kỹ lời ngày hôm nay, sẽ thật sự làm bát phụ một lần!

[2] Bát phụ: nữ nhân chanh chua, đanh đá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi