Hồ Diên Phượng thấy vương đình thân vệ quân đến, nàng nghi ngờ nên hỏi: "Phụ hãn cho ngươi đến là vì chuyện gì?"
"Thuộc hạ tham kiến công chúa, Khả Hãn phái thuộc hạ đến mời công chúa đi vương đình một chuyến, ba vị vương tử cũng đã ở đó rồi, có chuyện quan trọng cần thương nghị."
Hồ Diên Phượng đứng dậy: "Ngươi ra ngoài đợi một lát, bổn cung muốn thay quần áo." Nói xong nàng nhận lấy trang phục từ cung nữ đứng bên cạnh, đó không phải là bộ cung trang cao quý mà là một bộ võ phục thoải mái để cưỡi ngựa. Sau đó nàng vỗ vỗ tay, một nam tử cao lớn để chòm râu dê bước vào ôm quyền: "Tham kiến công chúa."
"Phụ hãn gọi ta đến có chuyện gì?"
"Hồi bẩm công chúa, Hoàng đế Đại Tề phái người mang quốc thư đến có mong muốn công chúa đi hòa thân, gả cho hắn."
Nam nhân nói một cách không nhanh không chậm, hắn không giống như người tục tằng ở vùng thảo nguyên, lại giống với người Đại Tề hơn.
"Ai?" Hồ Diên Phương hỏi lại.
"Hồi bẩm công chúa, là Hoàng đế Đại Tề, không phải là Hoàng tử." Hắn như biết được ý nghĩ của Hồ Diên Phượng nên đáp trả lại ngay.
"Biết rồi, ngươi lui ra đi."
Hoàng đế của Đại Tề đúng là có lá gan thật lớn, dám để bổn cung đi hòa thân gả cho hắn sao? Tuổi đã cao còn tham lam, tưởng rằng đánh thắng trận thì vùng thảo nguyên của ta sẽ thua các ngươi mãi hay sao?
Hồ Lợi Khả Hãn nhìn nữ nhi duy nhất của mình, hắn lại tức giận trong lòng. Từ trước đến nay, yêu cầu hòa thân đều là gả công chúa cho vương tử để có tuổi tương đương, vậy mà Cảnh đế lại yêu cầu nữ nhi của hắn gả cho một lão già sao? Thế nhưng hắn không có biện pháp nào khác, sau khi Hung Nô trải qua trận chiến vừa rồi, sức lực đã hao tổn rất nhiều, không thể tiếp tục đánh nữa. Hung Nô ít nhất phải được nghỉ ngơi ba năm.
"Phụ hãn, để ta đến có chuyện gì?" Hồ Diên Phương cũng không nói nàng đã biết được sự việc.
Hồ Lợi Khả Hãn không thể không thở dài, hắn đưa quyển vải bố vàng kia cho nàng. Hồ Diên Phương nhận lấy nhìn thoáng qua: "Phụ hãn, việc này, ngài và ba vị vương huynh thấy thế nào?"
Hồ Lợi Khả hãn nhìn Hồ Diên Phượng: "Nữ nhi, giờ phút này phụ hãn và ba vị vương huynh của ngươi cũng không có cách nào khác. Vì vậy chúng ta mới muốn ngươi đến để thương lượng, không biết ý của ngươi như thế nào?"
Hồ Diên Phương cười cười: "Phụ hãn, nếu Hoàng đế Đại Tề muốn một vị công chúa, vậy cứ cho hắn một vị công chúa đi."
Hồ Lợi Khả Hãn mở to hai mắt: "Nữ nhi, ngươi thật sự muốn đi hòa thân sao?"
"Phụ hãn, ai ở Đại Tề từng gặp qua công chúa của Hung Nô lớn lên như thế nào sao?"
Ba vị vương tử nghe vậy liền vỗ tay cười to: "Muội muội quả nhiên thông minh, phụ hãn, việc này cứ giao cho muội muội đi, để nàng chọn người đáng tin cậy."
Hồ Lợi Khả Hãn gật gật đầu: "Vẫn là nữ nhi có cách tốt nhất, một khi đã như vậy, chuyện này sẽ giao cho ngươi, nhất định phải tìm người giống ngươi, đi ra ngoài Đô thành rồi để nàng thay thế ngươi."
Hồ Diên Phượng bình tĩnh nói: "Phụ hãn không cần lo lắng, nữ nhi tự có cách."
Ba vị vương tử của Hung Nô và Hồ Diên Phượng đều do cùng một mẹ sinh ra, cho nên cảm tình của bọn họ rất tốt, không giống Đại Tề suốt ngày vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Sắc mặt Đại vương tử vui mừng: "Ta cứ tưởng lần này muội muội sẽ gặp phiền toái lớn, không nghĩ đến ngươi chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ là giải quyết xong rồi."
Hồ Lợi Khả Hãn trừng mắt quát: "Nếu ba người các ngươi chỉ bằng một nửa muội muội các ngươi thôi thì ta cũng không phải bận tâm như vậy. Đất đai Trung Nguyên phì nhiêu, còn Hung Nô chúng ta muốn sinh tồn thôi cũng đã rất khó khăn. Hơn nữa chúng ta lại bại trận, trước tiên cứ nhẫn nhịn ba năm, ba người các ngươi phải chăm chỉ học tập, ba năm sau phải rửa sạch nhục nước nhà."
Hồ Diên Phương sung sướng khi thấy người gặp họa, nàng gật gật đầu với Hồ Lợi Khả Hãn: "Phụ hãn, một khi đã như vậy, trước tiên ta sẽ đi chuẩn bị." Nó xong nàng trở về, vừa về liền tìm nam nhân có chòm râu dê kia, hai người thương lượng cùng nhau nên giải quyết việc này như thế nào.
Cảnh đế nhìn thư tín từ Hung Nô, hắn vui vẻ trong lòng, ngẫm lại liền hạ thánh chỉ. Lưu Dục và Cố Cẩm Lan lúc thấy thánh chỉ này, mày cau lại còn căng hơn so với lần trước.
"Điện hạ, ý của bệ hạ là gì? Vì sao phái ta và Ninh vương điện hạ làm sứ thần? Cho dù Mạc Bắc phái công chúa đến hòa thân cũng không cần đến tận hai vị sứ thần đến tiếp đón."
Từ trước đến nay, Lưu Dục không muốn nghĩ sâu xa về lòng người, thế nhưng Cố Cẩm Lan từ nhỏ đã ở trong cung, nàng nghe vậy liền hiểu rõ. Nàng lấy tay bóp trán, lẳng lặng suy nghĩ: "Phò mã, lần này đi chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
"Vì sao điện hạ lại nói như vậy?"
Cố Cẩm Lan ngẩng đầu, phất phất tay: "Các ngươi đều lui ra đi, Linh Lung, đóng chặt cửa."
"Vâng, điện hạ."
Cố Cẩm Lan đứng lên đi đến cạnh bàn, nàng cầm bút lông viết một phong thư: "Ta và ngươi đã lập gia đình được hơn một năm, đến nay vẫn chưa có con, mà Ngũ ca cũng chưa có con. Phụ hoàng nay lớn tuổi nhưng vẫn chưa có cháu."
Nói đến đây, ánh mắt Cố Cẩm Lan trở nên lạnh lẽo, sát khí chợt lóe qua mắt, nàng vỗ vỗ tay, ám vệ liền xuất hiện quỳ xuống: "Chủ tử."
"Đưa phong thư này cho Ngũ ca, nhất định phải gặp chính hắn."
"Vâng."
Sau đó Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục: "Cũng không thể không tính toán thêm, một là tuyển thiếp thất cho ngươi, không thì tuyển phi cho Ngũ ca, hoặc là tuyển thêm một vị phò mã khác cho bổn cung."
Lưu Dục nhảy dựng lên, nàng chạy đến bên cạnh Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, vậy phải làm sao bây giờ? Ta không muốn rời khỏi điện hạ." Nói xong nghĩ lại nàng liền nói: "Điện hạ, không đúng nha, gia gia vẫn còn ở biên trấn, ta lại không mắc sai lầm gì, hắn làm sao để điện hạ tuyển một vị phò mã khác?"
Giờ phút này trên mặt Cố Cẩm Lan trừ bỏ lạnh lẽo còn có một chút thất vọng và đau lòng: "Nếu phò mã ngươi không có ở đây thì sao?"
Lưu Dục nghe vậy liền sửng sốt, nàng lập tức hỏi: "Điện hạ, ý của ngươi là bệ hạ muốn mạng của ta?"
Cố Cẩm Lan thở dài: "Hi vọng là do ta nghĩ quá nhiều rồi, thế nhưng dựa theo tình hình trước mắt, hơn phân nửa là sẽ như vậy."
"Vậy phải làm sao đây? Nếu thật sự sẽ như vậy, bệ hạ mà lại phái thánh vệ đến thì làm sao mà ngăn cản?"
"Bổn cung sẽ đổi thị vệ đi theo sứ thần thành ám vệ hết, bọn họ sẽ bảo vệ ngươi và Ngũ ca, còn lại từ từ tính đi."
Lưu Dục sờ sờ đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy, phái theo nhiều ám vệ một chút, dù thánh vệ có lợi hại đến mấy thì vẫn có thể nắm chắc thoát thân được."
Cố Cẩm Lan đứng lên cầm tay Lưu Dục đi đến đại sảnh: "Phò mã không cần lo lắng, việc này đã có bổn cung, tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Chuyện này ta sẽ thượng lượng với Ngũ ca."
Hai người vừa ngồi xuống dùng cơm liền nghe có người bên ngoài chạy vào báo: "Hồi bẩm điện hạ, Ninh vương điện hạ đã đến."
Cố Cẩm Lan buông đũa nhìn Lưu Dục, quả nhiên là như vậy.
"Điện hạ, sớm muộn chúng ta sẽ bị Ninh vương điện hạ ăn sạch của mất. Vì cái gì mỗi lần hắn đến đều chọn đúng giờ dùng cơm?" Lưu Dục trợn tròn mắt, nhìn về phía Cố Hoằng đang mang theo vẻ mặt cười tươi rói.
Cố Hoằng không hề khách khí ngồi xuống, cầm lấy đũa cho cung nữ chuẩn bị cho, trước tiên gắp mấy đũa thức ăn rồi mới nói: "Muội phu, tật xấu keo kiệt của ngươi đến lúc nào mới có thể sửa đây? Không phải ta chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, không đáng mấy lượng bạc."
Lưu Dục liếc Cố Hoằng một cái: "Điện hạ, ngươi mau ăn đi."
Cố Cẩm Lan cười húp một ngụm canh, nhìn Cố Hoằng: "Ngũ ca đến đây là do chuyện làm sứ thần?"
"Không chỉ là làm sứ thần, phụ hoàng còn muốn tuyển phi cho ta."Cố Hoằng buông đũa trong tay, mặt nghiêm túc mà nói.