THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

Nghĩ đến đây thì nàng không còn nôn nóng muốn quay về Cam Lãnh nữa.

"Đa ta phò mã gia đã nhắc nhở, ngươi bị trọng thương, vẫn chưa khôi phục hẳn, lúc này không thích hợp để lên đường. Ở đây ta có một tòa nhà và hai cửa hàng, tối hôm qua gấp rút lên đường chưa kịp ghé qua, hôm nay đến tòa nhà của ta ở tạm đi." Nàng muốn ngẫm nghĩ thêm làm sao để dàn xếp Lưu Dục đồng thời ăn nói với phụ hãn cùng ba vị vương huynh của nàng.

Lưu Dục xem như bị Hồ Diên Phượng giam lỏng, dù không phải thì nàng cũng không muốn ra bên ngoài. Nếu lỡ thân phận bị bại lộ thì sẽ dẫn đến họa sát thân, huống chi nàng còn bị thương, điều làm nàng sốt ruột muốn làm bây giờ là đem sự thật nói cho Cố Cẩm Lan biết. Mong muốn lớn nhất của nàng là thời điểm điện hạ xem thi thể thì khám xét thật cẩn thận.

Lúc Mai Bạch Vũ thu được tin tức từ Thiết Huyết đoàn, nàng hít một hơi, từ lúc nàng và Tang Lâm Hoài Nhị đến Nam Chiếu liền lo củng cố triều đình, không rảnh rỗi nghĩ đến việc khác. Hơn nữa sự việc ở Đại tề càng không để ý, vậy mà hôm nay thấy một phong thư nói về việc Lưu Dục đã qua đời.

Nàng cảm giác có phải chính mình nhìn lầm hay không, thế nên nàng thật cẩn thận xem từ đầu đến đuôi một lần nữa. Không sai, tin tức nói Lưu Dục đã mất, tin này đến rất đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn nàng khó có thể chấp nhận được.

Quốc chủ Nam Chiếu còn nhỏ, Tang Lâm Hoài Nhị là Hoàng cô duy nhất của hắn cũng chính là người có trọng trách giám quốc tạm thời. Nàng đưa Mai Bạch Vũ vào trong cung, lại cho nàng chức danh thị vệ thân cận để nàng tiện ở lại. Sau khi Tang Lâm Hoài Nhị hạ triều về liền thấy được bộ dạng thất hồn lạt phách của Mai Bạch Vũ.

"Ngươi bị sao vậy?"

Mai Bạch Vũ đem thư đưa cho Tang Lâm Hoài Nhị.

Tang Lâm Hoài Nhị nhìn lướt qua một lần: "Lưu Dục bị ám sát ư? Hiện nay ở Đại tề, muốn mệnh của nàng chỉ có một mình Cảnh đế." Nàng lại liếc Mai Bạch Vũ một cái: "Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"

Mai Bạch Vũ nghe vậy liền hồi phục tinh thần một nửa, tiến lên ôm lấy Tang Lâm Hoài Nhị: "Vẫn là Nhị nhi đối với ta tốt nhất."

"Đừng có nịnh bợ bổn cung, tâm tư nhỏ bé này của ngươi làm sao ta lại không biết?"

"Cũng không cần Nhị nhi làm gì cả, chỉ là nếu Cố Hoằng và Cố Cẩm Lan muốn đoạt vị thì có thể hi vọng Nhị nhi giúp đỡ một phen."

"Đây cũng không phải việc gì khó, dù sang giúp bọn họ thì lúc tân đế đăng cơ sẽ không thể không cảm tạ Nam Chiếu."

"Nhị nhi đúng là người không bao giờ chịu thiệt trong mua bán trao đổi."

"Từ lúc bổn cung biết ngươi thì còn chưa chịu thiệt đủ sao?" Tang Lâm Hoài Nhị hừ lạnh một cái.

"Được được được, Nhị nhi là nữ nhân tốt nhất thế gian này."

Mai Bạch Vũ viết một phong thư, dặn người truyền tin đem nó giao tận tay cho Cố Cẩm Lan, sau đó nàng xoay người ôm ngang Tang Lâm Hoài Nhị đi vào trong.

"Ngươi làm gì? Thả ta xuống, ban ngày ban mặt!"

"Không buông, gần đây Nhị nhi bận rộn quốc sự, buổi tối xử lý tấu chương đến nửa đêm, thật vất vả mới được nghỉ ngơi thì ngã xuống đã ngủ rồi, để lại ta một mình bị mất ngủ."

Tang Lâm Hoài Nhị ngẫm nghĩ lại, Mai Bạch Vũ nói cũng đúng, từ lúc trở về Nam Chiếu, nàng liền bận rộn củng cố quyền lực, đến bây giờ thế cục mới ổn thỏa.

"Hừ, thấy ngươi nói có chút đạo lý, vậy bổn cung hôm nay chiêu ngươi đến thị tẩm."

Mai Bạch Vũ nghe vậy chân liền bước nhanh hơn.

- ----------------------------------

Cố Cẩm Lan đặt một ít thư tín lên bàn ngẫm nghĩ, trong đầu liền nghĩ ra một vấn đề, sau đó nàng ngẩng đầu hỏi: "Sư huynh, đan dược ngươi muốn đưa cho phụ hoàng lúc nào sẽ hoàn thành?"

Đạo sĩ mỉm cười: "Điện hạ, ngươi muốn xong lúc nào thì ta xong lúc đó."

"Phụ hoàng đối với sự phòng vệ ở trong cung vẫn rất cảnh giác, toàn bộ đều giao cho Vũ Lâm vệ. Cách ba ngày hắn sẽ triệu kiến thống lĩnh và phó thống lĩnh của Vũ Lâm vệ, tính toán thời gian thì ngày mai họ lại được tiến cung. Bổn cung hi vọng đêm nay sư huynh đưa đan dược qua cho phụ hoàng, để hắn ngủ thẳng đến đêm mai."

Đạo sĩ vung phất trần: "Điện hạ là người nhân từ, nếu là người khác chỉ sợ bệ hạ đã băng hà."

"Sư huynh, ta và Ngũ ca đều không thể mang tội danh giết cha được."

"Bần đạo hiểu được, vậy liền hồi cung trước."

Cố Cẩm Lan lại viết một phong thư, nàng dùng bồ câu đưa tin cho Cố Hoằng: " Đoàn sứ thần có lễ bộ đi chung, Ngũ ca hãy kiếm cách mau chóng trở về kinh, mẫu hậu đang ở trong phủ ta."

Cố Hoằng nhìn đến thư này trong lòng liền sáng tỏ, vội vã thu thập hành lý suốt đêm rồi xuất phát chạy về kinh thành.

Thấy đạo sĩ đã đi xa, Cố Cẩm Lan vỗ vỗ tay.

"Chủ tử."

"Ngày mai bổn cung muốn tiến cung gặp phụ hoàng để bàn vệ việc hạ táng phò mã, các ngươi một hàng mười hai người phải cải trang thành thị vệ đi cùng bổn cung. Thống lĩnh và phó thống lĩnh Vũ Lâm vệ, bổn cung muốn thi thể bọn họ, hiểu chưa?"

Phân phó ám vệ xong, Cố Cẩm Lan lại nhìn sắc trời, sau đó nàng nói với thị vệ đứng ngoài: "Để hắn vào."

"Mạt tướng là thủ hạ của Trấn Nam vương, đô úy của Phi Hổ doanh, Hàn Lượng, tham kiến điện hạ."

"Hàn tướng quân miễn lễ, bổn cung không nói lời khách sáo, thư tín của lão vương gia tự tay viết ngươi đã xem qua chưa?"

"Hồi bẩm điện hạ, mạt tướng đã xem, xin mặc cho điện hạ phân phó."

"Thủ hạ của lão vương gia có mười vạn binh mã, hầu hết đều ở Nam Cương, chỉ để lại ngươi và Phi Hổ doanh ở lại. Ngày mai có thánh chỉ hạ lệnh, bổn cung muốn ngươi mang Phi Hổ doanh thay Vũ Lâm vệ phụ trách an toàn của Hoàng cung."

"Mạt tướng từng ôm qua tiểu vương gia lúc nhỏ, nay tiểu vương gia gặp chuyện không may, lão vương gia lúc nghe tin dữ này đã phun một ngụm máu tươi, hiện tại nằm trên giường không dậy nổi. Điện hạ có thể niệm tình cũ thì ta nhất định trợ giúp điện hạ và Ninh vương điện hạ đạt được thành tựu."

"Trước hết tướng quân cứ lui xuống chuẩn bị đi."

"Mạt tướng xin cáo lui."

Trời đã sáng nhưng thư phòng trong phủ công chúa vẫn chưa tắt nến cả một đêm. Cố Cẩm Lan cầm khăn ấm lau mặt, sau đó thay trang phục rồi lên xe ngựa chậm rãi đi đến Hoàng cung. Nay nàng là công chúa duy nhất của Đại tề, thị vệ ai dám kiểm tra xe ngựa của nàng?

Cảnh đế lúc này vẫn còn đang ngủ, thống lĩnh và phó thống lĩnh của Vũ Lâm vệ ai cũng không nhìn thấy hắn. Ba người chỉ có thể đứng chờ ở Thiên điện, Cố Cẩm Lan chậm rãi đẩy cửa ra, bọn họ liền khom người hành lễ: "Mạt tướng tham kiến điện hạ."

Cố Cẩm Lan chậm rãi lướt qua, cũng không để bọn họ đứng dậy, mười hai thị vệ nàng mang theo dùng chủy thủ trong tay tiếp đón bọn họ. Nàng đứng ở trên nhìn cảnh chém giết ở dưới với đôi mắt lạnh lẽo, một lát sau ám vệ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Cố Cẩm Lan liền không chậm trễ, trực tiếp đi đến Ngự thư phòng, nơi này có ngọc tỷ, nàng cần có ngọc tỷ để viết thánh chỉ. Thái giám ngoài cửa ngăn nàng lại: "Vĩnh An điện hạ, bệ hạ không có ở đây."

Cố Cẩm Lan không nói gì, nàng nhìn thoáng qua ám vệ, tên thái giám kia liền ngã xuống. Vũ Lâm vệ trong cung vẫn đi tuần tra thế nhưng không ai lại nghĩ đến công chúa điện hạ nhu nhược mang theo mười hai người mà còn có thể làm chuyện kinh động đến trời như vậy.

Nàng giả chữ viết của Cảnh đế viết một thánh chỉ, đại khái nói Phi Hổ doanh sẽ thay Vũ Lâm vệ phụ trách sự an toàn của Hoàng cung, sau đó nàng ấn ngọc tỷ lên rồi để ám vệ cải trang thành thái giám đi truyền chỉ có Vũ Lâm vệ đại doanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi