THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

Cuộc sống của công chúa và phò mã vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào, thế nhưng vài ngày sau buổi tối đó, biên cương lại xuất hiện sự thay đổi lớn. Sau khi sự việc của Tưởng Lâm xảy ra, không ngoài dự đoán, Dương Phong là người được chọn để tiếp quản đại doanh Mạc Bắc. Thủ hạ của hắn cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, chuyện Hung Nô tập kết binh lực mở ra chiến sự quy mô lớn, Dương Phong vẫn là biết đến.

Cố Cẩm Lan và Lưu Dục vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp ăn cơm tối, ám vệ liền chạy đến báo cáo biên cương Mạc Bắc xảy ra chuyện lớn. Cố Cẩm Lan buông đôi đũa, nhìn Lưu Dục: "Phò mã, xem ra bản đồ của ngươi không được rõ ràng cho lắm."

Chiến sự tại biên cương là chuyện hệ trọng nhất kể từ khi Đại Tề khai quốc vài chục năm đến nay. Lưu Dục ăn mấy thìa cháo một cách không nhanh cũng không chậm, nàng không biết chiến sự trong tương lai sẽ như thế nào, thế nhưng xem quốc lực của Đại Tề hiện giờ cũng không hề yếu. Huống gì nàng là người đến từ hiện đại, lại là người nắm rõ lịch sử, biện pháp đối phó nhất định sẽ nhiều hơn so với người cổ đại rồi.

"Điện hạ ngày đó không phải cũng đã xem bản đồ vùng Cam Lãnh rồi sao, hiện tại chiến sự diễn ra cũng có thể giải quyết được vấn đề làm cách nào để thu thập người Hung Nô rồi. Dù sao, hằng năm bọn họ đều đến quấy rối Đại Tề, chịu khổ vẫn là dân chúng vùng biên giới."

Lưu Dục nói xong lại gắp đồ ăn, đột nhiên nàng lại nghĩ đến một câu thơ, vì thế thuận miệng ngâm: "Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ."

Cố Cẩm Lan nhướn mày: "Phò mã thật là tài tình nha, gặp chuyện mà không hoang mang, đã vậy còn có thể ngâm thơ."

"Đại Tề không thiếu trụ cột hiền tài nước nhà, hiện tại chủ soái của đại doanh Mạc Bắc là Dương Phong, hắn làm việc cũng sẽ không giống Tưởng Lâm, điện hạ có thể an tâm đứng tại kinh thành mà quan sát tình hình chiến đấu."

"Phò mã nói không phải không có lý, nhưng sự việc trên chiến trường có thể thay đổi trong nháy mắt. Vài năm nay Hung Nô cũng có binh hùng tướng mạnh, lần này sẽ xảy ra một trận đánh ác liệt cho xem."

"Ta thấy nói không chừng sự việc lần này cũng không nằm ngoài dự đoán của phụ hoàng, dù sao phụ hoàng cũng là người có khát vọng cùng ý chí kiên cường, chiến tranh như vậy chắc hẳn người mong muốn cũng đã lâu."

Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục: "Cách giải thích của phò mã thật thú vị, chẳng qua cũng không phải không có lý, phụ hoàng quả thật là người như vậy."

"Điện hạ, ngươi có an bài người tại biên cương không?"

"Ân? Có, mà sao?"

"Vậy đến thời điểm cần thiết nói họ báo tình huống tại Cam Lãnh đi, dù sao quân tình khẩn cấp, chúng ta mọi thời khắc đều phải lý giải chúng."

"Bổn cung cảm thấy trận chiến này đến có chút đột ngột, Trấn Bắc tướng quân mới vừa gặp chuyện không may, Hung Nô liền phát động chiến tranh với quy mô lớn. Theo lẽ thường, cho dù Trấn Bắc tướng quân gặp chuyện cũng không đến mức xảy ra chuyện này. Ở Đại Tề, không phải chỉ có mỗi Tưởng Lâm là tướng tài giỏi, Hung Nô vì cái gì tại thời điểm trời còn chưa đến mùa đông giá rét liền tập kết binh lính?"

Lưu Dục nâng cằm: "Điện hạ không phải đã nói mấy năm nay Hung Nô đều bồi dưỡng ra binh hùng tướng mạnh sao? Nói không chừng bọn họ cũng đang đợi chờ một thời cơ nào đó. Trấn Bắc tướng quân gặp chuyện không may không phải là cơ hội tốt sao?"

"Đoán nhiều như vậy cũng vô dụng, hôm nay lâm triều, phụ hoàng nhất định sẽ thảo luận về chuyện này, chúng ta ở trong phủ yên lặng xem diễn biến đi."

Lưu Dục nhíu nhíu mày: "Gia gia trước đây trấn thủ Đại Tề và biên cương Nam Chiếu, địa hình ở Cam Lãnh lại không quen, nếu không chỉ sợ gia gia đã lĩnh quân đến Cam Lãnh rồi."

"Phò mã không cần lo lắng chuyện này, lão vương gia nắm trong tay mười vạn binh phòng thành, đại doanh của phòng thành doanh đóng quân cách kinh thành năm mươi dặm, phụ trách an toàn của phụ hoàng. Nếu không có chuyện lớn xảy ra, phụ hoàng sẽ không để hắn lĩnh binh xuất chiến."

"Ta mấy hôm trước xem bản đồ thấy ở vùng Cam Lãnh, chỗ giao giới giữa Đại Tề và Hung Nô, rặng núi tuy không nhiều nhưng cũng có hai đến ba tòa núi lớn. Địa thế không phải dễ thủ khó công, lại không dễ công kích mãi, Hung Nô muốn chiếm thành trì của Đại Tề ta cũng không dễ đâu. Điện hạ cứ việc yên tâm, chỉ cần mọi lúc đều chú ý tin tức tại Cam Lãnh là được."

Lưu Dục đang nói đột nhiên dừng lại, ấp a ấp úng nhìn Cố Cẩm Lan như có chuyện muốn nói lại thôi.

Cố Cẩm lan lên tiếng: "Phò mã, có gì muốn nói cứ nói thẳng đi." Nàng hình như hiểu được Lưu Dục muốn nói cái gì, múc một thìa cháo chờ Lưu Dục.

"Điện hạ, Mai Bạch Vũ, ở bên kia Cam Lãnh..."

Cố Cẩm Lan buông thìa: "Bổn cung biết ngay, chuyện làm cho phò mã muốn nói lại thôi chỉ có chuyện liên quan đến nàng. Có chuyện gì nói đi!"

"Chuyện của Tưởng Lâm ít nhiều cũng nhờ có tin tức từ nàng, nay Cam Lãnh khởi chiến sự, nếu thủ được thì tốt, nhưng nếu bỏ một đến hai tòa thành trì, ta sợ..."

"Phò mã, ngươi thật đúng là vì nàng mà hao tổn tâm tư, nàng nay đang ở kinh thành, lại không ở Cam Lãnh, không có gì nguy hiểm đâu."

"Chuyện này ta biết, ta chỉ nghĩ đến thời điểm không có khả năng ra khỏi kinh thành, loại chuyện này Thiết Huyết đoàn sẽ cho người ở tại Cam Lãnh rút quân về kinh thành, dù sao đối với tin tức tại chiến trường, họ cũng không cảm thấy hứng thú."

"Hóa ra phò mã lo lắng việc giờ giới nghiêm của kinh thành, chuyện này phò mã cũng không cần phải hỏi bổn cung, ngươi viết một lá thư cho nàng, để thủ hạ của nàng ở tại Cam Lãnh đưa đến tay Dương Phong, lại để Dương Phong phái hai binh lính đưa bọn họ ra khỏi Cam Lãnh là được."

"Nói là như vậy, nhưng chuyện của nàng ta nhất định sẽ nói trước cho điện hạ, điện hạ đồng ý ta mới có thể quang minh chính đại đi làm. Điện hạ nếu không đồng ý ta cũng sẽ không lén lút sau lưng."

Cố Cẩm Lan vừa lòng cười: "Phò mã thẳng thắn như vậy thật khiến bổn cung ngượng ngùng, không thể không đồng ý."

Thẳng thắn, Lưu Dục nghe hai từ này nàng liền cười khổ trong lòng, nàng được cho là người thẳng thắn, nhưng nàng lại là người không thẳng thắn nhất. Nàng cũng không biết lúc nào mới có thể thẳng thắn nữa, trong thâm tâm nàng không có nắm chắc Cố Cẩm Lan có thể chấp nhận hay không, hoặc có phải Cố Cẩm Lan thích nàng không, thích nàng bao nhiêu? Ít nhất trước mắt, nàng xem ra hai người chưa đến mức bất ly bất khí (không rời không bỏ), sinh tử gắn bó.

Người của Hoàng thất, mặc kệ nói dối đến cỡ nào, tới lui cũng là tội khi quân. Huống gì việc nàng nói dối là việc hệ trọng, nàng nghĩ liền bắt đầu ngẩn người, sắc mặt cũng trở nên phiền muộn.

Cố Cẩm Lan lắc lắc Lưu Dục: "Phò mã? Suy nghĩ cái gì mà mất hồn như vậy?"

"Hả, không có gì đâu điện hạ."

Cố Cẩm Lan cũng không hờn giận: "Phò mã, có chuyện gì cứ nói thẳng, ngay cả việc của Mai Bạch Vũ, ngươi cũng nói ra được, thế vì cái gì chuyện này ngươi lại ấp a ấp úng không chịu nói?"

Lưu Dục thở dài, bỗng nhiên cầm tay Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ngươi vẫn sẽ ở đây sao?"

Tuy rằng nàng không biết tương lai sẽ như thế nào, hỏi vấn đề như vậy cũng không mang lại ý nghĩa gì lớn, nhưng nàng vẫn muốn hỏi, nàng muốn nghe câu trả lời nhất định.

Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục vài lần, trong lòng hơi buồn bực, nàng không biết Lưu Dục vì cái gì lại đột ngột chuyển đề tài, nhưng nàng vẫn trả lời: "Phò mã, ngươi có cảm giác bổn cung sẽ rời khỏi ngươi sao?"

"Trước khi thành thân, điện hạ có ước định với ta." Lưu Dục cúi đầu mà nói, nàng cũng chỉ có thể nói như vậy, không thì nàng cũng không biết nói gì.

Cố Cẩm Lan nghe vậy mới nghĩ lại, trước khi thành thân, quả thật bọn họ gặp nhau một lần, lúc ấy nàng nói rõ với Lưu Dục rằng nước sông không phạm nước giếng.

Khó trách, nàng cười cười. Khó trách Lưu Dục cũng không có hành động gì quá phận với nàng, nếu như hắn không nói, chính mình cũng thật sự quên mất chuyện này.

"Có chuyện này sao? Bổn cung quên mất rồi." Cố Cẩm Lan gắp đồ ăn, không nhanh không chậm từ tốn nhai.

Lưu Dục bị câu trả lời của Cố Cẩm Lan làm nghẹn họng, nàng thật cẩn thận mà hỏi lại: "Điện, điện hạ, ngươi không nhớ sao?"

Cố Cẩm Lan quay đầu nhìn Lưu Dục: "Phò mã, ngươi nghĩ bổn cung có nói vậy không?"

"Điện hạ nói không, vậy khẳng định là không có nói như vậy."

"Nếu không có, vậy phò mã có nên yên tâm mà dùng bữa không?"

"A, phải phải, ăn cơm, ăn cơm thôi."

Lưu Dục nghe được đáp án như vậy trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Nàng biết Cố Cẩm Lan là có cảm tình với nàng, hoặc là thích nàng, nếu không chính mình hôn Cố Cẩm Lan, chẳng phải đã bị răn đe dạy dỗ rồi sao. Người đang yêu luôn thiếu thốn cảm giác an toàn, cho dù trong lòng biết rõ nhưng vẫn muốn nghe Cố Cẩm Lan nói. Chẳng qua công chúa đại nhân có thể nói đến mức này cũng quá giới hạn rồi, nàng không thừa nhận, ngươi phải tự mình đi phủ nhận.

Phủ nhận chuyện ban đầu, có nghĩa không cần tiếp tục nước sông không phạm nước giếng, điều này cũng đại biểu cho việc Cố Cẩm Lan thừa nhận Lưu Dục là phò mã của mình, cho dù không đến mức yêu thì cũng đã tốt rồi, Lưu Dục nghĩ như vậy.

Ăn xong cơm tối, theo thường lệ trước khi ngủ, Lưu Dục sẽ nhàm chán rồi ngẩn người, nàng thấy Cố Cẩm Lan tựa lưng vào gối, nàng cũng bò theo lên giường.

"Điện hạ, ngươi lại nhìn cái gì vậy? Buổi tối đọc sách sẽ làm hại mắt."

Cố Cẩm Lan cầm sách nhìn Linh Lung, Linh Lung đứng ở một bên tiếp nhận sách, chậm rãi khom người lui ra ngoài, sau đó lại để cho toàn bộ nô tài cùng rời khỏi.

Lưu Dục thấy mọi người đều rời khỏi, cơ hội tốt nha, nàng lập tức bò đến cạnh Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, có mệt không, ta xoa bóp bả vai cho ngươi."

Cố Cẩm Lan nhắm mắt lại: "Vậy thì làm phiền phò mã, quả thật có chút mỏi."

Lưu Dục mừng thầm trong lòng, co các khớp ngón tay, trong lòng nghĩ, ta đến rồi đây tiểu bạch thỏ.

Thời tiết cuối thu sẽ không nóng, nhưng trời còn chưa đến mùa đông, tại hiện đại là thời điểm để mặc áo sơ mi và áo khoác mỏng, buổi tối cũng sẽ không lạnh. Áo ngủ vẫn được làm bằng lụa mềm trơn trượt, mùi thơm tự nhiên của cơ thể Cố Cẩm Lan cứ thế bay vào mũi của Lưu Dục khiến nàng cảm thấy cơ thể của mình hơi nóng, phải, là nóng. Nàng cúi đầu, cằm tựa vào vai Cố Cẩm Lan: "Điện hạ."

Nàng chậm rãi đem tay từ phía sau trượt dần ra phía trước, hô hấp ấm áp phả vào lỗ tai của Cố Cẩm Lan, bị Lưu Dục gọi như vậy, thân thể nàng tự nhiên mềm nhũn, hơi tựa vào Lưu Dục, suýt chút nữa đã trượt xuống giường rồi.

Lưu Dục từ phía sau chuyển người ra phía trước, quỳ gối bên cạnh Cố Cẩm Lan, hai tay chống đỡ trên giường vừa vặn ôm Cố Cẩm Lan. Công chúa của chúng ta bây giờ mới tỉnh táo lại, mỉm cười, nhìn Lưu Dục chằm chằm: "Phò mã, ngươi muốn làm cái gì?"

Lưu Dục không trả lời, trực tiếp cúi đầu, hôn lên môi Cố Cẩm Lan, nàng chậm rãi cúi người xuống theo tư thế quỳ gối. Cố Cẩm Lan lấy tay ôm lưng Lưu Dục, thoải mái nghênh đón, Lưu Dục thấy điện hạ đáp lại mình liền kích động, cũng không dừng lại động tác. Nàng chậm rãi hôn xuống, qua lỗ tai, xương quai xanh, một đường tiếp tục xuống dưới, sau đó rút ra một bàn tay chậm rãi trượt vào bên trong áo ngủ của Cố Cẩm Lan.

"Ân..."

Cố Cẩm Lan bị Lưu Dục hôn, không kìm hãm được mà rên thành tiếng, lập tức nàng liền cắn miệng mình, trong lòng có chút buồn bực, vì sao như vậy mà đã dễ dàng đầu hàng chứ.

Giờ phút này Lưu Dục đã không còn phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nàng nằm trên thở hổn hển, tay tiếp tục mò xuống phía dưới, thẳng đến khi đụng được cái gì đó, nàng nghi hoặc ngẩng đầu, lúc này Cố Cẩm Lan mới cười một cách giảo hoạt: "Phò mã, bổn cung có quỳ thủy (kinh nguyệt)."

Lưu Dục thoáng chốc thất vọng, biểu tình giống đứa con nít không được ăn kẹo.

"Điện hạ, hóa ra ngươi sớm biết được không thể..."

"Như thế nào, phò mã thất vọng sao?"

Lưu Dục bĩu môi: "Điện hạ phải bồi thường cho ta."

Cố Cẩm Lan nhướn mày: "Phò mã, bổn cung không truyền ngươi đến thị tẩm, ngươi tự tiện làm chủ, không phạt ngươi là đã may rồi, còn muốn bổn cung bồi thường sao?"

Lưu Dục tiến lại gần, nở nụ cười: "Điện hạ, ngươi muốn phạt như thế nào?" Sau đó nàng lại hôn Cố Cẩm Lan một cái: "Điện hạ, ngươi muốn phạt như vậy hả?"

Dù cho Cố Cẩm Lan có bình tĩnh đến cỡ nào, giờ phút này nàng cũng bị Lưu Dục làm cho đỏ mặt.

"Phò mã, đừng có tiếp tục không đứng đắn, mau ngủ đi."

Lưu Dục trượt ra khỏi người Cố Cẩm Lan, nằm xuống lại nghiêng người nhìn người bên cạnh: "Điện hạ, nhìn ngươi ta ngủ không được, làm sao giờ?"

Cố Cẩm Lan liếc nàng một cái: "Bổn cung thấy nếu phò mã ngủ không được thì có thể đi thư phòng."

Lưu Dục lập tức nhắm mắt lại: "Điện hạ, ta ngủ đây."

- ---------------

Nếu không có chiến sự tại Mạc Bắc, loại thời tiết này thật đúng là thời điểm đi ra ngoài hẹn hò. Thế nhưng đáng tiếc ông trời cố tình không cho con người toại nguyện, Cảnh đế nhìn các đại thần đứng ở dưới không thể không nổi giận: "Không cần tiếp tục nhiều lời, đây là đại điện lâm triều, không phải cái chợ, bình thường trẫm nuôi các ngươi, thời điểm cần thiết các ngươi liền xuất lực cho triều đình như thế này sao?"

Cố Hướng đứng ra khom người: "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn bẩm báo."

"Chuyện gì, nói!"

"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng lúc này Hung Nô tại bốn phía đều đã điều động binh lính, lần này quyết tâm gây chiến không thể hòa. Đại Tề ta có quốc lực hưng thịnh, cũng đã nghỉ ngơi lấy sức nhiều năm như vậy, hơn nữa biên cương lại có Dương tướng quân đóng giữ, nhi thần cho rằng trận chiến này có phần thắng."

"Ngươi nói không phải không có lý, trẫm nghĩ Hung Nô lần này sẽ không chịu dừng tay. Trận chiến này không thể tránh né, một khi đã như vậy, các vị ái khanh, trẫm đã quyết đánh trận này."

Cố Hướng đứng ở giữa điện tiếp tục nói: "Phụ hoàng, nhi thần còn có việc muốn bẩm báo."

"Nói đi."

"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng lần này nếu phụ hoàng có thể ngự giá thân chinh, nhất định có thể thâu tóm được lòng quân. Một việc mang lại nhiều lợi ích, dẹp xong Hung Nô, phụ hoàng nhất định là Hoàng đế được vinh danh nhất. Đại Tề là do Hoàng gia gia khai quốc, nhưng nhi thần cho rằng phụ hoàng văn võ song toàn, lên ngựa có thể đánh trận, xuống ngựa có thể trị quốc."

Lời này của Cố Hướng đánh thẳng vào tâm của Cảnh đế, hắn vẫn luôn có khát vọng và ý chí, năng lực của hắn, văn võ tài tình, nhất định cũng không thua phụ hoàng của hắn. Cảnh đế trầm tư một lúc, cảm giác ngự giá thân chinh cũng không có gì nguy hiểm liền nói: "Đề nghị này của Hướng nhi, trẫm cho rằng trẫm có thể thực hiện."

Đại thần phía dưới nghe được liền xôn xao, thái tử nghe được liền hoảng hốt: "Phụ hoàng, việc này trăm triệu lần không thể làm, ngự giá thân chinh nguy hiểm vạn phần, phụ hoàng long thể quý giá, Đại tề con dân đều dựa vào người, mong phụ hoàng cân nhắc lại."

Đại thần phía dưới đồng loạt quỳ xuống: "Mong bệ hạ cân nhắc lại, việc này trăm triệu lần không thể."

"Các vị ái khanh không cần khuyên nữa, Đại Tề của trẫm, quốc phú dân cường, trẫm cho rằng trận chiến này sẽ thắng, trẫm đã quyết, bãi triều!"

Cố Hướng nhìn thái tử cười khinh thường: "Thái tử điện hạ, ý nguyện của phụ hoàng là thứ để ngươi có thể nhúng tay sao? Thái tử điện hạ vẫn nên trấn giữ kinh thành đi."

"Hướng đệ, ngươi như thế nào có thể đề nghị với phụ hoàng chuyện đó? Ngươi đem an nguy của Đại Tề đặt ở chỗ nào?"

"Thái tử điện hạ, trước tiên ngươi nên lo lắng đến an nguy của ngươi đi."

Editor: Cảm thấy chương này hơi bị dài....Nhưng quan trọng là không có H:((

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi