THẾ GIAN LUÔN LÀ NGƯƠI TỐT NHẤT!

"Muội phu này một câu tiếng lành đồn xa, thật sự là nói đến trọng điểm a. Bổn vương cũng có chút nghi hoặc muốn thỉnh giáo muội phu, không biết muội phu có chịu giảng giải hay không?" Cố Hoằng hướng Cố Cẩm Lan chớp mắt mấy cái, ý tứ là, hôm nay phò mã nhà ngươi đã làm có ngươi nở mày nở mặt nha.

"Điện hạ cứ việc mở miệng, chỉ là Lưu Dục không nhất định có thể thay ngài phân ưu."

"Muội phu cũng biết sự kiện lũ lụt tại Giang Nam?"

"Đây là việc đại sự quốc gia liên quan đến dân chúng, ta nhưng cũng có nghe qua."

Cảnh đế nghe được Cố Hoằng nhắc đến lũ lụt Giang Nam, cũng đem chén rượu đặt trên bàn, phía dưới các vị đại thần cũng dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe. Cũng bởi sự việc này xảy ra, Cảnh đế không ít lần giận dữ, chính vì bọn quan lại nhận bổng lộc lại không hề có biện pháp giúp dân. Cố Hoằng nhắc đến việc này cũng là có ý tứ, hắn thường xuyên tại giang hồ hành tẩu, rất ít có mặt tại thâm cung này. Xét về bản lĩnh, tự nhiên tốt hơn so với người khác. Hắn nhìn ra được phò mã Vĩnh An không phải bình thường, không giống các thế gia đệ tử khác, ăn to nói lớn thực sự lại không có học thức, chỉ dựa vào tổ tông che chở. Trừ bỏ việc hôn nhân đại sự như cọc đã đóng thuyền này, hắn khẳng định hi vọng phò mã Cố Cẩm Lan sẽ có năng lực bảo hộ muội muội hắn.

Kiểm soát lũ lụt thôi mà, ta tốt xấu cũng là dân có bằng cấp nha, tuy rằng không có trình độ cao về mảng này, nhưng kinh nghiệm mấy ngàn năm đều ở trong đầu ta a. Chỉ là không biết có nên nói hay không? Lưu Dục biết nếu nàng nói ra, tại đây đại điện nhất định sẽ sửng sốt kinh ngạc.

Lưu Dục cầm lấy đũa gắp đồ ăn, người trong đại điện nhìn nàng chậm rì rì, trong lòng đều thực sốt ruột. Có người lo lắng nàng mất mặt, có người sốt ruột phò mã này thật sự có biện pháp tốt, có thể cứu họ thoát khỏi lửa giận của Cảnh đế mỗi ngày.

Lưu Dục chậm rãi buông đũa, cũng không nói gì, nàng nhìn về phía Cố Cẩm Lan, nàng muốn từ Cố Cẩm Lan tìm được câu trả lời. Nếu như là vì người mình thích, lâm vào vực sâu chính trị không thấy đáy này, nàng Lưu Dục cũng nguyện ý tan xương nát thịt. Nhưng nàng lại thở dài một hơi, liền tính nàng nguyện ý thì thế nào? Cố Cẩm Lan cùng nàng vĩnh viễn có một tầng ngăn cách. Cố Cẩm Lan xem biểu tình Lưu Dục chuyển biến một lần nữa, hiếm thấy lại đem tay chụp lên tay Lưu Dục: "Ngươi là phò mã Vĩnh An."

Lưu Dục biểu tình lập tức chuyển từ buồn sang vui, dù việc này không có nghĩa là Cố Cẩm Lan chấp nhận nàng, trước mắt nàng ta còn không biết thân phận thật sự của nàng a. Nhưng xem cảnh tượng hiện tại này, hi vọng vẫn có thể có phải hay không? Lưu Dục tựa như một trái bóng tràn ngập tức giận, được Cố Cấm Lan cổ vũ, lập tức liền muốn nổ tung.

Cảnh đế hương về phía đôi tình nhân ở dưới đang cổ động nhau, ho khan vài tiếng: "Phò mã, ngươi liệu có biện pháp?"

Lưu Dục đứng lên, chậm rãi đi đến chính giữa đại điện, đã không nói thì thôi, nếu quyết định nói thì phải nghiêm túc cùng trịnh trọng. Nàng muốn cho Đại Tề quan viên biết phò mã Vĩnh An không phải thuộc dạng con nhà giàu không có tri thức. Nàng muốn cho Cố Cẩm Lan về sau không cần phải hao tổn tâm trí nhiều, Lưu Dục muốn có vị trí trong lòng nàng, sau đó đến bảo hộ điện hạ của nàng, tuy rằng bây giờ mọi việc còn chưa đi đến đâu.

Lưu Dục hơi cung kính cúi mình: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần có mấy ý tưởng, cũng không biết có dùng được không, còn nhờ các vị quan lão cho ý kiến."

Lưu Dục lần này nói tùy tiện, nàng là một thanh niên hai mươi tuổi, lại nghĩ tới việc trị thủy mà một đống quan lại tuổi tác đã lớn không có biện pháp tốt nào. Vì thế nàng lấy lùi làm tiến, trước hạ bản thân xuống, không thì sẽ gây chuốc vô số hận thù.

"Phò mã cứ nói đừng ngại."

"Nhi thần cho rằng, Giang Nam năm nay mưa quá nhiều, hào rãnh đã đầy nước, dẫn đến đê lớn bị vỡ khiến lũ lụt trở nên nghiêm trọng. Phương Bắc lại mưa không nhiều, hiện tại gia cố đê đập sẽ không giải quyết được vấn đề căn bản, nguyên nhân chính là kênh ngòi Nam Bắc không được đả thông. Nếu tổ chức Công bộ đào rãnh tạo thêm kênh rạch, về sau sẽ không sợ lũ lụt nữa."

"Phò mã gia quá xem nhẹ sự việc đi, lấy việc đào kênh rạch làm công trình chủ yếu, muốn dân chúng phục lao dịch, hơn nữa phí tổn cũng cực lớn, quốc khố cũng không tràn đầy. Cựu thần cho rằng phương pháp này không tốt." Công bộ thị lang nhìn đến ánh mắt Thành vương, đứng ra phản đối.

Cố Cẩm Lan khẽ nhíu mày, tuy đây là người của Thành vương, thế nhưng lời phản bác cũng không phải không có đạo lý, đào kênh rạch quả thật sẽ hao tổn lớn sức người cùng tiền tài. Nghĩ đến đây, không khỏi nhìn về phía Lưu Dục, Lưu Dục cũng quay về nhìn, nàng biết là Cố Cẩm Lan lo lắng nàng, cho nên đối Cố Cẩm Lan một ánh mắt an tâm.

"Vị đại nhân này nói sai rồi, hiện tại không phải có sẵn rất nhiều người làm công sao? Vì cái gì còn muốn khiến dân chúng phục lao dịch đây?"

Cảnh đế nghe đến đó, hơi động thân thể: "Phò mã có ý gì?"

"Bẩm phụ hoàng, nay nạn dân nhiều như vậy, thu hoạch mùa vụ tết âm lịch năm nay coi như hủy, chỉ có thể chờ đến mùa thu triều đình phát hạt giống lại trồng trọt tiếp. Bọn họ không nhà để về, cũng không có việc để làm, cứ thể mãi các nơi nạn trộm cướp tất nhiên sẽ xảy ra nghiêm trọng."

Cảnh đế cùng những người ngồi phía dưới đều nhăn mày, Lưu Dục nói không sai, mỗi khi thiên tai đại dịch đến, người chết đầy đường, các nơi sẽ xảy ra nhiều nạn cướp bóc, trị an cũng là vấn đề lớn.

"Nhi thần cho rằng, thay vì khiến bọn họ dựa vào cứu tế của triều đình, không bằng khiến bọn họ đi đào kênh rạch. Nam tử làm công, nữ tử trong nhà phụ trách nấu cơm, nhi thần đã tính toán xong, bên ngoài bánh bao một văn tiền hai cái, như vậy triều đình chỉ cần mỗi ngày phát cho bọn họ ba văn tiền, liền đủ gia đình họ no bụng. Triều đình chỉ cần chỉ huy bọn họ dựng một cái phòng đơn giản làm nơi ở tạm thời, sau lại cấp bọn họ ngày ba bữa, như vậy tiêu phí của triều đình sẽ không quá nhiều."

"Được được được." Cảnh đế liên tục nói, vỗ tay cười to: "Không nghĩ tới phò mã Vĩnh An, vẫn là có năng lực trị thế. Biện pháp như vậy là có thể thực hiện, giải nạn trong lòng trẫm."

"Hồi bẩm bệ hạ, nếu dựa theo biện pháp phò mã gia, tiêu phí sẽ nhiều hơn so với việc cứu tế. Hộ bộ không lấy đâu ra nhiều bạc như vậy." Công bộ thị lang kia lại tiếp tục lên tiếng. Lưu Dục nhìn thoáng qua, trong lòng nghĩ, bạc đều bị các ngươi tham ô hối lộ đi. Ai, việc này, ta phải xem ý tứ điện hạ, lại đầy mặt ai oán nhìn về phía Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan xem Lưu Dục phút trước còn vẻ nghiêm trang, đạm luận lớn như thế nào cứu tế, hiện tại lại ủy khuất giống con nít không được cho kẹo. Không khỏi lắc đầu cười cười, lấy tay gõ vào bánh đậu trên bàn.

Lưu Dục vừa thấy Cố Cẩm Lan đáp lại, lập tức cảm giác sự sống quay trở lại, quả nhiên khổ sở vì mĩ nhân a. Lưu Dục hồi đầu nhìn lão nhân kia: "Vị đại nhân này lo lắng cũng là nên có, thế nhưng tiểu vương cũng đã nghĩ đến điểm ấy."

Lưu Dục quay đầu nhìn về phía Cảnh đế: "Bẩm phụ hoàng, Đại Tề ta thương nhân phần lớn, phò mã gia của Trường Bình điện hạ lại là đương kim thủ phủ, nhi thần cho rằng, đây cũng là lúc bọn họ vì triều đình trợ giúp một phen." Cho ngươi giàu có nè, ta cho ngươi giàu, lần này ta khiến ngươi phải chảy nhiều máu!

Cố Cẩm Lan cười đầy mặt ôn hòa, Cảnh đế cười đầy mặt vui vẻ, Cố Hoằng cười đầy mặt gian trá, thái tử cười đầy mặt vô tội, hoàng hậu cười đầy mặt ôn nhu, Quyên quý phi cười nhưng lại nghiến răng nghiến lợi. Trường Bình công chúa và phò mã nàng Lý Phong, một ngụm máu suýt nữa phun ra đến, thật sự là ăn trộm gà không thành lại mất đi một nắm gạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi