THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

"Hoàng huynh, ngươi đừng tiếp tục cố gắng chống cự, tình thế đã thay đổi rồi." Cố Hoằng thấy Cố Hướng còn ngồi trên ngai vàng không chịu đi xuống liền nói.

"Cố Hoằng, được làm vua, thua làm giặc, hiện tại ngươi thắng, ta không còn lời nào để nói. Ít nói nhảm đi, muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được."

"Hoàng huynh, ta luôn không muốn ngồi ở vị trí kia, ta chẳng có ý niệm tranh giành cùng ngươi. Huynh đệ cốt nhục mà ngươi lại ra tay ác độc như vậy, thiếu chút nữa đã chặt đứt huyết mạch của Hoàng thất Đại Tề. Coi như ta và phụ hoàng bỏ qua cho ngươi thì đám quan Ngự Sử cũng sẽ không bỏ qua. Thế nhưng hôm nay ta sẽ không giết ngươi, phụ hoàng quay về sẽ có cách xử lý ngươi sau."

Nói xong Cố Hoằng khoát tay: "Áp giải đến phòng thành doanh, để bọn họ trông giữ hắn, không cần áp đến thiên lao."

Sau đó lại nói với phó tướng đi theo: "Đem các đại thần bị giam giữ trong cung thả hết ra, an bài người dọn dẹp Hoàng cung, bổn vương muốn nghênh đón mẫu hậu tiến cung."

An bài xong mọi thứ, hắn lại nhanh chóng viết một phần tấu chương báo cho Cảnh đế, đại khái nói nội loạn đã dẹp xong, Thành vương đền tội, tạm giải vào phòng thành doanh. Huyết mạch của Hoàng thất chỉ còn hắn cũng Cố Cẩm Lan, mẫu hậu vẫn bình an vô sự. Sau đó hắn lại để người ra roi thúc ngựa đưa tin đến Cam Lãnh.

Dàn xếp xong hết thảy, Cố Hoằng cũng đứng dậy lên ngựa, về phủ Ninh vương để xử lý những chuyện còn lại. Tuy rằng Thái tử đã mất nhưng Cảnh đế vẫn không có ý chỉ nào khác để Cố Hoằng giám quốc. Hắn tất nhiên sẽ không ở lại trong cung, các đại thần nếu có chuyện gì thì cứ đến phủ Ninh vương mà thương nghị.

"Mạt tướng tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Vĩnh An công chúa điện hạ. Ninh vương điện hạ phái mạt tướng đến hộ tống nương nương và điện hạ hồi cung."

"Bình thân, ra bên ngoài đợi trước đi, thời điểm khởi hành bổn cung sẽ cho ngươi biết."

"Vâng, nương nương, mạt tướng cáo lui."

"Xem ra Hoằng nhi đã thuận lợi giải quyết xong, kinh thành giờ đã an toàn. Mẫu hậu hồi cung trước, hậu cung giờ phút này tất nhiên loạn thành một đống rồi, mẫu hậu cần đi xử lý và trấn an bọn họ. Nhiều hoàng tử và công chúa chết oan uổng như vậy, thật sự là kiếp nạn của Đại Tề ta."

"Mẫu hậu yên tâm đi, nhi thần sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt."

"Ngươi nhanh đi tìm phò mã đi, vợ chồng son giận dỗi như vậy là không được. Phò mã còn bị thương, đến thời điểm ngươi đến không được lãnh đạm với người ta."

"Mẫu hậu, nhi thần biết mà."

"Vậy bổn cung đi trước, ngươi xử lý chuyện phò mã cho tốt đó, sau đó mau chóng hồi phủ đi." Nói xong Huệ Văn Hoàng hậu liền được cung nữ bên cạnh đỡ đứng dậy hồi cung.

Cố Cẩm Lan mặt ngoài cung kính tiễn Huệ Văn Hoàng hậu, trong lòng lại hận đến nghiến răng. Mẫu hậu luôn sủng ái ta, hiện tại vì ngươi mà trách ta, Lưu Dục, ngươi chờ đó cho ta. Lưu Dục ở huyện Phong xa xa, đột nhiên hắt xì một cái, nảng ngẩng đầu nhìn trời, mùa đông sắp đến nên có chút lạnh sao?

Cảnh đế nhìn tấu chương Cố Hoằng đưa đến, trong lòng như bỏ được tảng đá lớn. Dù sao hắn vẫn đang ở biên trấn Mạc Bắc, sự tình ở kinh thành coi như nằm ngoài tầm với rồi. Hiện nay chiến sự với Hung Nô có chút căng thẳng, thậm chí đã đi đến trạng thái giằng co với nhau. Lương thảo quan trọng hơn binh mã, nếu hậu phương không ổn thì việc tiếp tế lương thảo là việc không có khả năng xảy ra, hắn ở tiền phương cũng không thể đánh trận được.

Thế nhưng hắn lại lập tức phẫn nộ, tuy rằng hắn biết ở trong đám hoàng tử, người có tài năng chỉ có Cố Hướng, Cố Tuyên và Cố Hoằng. Các hoàng tử còn lại phần đông vẫn có thể bồi dưỡng, tương lai sẽ là các cánh tay đắc lực của Đại Tề. Nay lại bị Cố hướng tàn sát hầu như không còn, huyết mạch Hoàng thất hao tổn nghiêm trọng.

Hắn biết Cố Hoằng không có tâm tư với ngôi vị Hoàng đế, nhưng vậy thì sao, cũng không phải do hắn có thể quyết định. Cảnh đế nhìn tấu chương trên bàn, nhíu nhíu mày. Động thái ở kinh thành hắn vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay, ám vệ của hắn cũng không phải ăn không ngồi rồi. Thế nhưng theo tình báo mà ám vệ đưa đến, Hoàng hậu lông tóc không tổn hao gì mà bình an rời khỏi Hoàng cung, nguyên nhân là vì tẩm cung của Hoàng hậu có một mật đạo thông ra ngoài thành. Nghĩ đến đây, Cảnh đế nheo mắt lại, trẫm như thế nào không biết trong cung của Hoàng hậu khi nào lại xuất hiện một cái mật đạo. Hắn trầm tư một lát, vẫn là viết một phong thư giao cho hắc y nhân đứng bên cạnh: "Đưa cái này đến kinh thành, để hắn điều tra mọi việc rõ ràng."

Cuộc sống mấy ngày nay của Mai Bạch Vũ có thể nói trôi qua một cách vui vẻ. Lưu Dục rời khỏi Cố Cẩm Lan, dưỡng thương ở huyện Phong, nàng vẫn luôn ở trong nhà đã mua giúp Lưu Dục, mỗi ngày được nhìn Lưu Dục, cùng nàng ăn cơm lại đến chơi cờ.

Kỳ thật trong lòng nàng hiểu được, những ngày trôi qua như vậy cũng không kéo dài được bao lâu. Bởi vì thuộc hạ của Thiết Huyết đoàn đưa tin đến, Cố Hoằng đã tiếp quản Hoàng cung, Hoàng hậu cũng trở lại tẩm cung của mình. Thế nhưng nàng không có nghe đến tin tức gì về phò mã của Vĩnh An điện hạ. Đối với nàng mà nói, việc không có tin tức là tin tức tồi tệ nhất.

Việc này có nghĩa Cố Cẩm Lan cũng không tính để Lưu Dục rời khỏi nàng. Mai Bạch Vũ nhìn Lưu Dục nằm trên ghế dài, nhìn viện trúc đến ngẩn người, ánh mắt lại mang theo chút cô đơn. Nàng thở dài, ngươi cô đơn, ta làm sao lại không cô đơn? Chuyện vị kia ở trong thành nghĩ thông suốt cũng là việc sớm muộn, Mai Bạch Vũ lại ngắm nàng thêm vài lần. Hai ba ngày đã trôi qua, thương thế của Lưu Dục đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng dần hồng hào, chỉ có cảm xúc là không tốt lên được.

Cho dù ở tại huyện Phong, cũng không ở trong phủ công chúa, nhưng Lưu Dục vẫn mặc trường bào nam tử như cũ, cũng không có đổi lại trang phục của nữ tử. Thứ nhất do không thích, thứ hai là do không quen, giờ phút này nàng mặc một thân trường bào màu tím, chỉ là không còn được thêu chỉ chuyên dụng cho Hoàng gia.

Nữ nhân lớn lên đẹp một chút, nếu mặc nam trang vào đều rất dễ nhìn, huống chi Lưu Dục từ kiếp trước đến kiếp này đã quen thuộc với nam trang. Ánh mắt của nàng lại có một chút khí tức oai hùng so với những nữ tử tầm thường khác. Mai Bạch Vũ giờ phút này này nhìn nàng, phát hiện Lưu Dục mặt mày như ngọc, phong lưu tiêu sái vô cùng. Nàng từ bàn đá bên cạnh đứng dậy, đi về phía Lưu Dục, ngồi trên ghế đẩu cạnh đó, dựa vào thân ghế nói: "Ngốc tử, đừng nhìn nữa, nếu tiếp tục nhìn, cây trúc sẽ thẹn thùng mất."

Lưu Dục xoay thân qua, dùng cánh tay đặt lên ghế dài, nghiên đầu nhìn nàng, khoảng cách hai người lại gần thêm một chút. Mai Bạch Vũ thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của người kia, đột nhiên đỏ mặt lên.

Lưu Dục không rõ chuyện gì đành hỏi: "Vì sao mặt ngươi lại đỏ?"

Nha hoàn đứng ở một bên hầu hạ, nhìn cặp đôi này, nàng đành phải cúi đầu không dám nhiều lời.

"Ngươi đừng có nói bậy, ta đỏ mặt lúc nào?"

"Ta lại không có mù. Mặt ngươi đỏ hay hồng thì ta không phân biệt được."

Mai Bạch Vũ bị một câu này của nàng chọc cười, nàng cười thành tiếng: "Ngươi không mở miệng nói chuyện thì trở thành một công tử tao nhã quý phái, một khi mở miệng lại mất hết cả hình tượng."

Lưu Dục từ trên ghế dài ngồi dậy, giọng nói có chút phiền lòng: "Thật nhàm chán, so với trong phủ công chúa còn nhàm chán hơn."

"Lưu viên ngoại, ngươi đừng có phúc mà không biết hưởng. Không biết bao nhiêu người vì bôn ba kiếm kế sinh nhai mà phải lao lực đó."

"Ta chơi cờ cùng ngươi đi."

Mai Bạch Vũ bảo nha hoàn đem bàn cờ đến, lại quay đầu phân phó: "Lấy một ít trái cây và điểm tâm lại đây."

Nha hoàn ở dưới cúi đầu dạ vâng, rất nhanh liền dọn đồ đặt trên bàn đá.

Thời điểm Cố Cẩm Lan mang theo thị vệ vào sân của phủ Lưu Dục, nàng lại nhìn được cảnh tượng này. Nàng mặc quần áo bình thường nhưng không có nghĩa nàng mặc quần áo của bọn thị vệ, viện của Lưu Dục nàng tiến vào vẫn rất dễ dàng, nàng cố tình để bọn thị vệ trông chừng gia đinh, nàng muốn nhìn xem Lưu Dục hiện tại đang làm cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi