Mai Bạch Vũ hơi do dự một chút, lát sau nàng hạ quyết tâm: "Dọn dẹp đi, các ngươi cứ đi trước, đến thôn gần đây nhất nghỉ chân chờ ta, gặp lại rồi chúng ta cùng hộ tống tiểu vương tử về Đại Lý." Dứt lời nàng ôm Tang Lâm Hoài Nhị lên ngựa chạy đến hướng ngược lại.
Chạy được khoảng mười dặm, Mai Bạch Vũ thấy gần đó là một mảnh cỏ mềm mại, trái phải cũng vắng vẻ, là chỗ tốt. Nàng cởi ngoại bào trải lên mặt đất, sau đó đặt Tang Lâm Hoài Nhị lên trên. Nàng đưa tay cởi áo của mình, trong lòng Tang Lâm Hoài Nhị hoảng sợ: "Bạch Vũ, ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Mai Bạch Vũ quỳ gối giữa hai chân Tang Lâm Hoài Nhị: "Giải độc, còn có thể làm gì khác sao?"
Tang Lâm Hoài Nhị bắt lấy tay nàng: "Không, không được, mau dừng tay."
"Vì cái gì dừng lại?" Mai Bạch Vũ vừa nói vừa cởi ngoại bào của Tang Lâm Hoài Nhị.
"Mau mang ta đến bờ sông, ngươi mau dừng lại."
"Thuốc mạnh như vậy, căn bản nước lạnh không giải quyết được vấn đề, ngươi đừng chống lại nữa, bảo vệ mạng của mình mới là quan trọng." Nàng vừa nói vừa cởi trung y của mình ra. Tang Lâm Hoài Nhị cảm giác hơi thở ẩm ướt của Mai Bạch Vũ lướt qua cổ mình, nàng thấy cực kỳ thoải mái, sau đó lại hận không thể nhích đến thật gần Mai Bạch Vũ, vậy mới tốt.
Tang Lâm Hoài Nhị cố nén dục vọng trong lòng, dùng móng tay bấu chặt lòng bàn tay khiến mình trở nên tỉnh táo hơn: "Không, không cần."
Mai Bạch Vũ cũng không thèm để ý đến nàng, chỉ chăm chăm cúi người cởi xuống áo yếm của mình, sau đó dán chặt thân thể lên người Tang Lâm Hoài Nhị. Mai Bạch Vũ vẫn còn chừa lại trung y cho Tang Lâm Hoài Nhị, thế nhưng khoảng cách gần như vậy thì độ ấm của thân thể Mai Bạch Vũ truyền đến nàng cho nên lớp áo cách biệt khiến tiểu công chúa như phát điên vì bị tra tấn.
"Không được...Bạch Vũ,...Bạch Vũ...Không cần..."Hai tay nàng nắm lấy cỏ dại hai bên, nàng cố gắng không dùng tay ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại kia, thế nhưng nàng nhịn không được mà cố vươn mình dậy cọ xát với thân thể đó.
Mai Bạch Vũ mặc kệ người dưới thân muốn làm gì hay nói cái gì mà không được với không cần, nàng không thèm để ý đến, đưa tay cởi trung y đến áo yếm của tiểu công chúa, trước mắt nàng liền lộ ra dáng người đẫy đà trắng noãn.
Mai Bạch Vũ giơ cái yếm lên, nó tràn ngập mùi thơm của cơ thể, hơn nữa mùi thơm cơ thể của Tang Lâm Hoài Nhị mang theo chút quyến rũ làm say lòng người, nó dụ dỗ Mai Bạch Vũ sa vào lưới.
Giọng nói của Tang Lâm Hoài Nhị có chút run rẩy, nàng giờ phút này chỉ còn đủ lý trí để biết người đang ôm nàng là ai. Nàng đã không còn đủ tỉnh táo để nói ra bất cứ câu có nghĩa nào, tất cả lời nói đều hóa rành hai từ "Bạch Vũ". Nàng lặp lại không ngừng khiến cho hai từ đó vào tai Mai Bạch Vũ lại mang theo một tầng nghĩa khác.
Khi Mai Bạch Vũ chậm rãi hôn cổ Tang Lâm Hoài Nhị, rồi đến xương quai xanh, tiểu công chúa đã mất đi toàn bộ sự tỉnh táo. Nàng không còn nắm cỏ nữa mà chuyển sang ôm gắt gao thân thể người phía trên. Nàng muốn sự ma sát da thịt làm giảm bớt đi dục vọng và cái nóng bên trong người nàng. Mai Bạch Vũ vuốt ve hôn lên da thịt trơn bóng của nàng, sờ đến chỗ nào đều được Tang Lâm Hoài Nhị ngênh đón, nàng rất muốn mỗi tấc da thịt đều được lấp đầy, để người kia và mình hòa lại làm một.
Mai Bạch Vũ tách hai chân nàng ra hai bên, để đầu gối của mình vào giữa. Tang Lâm Hoài Nhị lập tức kẹp chặt đầu gối của Mai Bạch Vũ, dùng lực cọ xát không ngừng. Lúc này đầu gối của Mai Bạch Vũ liền ướt một mảng, chất nhầy trơn ướt càng ngày càng nhiều, không bao lâu Tang Lâm Hoài Nhị run rẩy cả người, một dòng chất lỏng chảy ra.
"Nhị nhi, thả lỏng đi."
Tang Lâm Hoài Nhị nghe giọng nói mềm mại của Mai Bạch Vũ, nàng hoảng hốt nhìn người kia. Hai tay nàng sờ soạng, ánh mắt tỉnh táo lại dần sau đó lại cảm thấy kinh ngạc không thôi. Thế nhưng nàng chưa kịp nghĩ gì thì dục vọng một lần nữa tiếp tục đánh đến, nàng nhắm hai mắt lại dùng hai tay kéo cổ Mai Bạch Vũ, trong miệng thì thào: "Bạch Vũ...hôn ta..." Nàng có khát vọng được đôi môi kia hôn nhẹ nhàng, khát vọng được cọ xát với làn da nhẵn nhụi trơn bóng kia, nàng khát vọng được những ngón tay kia mơn trớn hai bầu ngực của nàng.
Da thịt vốn đang đỏ rực của Tang Lâm Hoài Nhị giờ đã bắt đầu xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, chất lỏng tiết ra phía dưới cùng mồ hôi hòa quyện với đất. Cảnh vật lúc này thật hương diễm, nàng như một đóa hoa tùy người đến ngắt lấy.
Mai Bạch Vũ để mặc Tang Lâm Hoài Nhị ôm, tay trái của nàng vươn vào giữa hai chân người phía dưới, tay nàng giờ đây đầy chất nhầy của tiểu công chúa. Tang Lâm Hoài Nhị giống như cảm thấy cái gì, bỗng nhiên nàng vặn vẹo thân thể kịch liệt hơn để cho thân thể kề sát với bàn tay kia.
Mai Bạch Vũ tiến vào trong, cảm thấy hai bên trơn ướt như không có lực cản, nàng lại đút thêm một ngón tay vào tìm tòi, rốt cuộc dùng lực phá bức màng kia đi. Tang Lâm Hoài Nhị ôm chặt lưng Mai Bạch Vũ với vẻ mặt đầy thống khổ, móng tay nàng bấu vào trong thịt người phía trên, run rẩy di chuyển theo.
Dược hiệu đã gần như chiếm lấy lý trí của nàng, ngày cả hai từ "Bạch Vũ" nàng cũng không kêu được, nàng chỉ nức nở phát ra một vài âm thanh rên rỉ.
Hai nữ tử dây dưa cùng nhau trong khu rừng hoang vắng, màn đêm dần dần bao trùm xuống, cây cối vốn âm u giờ càng trở nên âm u hơn. Hơn một canh giờ trôi qua, rốt cuộc đến lúc Mai Bạch Vũ kiệt sức thì dược hiệu mới được xóa bỏ. Thẳng đến lúc Tang Lâm Hoài Nhị mệt mỏi thiếp đi, Mai Bạch Vũ mới lau sạch thân thể cho nàng, mặc vào từng kiện quần áo. Chính nàng cũng tựa vào cây nhắm mắt dưỡng thần, nhất thời chắc chắn tiểu công chúa cũng không thể tỉnh lại.
Vận động mệt mỏi, tốn sức hơn so với việc gấp rút lên đường khiến Mai Bạch Vũ không thể gắng gượng hơn nữa, nàng dần dần ngủ thiếp đi. Đang lúc ngủ, nàng cảm giác cổ mình có cái gì đó lạnh lẽo, nàng vội mở mắt. Bấy giờ nàng mới nhìn rõ hóa ra thứ lạnh lẽo đó là dao găm của tiểu công chúa. Nàng lấy tay đẩy nó ra nhưng nó vẫn không di chuyển, nàng khẽ cười một tiếng: "Công chúa điện hạ muốn giết ân nhân cứu mạng của mình sao?"
Nàng không đề cập đến việc này còn đỡ, nhắc đến liền khiến cho Tang Lâm Hoài Nhị nhớ tới bộ dạng uyển chuyển cầu hoan của chính mình tối qua, mặt nhanh chóng đỏ: "Câm miệng, không thì bổn cung sẽ giết ngươi."
Mai Bạch Vũ cũng không nôn nóng: "Vậy ngươi cứ giết ta đi."
"Ngươi! Ngươi cho rằng bổn cung thật sự không dám giết ngươi sao?"
"Ngươi muốn giết ta thì còn đợi đến bây giờ sao?"
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn thấy nụ cười của nàng, lập tức tức giận ném văng con dao xuống đất. Mai Bạch Vũ liền đứng dậy ôm lấy nàng: "Nhị nhi, tức giận cái gì chứ?"
Tang Lâm Hoài Nhị nghe được hai từ "Nhị nhi", thiếu chút nữa thân thể lại mềm nhũn. Ngày hôm qua chém giết địch nửa ngày, buổi tối lại lao lực như vậy, hiện tại sức lực còn chưa hồi phục hoàn toàn, tất nhiên nàng cũng không thể giãy dụa để thoát khỏi cái ôm của Mai Bạch Vũ được. Nàng biết bản thân như vậy nên cũng không tiếp tục tránh thoát: "Ngươi không cảm thấy nợ ta một lời giải thích sao?"
"Giải thích? Giải thích chuyện gì?"
"Ngươi ít giả bộ hồ đồ cho ta, ngươi vì sao lại là nữ nhân?"
Mai Bạch Vũ mở to hai mắt, dùng khẩu khí thực vô tội nói: "Nhị nhi, ta trước giờ đều là nữ nhân, ta chưa bao giờ nói bản thân là nam nhân nha."