"Ai nha, phò mã gia, ta keo kiệt đến vậy sao, Tưởng Lâm tích trữ hai mươi vạn lượng, Vĩnh An điện hạ cho Thiết Huyết đoàn của ta hết, ta chỉ cho được ngươi mấy ngàn lượng thôi sao? Phò mã gia nếu đã mở miệng, ta sẽ chia ngươi một nửa."
"Mười vạn lượng hả? Nhiều quá rồi! Đột nhiên có nhiều tiền như vậy ta cũng không biết nên làm gì."
Nàng quay đầu nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi có cần mua cái gì hay không? Ta mua cho ngươi."
Cố Cẩm Lan bị Lưu Dục chọc cười: "Tiền này có rơi được vào tay ngươi hay không thì còn chưa biết."
Mai Bạch Vũ nghe như vậy, trong lòng ghen tuông, ngoài miệng lại nói: "Phò mã gia thật có lòng, tiền còn chưa thấy đã nghĩ muốn mua lễ vật cho phu nhân của mình."
"Được rồi, phò mã, chúng ta nên đi vào trong thôi. Đứng ở ngoài lâu như vậy, không đi vào thì Tưởng Lâm lại chạy đến mời."
Mai Bạch Vũ và chưởng quầy nghiêng thân sang một bên: "Vĩnh An điện hạ, mời ngài đi trước."
Cố Cẩm Lan cũng không khách khí, kéo tay Lưu Dục chậm rãi đi vào trong, Mai Bạch Vũ nhìn hai bàn tay nắm chặt của họ, nhíu mày, sau đó cũng đi vào.
Vĩnh An công chúa là con của chinh thê tức là hoàng hậu, chỉ cần Cảnh đế, hoàng hậu và thái tử không đến, nàng tất nhiên trở thành người có thân phận tôn quý nhất. Nàng vừa đi đến, Trình Dao vội vã chạy lại, sau đó bước nhanh đến quỳ xuống: "Cung nghênh Vĩnh An công chúa điện hạ."
Gia đình, nha hoàn đứng đầy trong sân ở phía sau toàn bộ quỳ xuống.
Lưu Dục xuyên không đến đây đã vài năm, bình thường cũng không ra khỏi phủ, cho dù là tiến cung cũng trực tiếp đi vào bên trong. Hôm nay đến phủ tướng quân lại có nhiều người quỳ gối trước mặt nàng, một đường đến đây, cứ gặp người nào người nấy đều quỳ rạp ở trên đất. Nhất là hiện tại, Trình Dao mang theo nhiều người trong phủ, còn thêm các quan lại khách nhân đến dự tiệc, quỳ đầy một sân. Nàng lúc này mới hiểu được, nữ nhân trước mắt này thân phận cao quý như thế nào.
Cùng lúc đó, Mai Bạch Vũ ở phía sau bị chưởng quầy cũng là thủ hạ của nàng túm tay mới miễn cưỡng quỳ xuống. Tất cả mọi người đều quỳ, nàng mà không quỳ, như vậy thân phận sẽ bị bại lộ.
Cố Cẩm Lan mặt không thay đổi, hơi nâng tay lên, Linh Lung đứng ở một bên thay mặt lên tiếng: "Đều đứng lên đi."
"Tạ điện hạ." Người quỳ phía dưới đồng loạt đáp lại, sau đó mới đứng lên.
Trình Dao tiến lên vài bước: "Vĩnh An điện hạ tự mình đến phủ, Trình Dao và toàn bộ người trong phủ tướng quân vô cùng cảm kích."
"Tưởng phu nhân khách khí rồi, huống gì Tưởng đại nhân có công trấn thủ tại biên cương Đại Tề, bổn cung bây giờ cũng hơi nhàn rỗi, không có gì thì ra ngoài giải buồn một chút cũng tốt."
Trình Dao nghiêng thân: "Mời điện hạ vào trong, ghế phía trên."
Người bên cạnh đều cúi người đứng ra thành hai hàng chừa lại khoảng giữa, tạo thành một lối đi nhỏ. Cố Cẩm Lan cũng không cần khiêm nhượng, tay để Linh Lung đỡ, lại nhìn Lưu Dục ý bảo cùng đi.
Phòng bên trong đã sớm đặt nhiều bàn ghế, nội phủ truyền tin đến, Cảnh đế sai người ban thưởng nhiều thứ, tất nhiên, hắn là vua của một nước, sẽ không tự mình đến tham dự. Vĩnh An công chúa không như vậy, nàng có thể đến, mà đó cũng là vinh dự lớn đối với phủ tướng quân, dù sao, trên thực tế, đó cũng chỉ là lễ nhận một đứa con nuôi mà thôi.
Thành vương và Quyên quý phi vì muốn làm giá cũng không đến đây dự tiệc, như vậy tôn quý nhất cũng chỉ có một mình Vĩnh An công chúa Cố Cẩm Lan. Trình Dao dẫn nàng ngồi ở bàn đầu, Lưu Dục tất nhiên ngồi cạnh nàng.
Dựa vào thân phận cao quý, Vĩnh An điện hạ tất nhiên đến tương đối muộn, lúc này tân khách đến cũng đã đầy đủ, yến hội này bây giờ mới bắt đầu. Dương Phong từng là tướng quân tại Mạc Bắc, tuy rằng hiện tại chỉ có chức quan nhàn tàn ở Binh bộ, thế nhưng cũng được mời đến đây.
Dương Phong nhìn về hướng Cố Cẩm Lan khẽ gật đầu, Cố Cẩm Lan cười cười, liền bưng lên chén rượu uống một ngụm. Lưu Dục hỏi dò: "Điện hạ, đây không phải là rượu anh đào của ta hay sao?"
"Phò mã, ngươi phát tài rồi nha, kinh thành bây giờ mọi người đều uống rượu anh đào của ngươi."
"Nhưng một đồng tiền ta cũng không có."
"Phò mã, ngươi lần sau đừng có làm những hành động dọa người như vậy được không?"
"Điện hạ nói gì ta không hiểu."
"Thiếu bạc thì hỏi bổn cung là được rồi, ngươi như thế nào có thể mở miệng đòi tiền Mai Bạch Vũ, như vậy thật giống bổn cung đã bạc đãi ngươi."
"Nàng có thanh lâu, nơi này buôn bán vô cùng có lợi nhuận, tổ chức sát thủ lại là một dịch vụ kiếm thêm tiền, như vậy tiền nàng ấy có sẽ không ít. Ta muốn một chút bạc cũng không có gì quá phận nha, không lấy rất uổng."
"Bổn cung trước đây cũng không nghĩ phò mã tham tiền như vậy."
Hai người bọn họ châu đầu ghé tai nhai nói chuyện, trong mắt người ngoài lại nhìn ra hình ảnh phu thê tình thâm. Mọi người lại cảm tán, nói rằng họ là do ông trời tác hợp cho, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Ca múa trôi qua, Tưởng Lâm đứng lên rót một chén rượu: "Tưởng lâm cảm tạ Vĩnh An điện hạ, phò mã gia cùng các vị quan khách đã đến dự, trước hết ta làm một chén để tạ ơn."
Người ở dưới đều cầm chén rượu lên uống cạn, Tưởng Lâm nhìn Tưởng Duệ: "Duệ nhi, mời rượu Vĩnh An điện hạ cùng phò mã gia đi."
Tưởng Duệ liền cầm chén lên, muốn tiến lên lại có một giọng nói ngăn lại: "Tướng quân không cần khách khí, hôm nay là gia yến của tướng quân, không cần câu nệ với bổn cung. Lệnh công tử còn trẻ, chỉ lo tửu lượng hắn không tốt, bổn cung như vậy liền miễn cho hắn."
Trên thực tế, Cố Cẩm Lan coi thường việc uống rượu của hắn, Vĩnh An điện hạ không uống, ai còn dám uống rượu do hắn kính, sau đó hắn một ly cũng không uống được.
Lúc này đột nhiên nghe được thanh âm cười ha ha, tất cả mọi người đều ghé đầu nhìn ra bên ngoài.
"Tướng quân đại nhân nhận con nuôi, Trịnh Trung đến chậm, thỉnh đại nhân thứ tội cho." Người vừa nói là một nam nhân cao to, bên cạnh hắn là một nữ nhân mặc trang phục của người Hung Nô.
Tưởng Lâm nhìn thấy liền kinh hãi, đang muốn tiến nên, Tưởng Duệ lại nhanh hơn hắn một bước đi xuống. Hắn mở miệng đều khiến mọi người trong sảnh giật mình không thôi.
"Nương, ngài như thế nào đã đến đây rồi."
Như vậy có thể phán hắn là một người vô dụng hay không.
Nghe nói như vậy, đại sảnh liền không an tĩnh, tất cả mọi người châu đầu ghé tai nhau nghị luận sôi nổi.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
"Nữ nhân này không phải người Hung Nô sao?"
"Không phải nói đây là con của thủ hạ tướng quân sao?"
Cố Cẩm Lan đứng dậy, nhìn về bọn thị vệ đứng sau nàng, bọn họ ngầm hiểu, bước lên phía sau Tưởng Lâm. Tưởng Lâm thở dài ngã xuống ghế, không thèm nhúc nhích. Nàng lại vẫy tay với Tưởng Duệ: "Lại đây, bổn cung có chuyện muốn hỏi ngươi."
Tưởng Duệ vốn háo sắc, từ đó đến nay vẫn không thay đổi, giờ khắc này cũng vậy, hắn nhìn đến công chúa cao quý, lập tức đi đến: "Công chúa điện hạ, xin ngài cứ hỏi."
"Nữ nhân này là nương của ngươi?"
"Hồi bẩm công chúa điện hạ, đúng là như vậy."
"Là nương thân (mẹ ruột) của ngươi?"
"Là nương thân của ta."
"Cha ruột của ngươi không phải là thủ hạ của tướng quân đại nhân sao, vì sao nữ nhân này lại là mẹ ruột của ngươi?"
Tưởng Duệ nghe được những lời này không thể không tức giận, hắn vốn nghĩ rằng mẹ hắn sẽ được Tưởng Lâm đưa về phủ hưởng phúc, danh chính ngôn thuận ở lại phủ tướng quân. Thế nhưng theo ý tứ của điện hạ, mẹ hắn không được tiếp đón, hắn là con, tại yến hội này tưởng rằng Tưởng Lâm sẽ nói cho mọi người biết, vậy mà không phải như vậy. Chuyện này cũng chỉ có thể trách Tưởng Lâm, cưng chiều hắn quá mức, không dám nói tình hình thực tế cho hắn vì sợ hắn làm loạn, nay chỉ vì sơ suất mà khiến phủ tướng quân lâm vào tình huống xấu.