THẾ GIA TỬ


Cố Hoài Chi cũng cảm thấy Phạm Đình đầu óc có bệnh, không rõ vì sao nàng có thể đâm đại vận trọng sinh một lần.

Nhất tuyệt chính là sau khi trọng sinh sống còn không tốt bằng đời trước.

Ít nhất đời trước lúc này nàng còn đang làm đại tiểu thư Phạm gia, sau lại gả cho Trịnh Văn Tương qua mấy năm phong cảnh.

Nếu không phải tự tìm đường chết bởi vì ghen ghét hạ độc Từ Thanh Y, nói không chừng đời trước nàng vẫn có thể sống khá tốt.
Rốt cuộc tuy rằng Trịnh Văn Tương một lòng báo thù, nhưng cũng không đến mức sau khi làm Phạm gia rơi đài còn tiếp tục muốn mạng Phạm Đình.

Chỉ có thể nói tính cách quyết định vận mệnh, chẳng sợ có người được trời ưu ái, cuối cùng vẫn không thể có kết cục tốt.
Cố Hoài Chi không khỏi nghĩ tới chính mình, nghiêm túc mà nói, hắn cũng xem như người được ông trời thiên vị.

Tuy rằng ngày thường Cố Hoài Chi vẫn thường phun tào ông trời không đáng tin cậy, không thể hiểu được đá hắn trở về cổ đại, nhưng nói thật, Cố Hoài Chi có thể giữ lại được ký ức đời trước một lần nữa từ trẻ con một đường trưởng thành, đây cũng là một loại bàn tay vàng.
Tuy rằng đối với Cố Hoài Chi mà nói, cho dù xuyên thành đỉnh cấp thế gia tử gia thế hiển quý, hắn cũng hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.

Thật sự là trình độ sinh hoạt ở hiện tại so với đời sau chênh lệch quá lớn, đừng nói đời trước Cố Hoài Chi sinh hoạt trong điều kiện hậu đãi, cho dù kéo ra một cái xã súc bình thường ở đời sau thì cũng cơ bản là không có ai nguyện ý trở lại ngàn năm trước, đặc biệt là ban đầu Cố Hoài Chi còn mẹ nó cầm cái kịch bản loạn thế, này ai có thể khiêng được? Thời đại tin tức hóa, sinh hoạt vừa nhanh lại tiện, không cần ra khỏi cửa đều có thể muốn gì có đó, đâu giống hiện tại, Cố Hoài Chi muốn ăn quả vài đều phải lao lực.
Không thể phủ nhận chính là chẳng sợ ngày thường Cố Hoài Chi có biểu hiện khiêm tốn đến đâu thì trong xương cốt vẫn có một cổ kiêu ngạo của người xuyên việt, hắn không có sự kính sợ đối với hoàng quyền giống người ở thời đại này, đối với cái gọi là thiên tử linh tinh khịt mũi coi thường.


Càng bởi vì sinh ra tại thế gia, sớm sờ thấu kịch bản quan trường, một đường thuận thuận lợi lợi mà tiến vào tràng quyền mưu, cùng đại lão giằng co cũng không rơi hạ phong.

Mặc cho ai ở vị trí của Cố Hoài Chi, tâm thái đều sẽ phiêu.

Ở trong quan trường, đây kỳ thật là một loại tâm thái tương đối nguy hiểm.

Tỷ như lần này Phạm Đình gây chuyện, đổi lại là Cố Hoài Chi ở một năm trước, khẳng định có thể sớm phát hiện, mà không phải chờ đến Trịnh Văn Tương nhắc nhở hắn.
Phạm Đình chính là điển hình của sau khi có bàn tay vàng tâm thái phiêu, cả ngày cân nhắc lợi dụng ưu thế tiên tri làm việc, nề hà chỉ số thông minh không đủ, đến cuối cùng trải qua còn không bằng đời trước.

Cố Hoài Chi mạnh hơn Phạm Đình ở chỉ số thông minh, có Phạm Đình là vết xe đổ, tâm thái bị khen đến lâng lâng của Cố Hoài Chi tức khắc bay đi, lại lần nữa quay về trạng thái trầm ổn dĩ vãng.
Trịnh Văn Tương nhạy bén mà đã nhận ra Cố Hoài Chi biến hóa, tức khắc dương môi cười, "Xem ra ngươi thu hoạch pha phong."
Cố Hoài Chi cũng là cười, "Chỉ là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một chút sự tình."
Nhưng mà nghĩ đến lời Phạm Đình nói, 5 năm sau Cố Huyền sẽ chết bệnh, tươi cười trên mặt Cố Hoài Chi lại không thấy bóng dáng, tâm tình cũng ủ dột không ít.
Trịnh Văn Tương thấy thế, ánh mắt hơi ngưng, trong lòng biết Cố Hoài Chi không muốn lộ ra tâm sự, cũng không để ý, chỉ cười tách ra đề tài cùng Cố Hoài Chi trò chuyện phẩm trà.
Liên tiếp mấy ngày, tâm tình Cố Hoài Chi đều không được tốt.

Chẳng qua Cố Hoài Chi che giấu rất tốt, Từ Thanh Y mới ra cữ cũng dành càng nhiều tinh lực đặt trên người bảo bảo.

Mấy ngày trôi qua, thế nhưng không ai nhận thấy được Cố Hoài Chi tâm tình không tốt.


Duy nhất có thể mang cho Cố Hoài Chi chút sung sướng chính là bạn nhỏ Cố Tiếp.

Nề hà tiểu gia hỏa hiện tại còn chỉ là một cục bột trắng mềm mười mấy cân( 1 cân = 0.5968kg), liền lời nói đều sẽ không nói, đại bộ phận thời gian còn đi gặp Chu Công, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn giống như heo con, vui vẻ thì nhếch miệng, không vui lại gân cổ lên gào.

Tâm tình đều rõ ràng biểu lộ ra tới, đâu giống Cố Hoài Chi, rõ ràng cảm xúc hạ xuống trên mặt còn phải cảnh thái bình giả tạo, sợ người khác lo lắng.
Vẫn là Từ Thanh Y trước tiên phát hiện Cố Hoài Chi không thích hợp, dỗ bạn nhỏ Cố Tiếp ngủ xong, Từ Thanh Y bắt đầu quan tâm tráng huống tâm lý của đại bằng hữu Cố Hoài Chi, "Gần đây công vụ có chuyện phiền lòng sao? Mấy ngày nay luôn cảm thấy chàng cảm xúc không tốt."
Cố Hoài Chi kéo kéo khóe miệng, lại không thể nói với Từ Thanh Y rằng gần đây hắn luôm lo lắng tuổi thọ của Cố Huyền, chỉ là hàm hồ nói: "Gần đây có hơi mệt, vội quá thời gian này thì tốt rồi."
"Để ta phân phó phòng bếp nhỏ mỗi ngày nấu cho chàng một chén canh bổ, mặc kệ như thế nào, thân mình quan trọng.

Ta cùng hài tử ở bên chàng."
Cố Hoài Chi trong lòng uất thiếp, xoay người ôm Từ Thanh Y vào trong ngực, khẽ cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không mệt chính mình."
"Vậy là tốt rồi.

Gần đây nhị thẩm chuẩn bị làm hội ngắm hoa, nghĩ đến nhị đệ chuyện tốt cũng gần."
Cố Hoài Chi cũng không ngoài ý muốn, "Hắn cũng tới tuổi tác thành hôn.

Lúc ta 18 tuổi đã cùng ngươi định ra hôn sự, cũng không trách nhị thẩm sốt ruột."

Từ Thanh Y cũng cười, "Nhị thẩm có cái gì mà phải sốt ruột, hiện tại nhị đệ chính là chạm tay là bỏng, trong kinh thành không biết có bao nhiêu cô nương tốt chờ gả cho hắn, trình độ được hoan nghênh so với ngươi năm đó chỉ có hơn chứ không kém, lúc này nhị thẩm có thể chọn đến hoa mắt!"
Lời này vừa nghe liền có nội tình, Cố Hoài Chi tức khắc tới hứng thú, vội vàng hỏi: "Chỉ giáo cho?"
Thật không phải Cố Hoài Chi xem nhẹ Cố Ngưng Chi, mà là hiện giờ địa vị của đại phòng vốn đặc thù.

Hôn sự năm đó của Cố Hoài Chi đoạt tay, trừ bỏ xuất thân thế gia còn đầy bụng tài hoa, cũng bởi vì hắn là trưởng tử đích tôn, gia chủ tương lai của Cố thị.

Tới Cố Ngưng Chi, tuy rằng cũng là dòng chính của Cố gia nhưng nếu là về sau phân gia, cũng sẽ chậm rãi bên cạnh hóa, trở thành chi thứ.

Muốn nói hôn sự của Cố Ngưng Chi còn đoạt tay hơn Cố Hoài Chi thì rõ ràng trái với quy luật xã hội trước mắt, cũng khó trách Cố Hoài Chi sẽ kinh ngạc một phen.
Lại không ngờ Từ Thanh Y hài hước nhìn Cố Hoài Chi, khóe miệng mỉm cười trêu ghẹo nói: "Chuyện này còn có một phần công lao của chàng.

Cha cùng các thúc thúc cũng không nạp thiếp, sau khi chàng thành hôn cũng liên tiếp xuyên ra ái thê thú đàm.

Người khác đều cho rằng gia phong Cố thị không mừng nạp thiếp, không quan tâm ngày sau nhị đệ tiền đồ thế nào, gả tiến vào tóm lại cũng có thể trả qua tốt hơn người khác.

Huống chi, nhị đệ đỉnh họ Cố, lại chuẩn bị tham gia khoa cử sang năm, đi con đường giống chàng năm đó, tiền đồ sao có thể kém?"
Lời này không tật xấu, Cố Hoài Chi nghe được cũng vui vẻ, "Vậy nhị thẩm đúng là cao hứng."
Cảm tình của ba huynh đệ Cố Lưu tam huynh rất tốt, cảm tình của đám đường huynh đệ Cố Hoài Chi cũng không kém, nghe được Cố Ngưng Chi được hoan nghênh như vậy, Cố Hoài Chi cũng từ đáy lòng cảm thấy vui mừng.
"Còn không ngừng đâu, nương cũng đối với việc này rất để bụng.

Các phu nhân tới lần này cũng không ngừng mang theo cô nương vừa độ tuổi, có cô nương vừa qua khỏi tuổi cập kê cũng bắt đầu tương xem.


Chúng ta tam đệ, không phải thích hợp sao?"
Cố Hoài Chi ngốc, đang nói đến Cố Hồi Chi sao? Đệ đệ này của mình vẫn là học sinh trung học, đời sau nếu yêu đương đều phải bị gia trưởng lão sư canh phòng nghiêm ngặt, hiện tại đã bắt đầu suy xét hôn sự? Bản thân Cố Hoài Chi tốt xấu vẫn là sau khi thành niên mới thu xếp hôn sự, không nghĩ tới Vương thị đối với hôn sự của Cố Hồi Chi lại gấp như vậy, hiện tại đã bắt đầu vì hắn làm tính toán.

Bất quá ngẫm lại hiện tại chuẩn bị hôn sự cũng cần nhiều năm, chờ đến thời điểm Cố Hồi Chi đại hôn, cũng sắp hai mươi, vậy cũng không tính là vị thành niên.
Cùng Từ Thanh Y trò chuyện việc vặt trong nhà, tâm tình Cố Hoài Chi dần dần yên ổn xuống.

Ngày hôm sau quyết đoán kêu Tống Cảnh lại đây cẩn thận dò hỏi tình huống thân thể Cố Huyền, lại chạy tới trước mặt Cố Huyền làm nũng bán manh mười tám loại chiêu thức đều dùng hết, luôn mãi dặn dò Cố Huyền từ giờ trở đi muốn nghiêm khắc sinh hoạt dựa theo Tống Cảnh vì hắn định ra phương thức dưỡng sinh, tuyệt đối không được lười biếng.
Khẩu khí cùng khí thế này, không biết còn tưởng rằng hắn là gia gia Cố Huyền mới là tôn tử.
Cố Huyền vừa lúc cũng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Cố Hoài Chi, đối với chút thỉnh cầu nhỏ này của Cố Hoài Chi cũng không để trong lòng, chỉ xem đây là tôn tử quan tâm hắn, thuận miệng đồng ý.

Lại không nghĩ đế Cố Hoài Chi thuận thế nói hắn mỗi ngày sẽ giám sát Cố Huyền có mỗi ngày làm theo lời dặn của đại phu hay không, nếu Cố Huyền không xem trọng, hắn sẽ xuất ra đại sát khí ma âm xuyên nhĩ của bạn nhỏ Cố Tiếp.
Cố Huyền bất đắc dĩ đỡ trán, lắc đầu bật cười, "Được rồi, đều theo ngươi, đều đã làm cha rồi sao còn giống như hài tử?"
Nói xong, Cố Huyền lại chính sắc đối Cố Hoài Chi đạo: "Sang năm là năm khoa cử, tân tiến sĩ tử khẳng định không ít.

Vị trí Trung Thư Xá Nhân này tuy rằng không tồi, nhưng tóm lại vẫn có điểm gặp may, ngày sau muốn phong Tướng không đủ làm người tin phục.

Theo ý ta, không bằng kiểm tra đánh giá xong, thử chuyển đi.

Ở bên ngoài đi một vòng, từ huyện lệnh bắt đầu, làm ra thành tích xinh xinh đẹp đẹp lại hồi kinh, đây đều là công tích."
Chuyển đi? Chiêu số làm đâu chắc đấy này, gác ở trước kia, Cố Hoài Chi khả năng sẽ vô cùng vui vẻ đồng ý, nhưng nghe xong phiên lời nói kia của Phạm Đình, Cố Hoài Chi dưới ý thức mở miệng cự tuyệt, "Con không muốn ngoại phóng ly kinh.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi