THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

Hồ Diên Phượng nghe báo cáo xong liền hỏi: "Những người kia không nghi ngờ gì sao?"

"Thưa không, thuộc hạ không để lại bất cứ dấu vết gì, tất cả đều diễn ra rất tự nhiên."

"Rất tốt, đêm nay cứ nghỉ tạm ở thôn trang phía trước, ban đêm an bài thị vệ canh gác chung quanh là được."

"Vâng."

Đến khi tìm được nơi ngủ trọ, Lưu Dục cuối cùng mới thở nhẹ nhõm một hơi, nàng không biết vì cái gì Hồ Diên Phượng lại cứu nàng, nhưng nếu đã cứu thì bây giờ tạm thời nàng được an toàn, chỉ là làm cách nào để thông báo được cho điện hạ đây? Nàng lắc đầu, không biết Hồ Diên Phượng đang tính toán chuyện gì, tạm thời nàng cứ yên lặng quan sát tình huống trước. Nàng đang nằm trong tay người ta thì có thể làm cái gì chứ, chỉ có thể thành thật nghe theo thôi.

Cố Hoằng đã phái ra mười đội kỵ binh ra ngoài nhưng không có ai mang về được tin tức của Lưu Dục. Sau vài đợt, người luôn bình tĩnh như Cố Hoằng giờ đây lại nổi nóng ném hết những thứ có trên bàn xuống: "Tiếp tục tìm cho bổn vương, nếu tìm không thấy các ngươi cũng không cần trở lại."

Hắn vừa nói xong liền nghe được tin bẩm báo từ bên ngoài: "Ninh vương điện hạ, có tri châu cầu kiến."

Cố Hoằng nhíu mày, tri châu tới tìm hắn làm gì chứ?

"Để hắn vào."

Một tên quan viên mặc trường bào màu đỏ tiến vào quỳ xuống: "Hồi bẩm điện hạ, hạ quan phái binh lính phòng thành doanh đi tìm, bọn họ mang về một thi thể mặc quần áo của phò mã gia."

Cố Hoằng hừ một tiếng trong lòng, phòng thành doanh cái gì chứ, có mà Vũ Lâm vệ của phụ hoàng thì có. Thế nhưng sau khi nghe được nửa câu còn lại, hắn sốt ruột: "Mau khiêng vào cho bổn vương xem!"

Hai tên nha dịch mang thi thể tiến vào, Cố Hoằng bước nhanh đến xốc vải trắng lên, người trước mặt hắn diện mạo bị thay đổi hoàn toàn, nhưng nhìn phục sức và dáng người thì nhất định là Lưu Dục.

Cố Hoằng lúc này ngẩn người, như vậy thì làm sao ta ăn nói được với muội muội đây? Ta đã đáp ứng nàng sẽ đem muội phu bình an trở về, nay muội phu gặp chuyện thì ta phải làm sao? Hắn phất phất tay: "Đây là phò mã, không còn nghi ngờ gì nữa, bổn vương còn phải đi đón dâu, không thể chậm trễ thêm. Ngươi sai người bằng mọi cách nhanh nhất có thể mang thi thể phò mã trở về kinh thành đi."

Quan viên kia lên tiếng đáp lại rồi cúi đầu lui ra ngoài.

Nếu Cố Cẩm Lan lúc này ở đây, nàng nhất định sẽ phát hiện thi thể kia là một nam nhân, nhất định không phải là Lưu Dục rồi. Thế nhưng nàng không ở đây, hơn nữa Cố Hoằng không biết sự thật, tất nhiên việc này cũng bị giấu đi. Cố Hoằng viết một phong thư để ám vệ nhanh chóng đưa đến phủ công chúa, sau đó hắn lại viết một tấu chương báo cho Cảnh đế.

Hôm nay trong lòng Cố Cẩm Lan có một chút bất an, giống như đã có chuyện gì đó không hay xảy ra, nhưng nàng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm chạng vạng, ám vệ tiến vào phủ, nàng mở thư ra nhìn nhìn, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi, một lát sau, nàng mở miệng hỏi: "Ninh vương điện hạ nói gì?"

Ám vệ quỳ ở dưới: "Hồi bẩm chủ tử, Ninh vương điện hạ nói kia đúng thật là phò mã gia."

Cố Cẩm Lan nhẹ nhàng hỏi lại một câu: "Phải không? Ngươi lặp lại một lần nữa."

Ám vệ thắc mắc, hắn nói cũng không nhỏ, không lẽ công chúa không nghe thấy sao? Thế nhưng hắn vẫn nói lại một lần nữa: "Hồi bẩm chủ tử, thi thể mà Ninh vương điện hạ thấy quả thật là phò mã gia."

Cố Cẩm Lan ném thư lên bàn: "Ngươi lui ra đi."

Ám vệ rời khỏi, Cố Cẩm Lan lập tức ngã bệt xuống, nàng không phải không nghe rõ, chi là nàng không dám tin Lưu Dục đã xảy ra chuyện. Linh Lung thấy vậy nhanh chóng thiêu hủy lá thư kia, sau đó đứng bên cạnh Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, truyền thái y đến xem được không?"

Cố Cẩm Lan nhắm mắt lại, nàng không trả lời, Linh Lung cũng không dám lên tiếng nữa. Một lát sau, nàng chậm rãi mở to mắt: "Không cần, bổn cung chẳng qua quá mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi, đứng đợi ở bên ngoài."

Linh Lung vâng dạ rồi lui ra, Cố Cẩm Lan vẫn ngồi như cũ, tóm lại nàng đã xem thường phụ hoàng của mình rồi, chỉ vì nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng, tia hi vọng ảo tưởng kia đã làm hại Lưu Dục. Nàng từ từ nhắm hai mắt, trong lòng thất vọng như chưa từng thấy, nàng mỏi mệt kèm theo đau lòng. Ngày đó Mai Bạch Vũ nói rất đúng, Lưu Dục vốn không thích hợp với lối sinh hoạt cay nghiệt của Hoàng thất. Nếu sớm để nàng rời đi thì bây giờ sẽ như thế nào? Cố Cẩm Lan không nghĩ thêm nữa, trên đời vốn không có giá như.

Nàng cứ lẳng lặng như vậy nửa canh giờ, sau đó mở mắt ra, con ngươi vô cùng lạnh lẽo, giống như nàng đã quyết định được việc gì đó. Phụ hoàng, ngươi vì cái gì lại ép ta đến bước đường cùng này? Phò mã mềm lòng nhân từ, nàng không thích nhìn đến cảnh đầu rơi máu chảy vì tranh đấu, nay nàng đã không còn, ta cuối cùng cũng nên vì nàng làm chút gì.

Cố Cẩm Lan chậm rãi đứng lên, đi đến bàn viết một mảnh giấy, sau đó vỗ vỗ tay đưa cho ám vệ: "Đưa vào trong cung, trực tiếp giao tận tay cho sư huynh."

"Vâng."

- ----------------------------------

Cảnh đế ôm hai tú nữ, nhìn thánh vệ ở dưới: "Phò mã quả thật không còn?"

"Hồi bẩm bệ hạ, tuy khuôn mặt đã thay đổi nhưng quần áo cùng dáng người đúng là của phò mã."

"Rất tốt, thánh vệ làm việc thật khiến trẫm yên tâm."

Sau đó hắn nhìn thái giám tổng quản đứng cạnh: "Hậu táng phò mã, hạ chỉ: "Trẫm đau lòng Vĩnh An, vì nàng một lần nữa tuyển phò mã.""

Thám giám tổng quản đứng cạnh vâng dạ rồi chậm rãi lui ra ngoài, truyền khẩu dụ của Cảnh đế.

Thi thể của phò mã còn chưa vận chuyển đến kinh thành thì ngày hôm sau phủ công chúa đã nhận được thánh chỉ: "Phò mã qua đời, sau khi hậu táng lại vì công chúa chọn ra một vị phò mã mới."

Cố Cẩm Lan yên ổn đón nhận đạo thánh chỉ này, sau đó nàng trở về thay phục trang, tiến cung gặp Cảnh đế.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Cảnh đế nâng tay: "Đứng lên đi."

"Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn nhờ vả."

Cảnh đế có chút không kiễn nhẫn mà buông chén rượu ra: "Chuyện gì?" . Truyện Dị Năng

"Lần này gặp chuyện lớn, nội tâm nhi thần không thể yên ổn, mong phụ hoàng ân chuẩn để mẫu hậu vào phủ ở với nhi thần một đoạn thời gian."

Cảnh đế không trả lời, tú nữ bên cạnh nhanh chóng tức giận: "Bệ hạ, để cho Hoàng hậu nương nương đi với công chúa đi, chúng thần thiếp nhìn thấy nương nương liền sợ hãi."

Cảnh đế nghe vậy cũng thấy có lý, Hoàng hậu ở trong cùng cũng không có lợi cho hắn, nàng ta chiếm vị trí chính cung thì hắn không thể làm chuyện gì được. Muốn phế hậu thì kiểu gì đám Ngự sử đài sẽ ném cho hắn một đống tấu chương, vì thế hắn gật đầu: "Chuẩn, cho mẫu hậu ngươi ở với ngươi một thời gian là chuyện thường tình, còn có việc gì nữa không?"

"Chuyện chọn phò mã, nhì thần muốn đợi thêm ba tháng cử hậu táng, bằng không đám Ngự sử đài sẽ dùng nhi thần làm lí do chọc phụ hoàng phiền toái."

Cảnh đế gật gật đầu: "Lời này cũng hợp lý, một khi đã như vậy thì chuẩn cho ngươi."

Cố Cẩm Lan bái lạy: "Ta ơn phụ hoàng, nhi thần cáo lui." Sau đó nàng lui ra ngoài, đi đến tẩm cung của Hoàng hậu. Lúc nàng đến đó thì đã thấy một vị trung niên đạo sĩ ở trong này, ngươi kia hành lễ với Cố Cẩm Lan: "Bần đạo tham kiến Vĩnh An điện hạ."

"Miễn lễ."

"Mẫu hậu, ngài đang làm gì?"

"Bổn cung nghe nói trong cung mời đến vị đạo trưởng có thuật luyện đan cao cường nên mời đến đây mở mang tầm mắt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi