THẾ GIỚI ANH ẤY SỐNG



Trần Hạo đã đưa Hiểu An đến một ngôi nhà, anh ta kéo tay An đi vào, lực kéo rất mạnh nên cổ tay của An cũng rất đau.
Hạo ca ca! Hiểu An bỗng thốt lên.
Trần Hạo thả tay An, anh ta quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô:
Đã bảo đừng bao giờ gọi tôi như thế, cô quên rồi sao?
An không quên, nhưng tại sao anh lại ở đây, tại sao kéo An ra khỏi nhà của Lục ca?
Tại sao ư? Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng? Nói đi! Tại sao cô lởn vởn trong nhà của Lục Nghị?
Trần Hạo gằn giọng.
Hiểu An thẳng thắng nói:
Lục ca là ân nhân của An, anh ấy đã cứu An và mời An về nhà.

An chỉ là muốn trả ơn nên mới theo anh ấy, An không hề nghĩ là mình có thể gặp lại anh.
Giọng của An có chút xúc động, cô đã rất vui khi nhìn thấy Trần Hạo, rất vui khi lại được nghe tiếng nói của anh ấy, nhưng có lẽ đó chỉ là cảm nhận của cô, Hạo ca ca lại không mấy vui vẻ khi gặp cô.
Trần Hạo nhếch miệng: Đồ ngốc, Lục Nghị không tốt như cô tưởng, đừng có dễ tin người như vậy.
Hiểu An chớp ánh mắt, làn môi nhẹ cười: Anh quan tâm An hả?
Đừng có vớ vẩn, tôi không rảnh để lo cho cô.
Lâu nay anh sống có tốt không? Hiểu An nhẹ giọng hỏi.
Trần Hạo xoay lưng, cất giọng lạnh lùng:
Cô hỏi để làm gì? Ngày mai thì nhanh chóng đi khỏi đây, đến từ đâu thì về lại nơi đó.
Anh đưa An về lại nhà của Lục ca đi, An phải trả ơn xong cho anh ấy thì mới về được?

Trần Hạo quay lại sắc mặt lãnh nghiêm:
Tránh xa Lục Nghị ra nếu cô vẫn còn muốn sống.
Tại sao? An hỏi vẻ mặt lại rất ngạc nhiên.
Trần Hạo nói: Tôi đã nói rồi Lục Nghị không tốt như cô tưởng, cô nên nghe lời đi.
An cảm thấy anh ấy chẳng có gì xấu cả.
Hiểu An rất thản nhiên, trong đôi mắt của cô ấy chỉ hiện một vẻ đơn thuần và trong sáng, Lục Nghị đã cứu cô ấy dĩ nhiên cô không xem anh ta là người xấu nhưng Lục Nghị là người như thế nào thì một cô gái như An rất khó có thể đoán được, huống hồ Lục Nghị lại rất xảo quyệt, đặc biệt là đối với nữ nhân anh ta lại càng có nhiều chiêu trò.
Trần Hạo nhíu mày, ánh mắt chẳng mấy dễ chịu:
Muốn quay lại đó lắm phải không?
Hiểu An không do dự liền gật đầu, Trần Hạo bỗng hất vạt áo rút ra khẩu súng trong túi chỉa vào tâm trán của Hiểu An.
Hiểu An chợt nâng lên ánh mắt: Anh muốn giết An sao?
Trần Hạo cong khóe miệng, bàn tay cầm súng rất vững:
Chết trong tay Lục Nghị hay chết trong tay tôi cũng đều là chết, chi bằng tôi cho cô một phát nhẹ nhàng đi thẳng lên thiên đường.
Hiểu An đứng trước súng rất ngoan cường, tuy cô không phải là kẻ không biết sợ nhưng đứng trước sự đe dọa Hiểu An lại không hề yếu mềm, An là một cô gái rất mạnh mẽ.
Anh sẽ không giết An đâu?
Trần Hạo cười cợt với câu nói này:
Tại sao lại không?
Vì anh thích An.
Trần Hạo bỗng nhướng một bên mày, không biết là nên cười hay nên tức nữa, đầu óc của cô ta có phải là bị úng nước rồi không?
Vớ vẩn.
Trần Hạo thốt lên.

Hiểu An mỉm cười: Anh sợ Lục ca hại An nên mới kéo An đến đây, anh sợ An quay lại nhà của Lục ca nên mới dọa An, anh sợ An gặp nguy hiểm nên mới không muốn An gần Lục ca, trong phim như vậy là thích đó.
Phim lại là phim, Trần Hạo quên mất cái con nhỏ này học vẹt rất nhiều ở phim ảnh, thật là không đỡ nỗi cô ta.
Trần Hạo bỏ súng xuống, thở ra rồi nói:
Đừng tưởng tôi không thể xuống tay với cô, tốt nhất cô nên tự liệu thân đi.
Trần Hạo nói xong thì bỏ đi khỏi căn nhà, Hiểu An vẫn đứng yên một chỗ, đôi mắt cô bỗng cụp xuống, cô ngẫm nghĩ: Bỗng nhiên lại gặp được Hạo ca ca, cứ như là mơ vậy, không biết mình đi theo anh ấy Lục Nghị sẽ nghĩ gì? Nhưng Lục Nghị có phải như Hạo ca ca nói không? Anh ta rất xấu ư? Ở gần anh ta sẽ chết sao? 
An bước đến ghế sô pha và ngồi xuống, ngôi nhà này là nhà của Hạo ca ca, mọi thứ không hoành tráng như nhà của Lục Nghị, có vẻ đơn giản hơn nhiều.

Hiểu An cho rằng Trần Hạo đã đưa cô về nhà của anh ta nhưng đây không phải là ngôi nhà mà Trần Hạo thường xuyên lui đến, chẳng qua để cho tiện anh ta mới đưa cô ấy đến đây, nơi ở thực chất của Trần Hạo cũng đồ sộ không thua kém gì Lục Nghị.
........
Hiểu An đã ngủ thiếp trên ghế, trời sáng lúc nào cũng không hay, cho đến khi ánh sáng chiếu vào từ cửa phủ trên đôi mắt của cô.

An nhiu nhíu mắt, cô mở mắt ra thì vươn hai tay, ngáp một cái, An sờ tay lên sau gáy, hơi nhức, đêm qua cô đã không nằm đúng tư thế đây mà.
Đôi mắt An đảo quanh căn nhà, không có ai ngoài cô, Trần Hạo đã không quay lại, An đứng dậy, trong lòng có chút buồn, trước khi đi cô rất muốn nói lời tạm biệt với Hạo ca ca nhưng chắc không được rồi.

Hiểu An đi ra khỏi căn nhà, cô khép cửa lại cẩn thận rồi đi, trên đường cô sờ tay vào túi lấy ra vài đồng tiền lẻ, chỉ còn đủ tiền để đi một chuyến xe, chỗ này lại không biết là chỗ nào? Phải đi bao lâu thì mới có bến xe buýt bây giờ?
An đi được một quãng đường khá xa, cô mệt nên ngồi xuống một chút để nghỉ ngơi, lúc này bỗng có một chiếc xe màu đen chạy đến dừng lại ngay chỗ cô ngồi.
Kính xe hạ xuống, người ngồi trong đấy là Trần Hạo, anh ta nhìn thấy An thì thở ra một hơi:
Lên đi.
Trần Hạo nói.

Hiểu An ngạc nhiên khi thấy Trần Hạo, cô đứng dậy đi tới mở cửa xe bước lên, khi đã ngồi trong xe An mới nói:
Anh có thể trở An đến trạm xe buýt được không?
Trần Hạo không nói gì chỉ cho xe chạy đi, nhìn ra bên ngoài đoạn đường này cũng khá vắng vẻ rất ít xe qua lại, nếu không có Trần Hạo cũng không biết là An phải đi bao lâu mới đón được xe buýt nữa.
Trần Hạo lái xe rất nhanh, anh ta phóng xe cứ như gió, An đã thắt dây an toàn mà cả người cứ bị trao đảo, nhớ đến ngày hôm qua An chỉ có thể dịnh đầu này đầu kia, với tốc độ của Trần Hạo nếu bị say xe chắc tái xanh mặt mày.
Đến một đèn đỏ, Trần Hạo dừng xe, lúc này cũng có một chiếc xe khác dừng lại ngay bên cạnh.
Một khẩu súng bỗng chìa ra, Trần Hạo liếc ánh mắt sang bên, trong vòng 1 nhịp lập tức nhấn ga.
Pằng.
Tiếng súng nổ từ đằng sau, Hiểu An bất giác giật mình, cô quay ra sau, Trần Hạo liền thốt lên: Nằm xuống.
Hiểu An rất hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô vẫn lập tức nằm xuống.

Chiếc xe đằng sau đuổi theo, trong xe có hai kẻ ló đầu ra, một trước một sau dùng súng bắn vào xe của Trần Hạo, chúng bắn rất nhiều phát nhưng đều là phát trật, hầu hết chỉ trúng vào đuôi xe.
Gần thêm đi.

Một tên nói lớn với kẻ đang lái, gã cố gắng tăng tốc độ để bám gần xe của Trần Hạo.
Trần Hạo liếc nhìn kính chiếu hậu, hàng chân mày đen nhíu xuống, canh khoảng cách Trần Hạo nhấn nút tự lái, lập tức rút súng thò đầu bắn liên tục ba phát.
Chiếc xe đằng sau cố gắng lách để né đạn, nhưng khả năng nhắm bắn của Trần Hạo rất chuẩn, một tên đã bị hạ gục khụy đầu xuống ở cửa.

Tên còn lại vẫn tiếp tục bắn, Trần Hạo thụt vô để né, phía trước sắp hết đường cao tốc, phải chạy vào đường nhỏ chật hẹp.
Trần Hạo không bắn nữa, tắt chế độ tự lái mà điều khiển xe, chiếc xe băng vào làn đường hai chiều, Trần Hạo phải lách xe liên tục lại chạy với tốc độ nhanh.

Bọn đằng sau cũng không ngần ngại giao thông mà phóng theo, mặc cho những cản trở trên đường, gặp đâu ủi đó, nhiều xe phải né bọn chúng mà gặp phải tai nạn.
Pằng, pằng.


Cửa kính sau xe của Trần Hạo bị nứt.
Trần Hạo sau khi ra khỏi đoạn đường này, liền quay ra sau nói với Hiểu An: Bám chặt.
Anh ta tức khắc cho xe đảo chiều, xoay vô lăng rất nhanh và liên tục, Trần Hạo đang điều khiển để né một chiếc container, cuối cùng chiếc xe lao khỏi nguy hiểm, bọn đằng sau phóng tới lại bị container ủi trúng.
Trần Hạo dừng xe thản nhiên chạy tiếp, nhìn từ kính chiếu hậu chiếc xe của bọn ám sát bay lên sau đó lại lộn nhào dưới đất, Trần Hạo nhếch miệng cười.
Hiểu An cảm thấy đã ổn thì ngồi dậy, cô nhìn ra đằng sau không còn ai đuổi theo nữa, vừa rồi sợ quá, không biết Hạo ca ca có sao không? Cô nhìn lên Trần Hạo:
Anh không sao chứ?
Trần Hạo lười biếng nói: Tôi chưa chết.
Hiểu An thở dài, lại câu này, trước đây anh ấy cũng nói như vậy khi cô hỏi, nhưng chắc là anh ấy không sao rồi, An cũng quen với cách nói chuyện này của Hạo ca ca, sau này cứ mỗi lần anh ấy nói như thế thì tức là không sao.
Những người đó là ai vậy, tại sao lại muốn giết chúng ta? An hỏi.
Trần Hạo nói: Bọn chúng là sát thủ, người chúng muốn giết là tôi chứ không phải cô.
Tại sao lại muốn giết anh?
Đối với sát thủ chẳng có hai từ tại sao, đều làm theo mệnh lệnh cả thôi.
Hiểu An thẳng ánh mắt về phía Trần Hạo, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mơ hồ về anh ấy, trước đây cô đã từng hỏi anh ấy có phải là tội phạm không? Khi đó anh ấy đã nói là không phải? Cô nghe thế cũng không hỏi lại lần thứ hai, nhưng, nếu không phải thì anh ấy là ai? Nghề nghiệp là gì mà gặp những chuyện đuổi giết như thế này?
An suy nghĩ và rồi cô chợt nhận ra một điều, trong lòng thoáng một nỗi sợ:
Hạo ca ca! An khẽ gọi.
Trần Hạo không thích An gọi như vậy, anh ta im lặng không muốn đáp lại.
Hiểu An tiếp tục mở miệng, lời nói lại chậm một chút:
Anh là một sát thủ đúng không?
Trần Hạo bỗng nâng nhẹ đôi mắt, nét lãnh huyết vẫn luôn hiện lên trong đôi mắt ấy, chỉ một chút ngạc nhiên Trần Hạo liền cong khóe miệng:
Thì ra cô cũng thông minh đấy chứ, không sai tôi chính là một sát thủ, giết người là sở trường của tôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi