THẾ GIỚI ANH ẤY SỐNG



Biểu hiện của em phải chăng là rất thích tôi?
Lục Nghị cất giọng điệu mị hoặc, Ân Kỳ chớp mắt cô vội thoát khỏi vòng tay của tên sát nhân.

Chân Ân Kỳ vẫn đau ê ẩm nhưng nữ cảnh sát không thiếu tinh thần chịu đựng, cô rút điện thoại liên lạc đến sở cảnh sát.
Phát hiện sát nhân bóng đêm, mau đến đường X.
Ân Kỳ thông báo xong thì đưa màn hình chụp lại gương mặt của Lục Nghị.
Tốt nhất là theo tôi về đồn cảnh sát, nếu không tôi sẽ yêu cầu phát lệnh truy nã.
Văn Hi không biết tại sao chị Ân Kỳ cứ muốn làm khó Lục Nghị, anh ấy là vì cứu em gái chị ấy mới ra tay giết người kia mà, chị Ân Kỳ lại còn muốn phát lệnh truy nã, như vậy chẳng khác nào sống mà phải trốn chui trốn lũi cả đời.
Chị! Sao chị vô lí quá vậy? Văn Hi nói.
Ân Kỳ liếc mắt sang em gái, Lục Nghị thì không bối rối hay tỏ ra lo sợ gì trước lời cảnh cáo của Trương Ân Kỳ, truy nã ư? Hắn là sát thủ hoạt động trong tổ chức mafia, mấy cái tờ truy nã vớ vẫn đó thì làm gì được hắn? Chẳng qua là vì cái nhiệm vụ, nếu không đã giết quách cái đứa con gái này rồi, nữ nhân phải yểu điệu ngây thơ hắn mới có hứng thú đùa giỡn lâu hơn, chứ cái hạn đanh đá ngạo mạn này bẻ cổ cái rắc là lìa đời.
Khóe miệng của Lục Nghị nhếch cười, anh ta cất giọng:
Muốn bắt được tôi trừ phi cô huy động được lực lượng đặc nhiệm.
Văn Hi quay sang Lục Nghị, cô bé ngạc nhiên hỏi:
Tại sao phải là đặc nhiệm?
Lục Nghị trả lời: Vậy mới xứng tầm với anh.


Hả? Văn Hi ngỡ ngàng.
Ân Kỳ khinh bỉ nói: Tên hung thủ như ngươi chưa đến lượt họ phải ra tay.
Lục Nghị cười đểu một cái: Cái tổ trọng án của cô chỉ là đám phế liệu, mà phế liệu thì tôi chán lắm.
Ngông cuồng.

Ân Kỳ trừng ánh mắt phẫn nộ với Lục Nghị.

Éooo éoooéo...éo éo...éoooo...
Chỉ trong vòng năm phút, hai chiếc xe của lực lượng cảnh sát đã nhanh chóng có mặt hỗ trợ cho Ân Kỳ.

Văn Hi lại thêm một phen kinh ngạc, tổ trọng án của chị Ân ở cách xa đây tới 90km, bọn họ đi cái ngõ quỷ nào mà tới nhanh như vậy?
Các cảnh sát trên xe leo xuống tức khắc bao quanh Lục Nghị:
Cảnh sát đây mau giơ tay lên.

Năm khẩu súng chỉa về phía của Lục Nghị.
Văn Hi lo sợ cô lớn tiếng nói: Mấy người đừng có ăn hiếp anh ấy.
Văn Hi định chạy tới gần Lục Nghị thì Ân Kỳ đưa tay rút súng bắn pằng pằng hai phát dưới chân của Văn Hi.
Văn Hi giật mình đứng sững, cô bàng hoàng nhìn chị mình.

Ân Kỳ chỉa súng vào Văn Hi: Nếu còn dám cản trở người thi hành công vụ, đừng trách tại sao chị tống luôn em vào tù.
Văn Hi ngỡ ngàng, làm sao chị ấy có thể chỉa súng vào em gái mình như vậy, quá đáng, cảnh sát đều là những người quá đáng thế ư?
Bắt lấy hắn.

Ân Kỳ ra lệnh.
Cảnh sát tiến đến nắm lấy tay của Lục Nghị còng lại, Lục Nghị rất điềm tĩnh anh ta không phản kháng, cảnh sát muốn còng thì cứ để cho họ còng, thử cảm giác bị bắt một lần xem sao?
Lục Nghị bị dẫn đi, Văn Hi chạy theo: Anh ơi!
Ân Kỳ túm vai em gái lại, cô giữ chặt không cho cô bé đi theo.

Văn Hi quay ra sau nhìn Ân Kỳ, ngày hôm nay cô cảm thấy rất ghét chị mình, rất ghét cảnh sát.
Đáng lẽ chị đến đưa em về, nhưng lúc này thì không được, em tự bắt taxi về đi.

Ân Kỳ nói rồi thả tay Văn Hi, cô bước lên xe cảnh sát tiến thẳng về đồn.
----------
Trên đường đến sở cảnh sát, Lục Nghị ngồi cạnh một nữ cảnh sát khác.

Ân Kỳ không ngồi trên chiếc xe đang chở Lục Nghị, xe của cô đang đi ở đằng sau.
Lục Nghị quay mặt sang cô gái kia, tán tỉnh một câu:
Tại sao tôi không biết cảnh sát lại có một người đẹp như cô nhỉ?
Cô cảnh sát lạnh lùng nhìn Lục Nghị, cô ta không trả lời mà ngoảnh mặt ra cửa sổ.
Lục Nghị cười, anh ta lại nói: Góc nghiêng cũng rất xinh đẹp.
Cô cảnh sát quay lại, nghiêm giọng: Còn nói nữa là tôi cắt lưỡi đấy.
Lục Nghị ánh mắt quyến rũ nhìn thẳng vào cô gái:
Em thấy gì trong mắt tôi không?
Thấy gì?
Lục Nghị nhẹ nhàng nói: Hình ảnh của em.
Cô cảnh sát nuốt ực nước bọt, sức hút của Lục Nghị không phải là dạng vừa nếu như sát thủ số 1 là kẻ máu lạnh vô tình, không phạm nữ sắc, thì Lục Nghị lại là một tay sát gái khét tiếng trong tổ chức.
Anh thích em! Lục Nghị cúi gần cô cảnh sát hơn, lời nói thì thầm đủ cho cô ấy nghe thấy.
Cô cảnh sát bắt đầu bối rối, tên hung thủ này vô cùng đẹp trai, giọng nói lại ngọt ngào.


Chiếc xe đang chạy thì bỗng lắc lư, Lục Nghị cố tình lợi dụng thế xe giả vờ bị nghiêng người mà hôn lên môi cô cảnh sát này một cái.
Cô cảnh sát chợt nâng đôi mắt, Lục Nghị tỏ ra vô tội, anh ta nói: Xin lỗi! Anh không cố ý.
Lục Nghị ngưng lại sau đó chăm chú nhìn cô cảnh sát:

Nhưng mà môi em rất tuyệt.
Ánh mắt đó, sự dụ dỗ đó bất giác như một thủ pháp thôi miên kỳ lạ.

Cô cảnh sát ngây người không nói câu gì, cô hoàn toàn bị Lục Nghị thu hút, Lục Nghị hạ đôi mắt xuống bờ môi kia, anh ta đưa đôi tay bị còng lên nâng cầm cô gái rồi hôn cô ấy.
Anh cảnh sát đang lái xe chợt nhìn sang kính chiếu hậu thì bàng hoàng:
Cảnh sát Tình cô đang làm cái gì vậy?
Lục Nghị hôn xong, anh buông đôi môi ra thì cô cảnh sát kia cũng đã ngủ một giấc, một giấc không bao giờ tỉnh lại.


Anh cảnh sát nhận thấy tình huống xấu liền nhanh chóng nhấn tai phone thông báo cho Ân Kỳ, nhưng đáng tiếc anh ta chưa báo thì đã bị Lục Nghị giết chết.
Chiếc xe vẫn chạy bình thường chẳng ai biết hai cảnh sát đều đã chết.

Lục Nghị cầm tay lái thản nhiên điều khiển xe, chiếc còng tay bị anh vứt sang một bên, mấy cái đồ chơi này chẳng thú vị chút nào.
-----------
Quay sang Quách Hiểu An, lúc này cô đã được xuất viện, thời gian 20 ngày thắm thoát trôi qua rất nhanh.

Có một người mà An không quen biết đã đến giúp cô xuất viện, anh ta đưa cho cô một số tiền sau đó thì bảo:
Đi đi.
An cất giọng gọi: Này anh?
Người đó quay lại, An trả cho anh ta số tiền, tuy cô nghèo, cô không có tiền nhưng cũng không có nghĩa là sẽ tùy tiện nhận tiền của người khác.
Anh cất đi, tôi không lấy đâu.
Người đàn ông nhìn số tiền mà An dúi lại vào tay anh ta:
Cô thật sự không cần?
An gật đầu, người đàn ông ấy cũng không nói nhiều, anh ta cầm tiền đi tới sọt rác mà vứt vào.

Hiểu An kinh ngạc, cô không hiểu anh ta tại sao lại làm như thế? Đó là tiền kia mà?
Anh vứt tiền ư? An ngỡ ngàng hỏi.

Người đó trả lời: Đại ca đã nói nếu cô Quách không nhận thì sẽ vứt vào sọt rác.
Hiểu An biết anh ta đang nói đến ai, Đại ca chính là Hạo ca ca, Hạo ca ca cũng thật là! An không nhận thì tại sao lại vứt đi chứ?
Hiểu An đi tới cô thò tay vào sọt rác nhặt lại số tiền, cô nhìn người đàn ông và nói:
Cho tôi gửi lời cám ơn đến anh ấy, nếu có thể gặp lại tôi sẽ trả lại tiền.
Người đàn ông gật đầu, anh ta bỏ đi không giúp gì thêm cho Hiểu An.

An đúc tiền vào túi, bất giác lại thở ra một hơi dài.
Tại căn cứ của tổ chức.
Tam Nương được gọi đến, cô bước vào cúi đầu: Chủ nhân!
Giã Kim Đại vẻ mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại tỏa ra một thần thái đáng sợ.


Tam Nương cảm nhận được luồn nộ khí đang bao quanh gian phòng, chẳng lẽ cô đã làm gì đó phật ý chủ nhân?
Là sát thủ trong Tam Hổ, đến một đứa con gái mà cũng giải quyết không xong, Tam Nương ta có nên cho cô đi huấn luyện lại không?
Tam Nương đang cúi đầu, ánh mắt nâng nhẹ, cô vẫn giữ vẻ mặt không lo lắng và bối rối trước chủ nhân.
Thuộc hạ đã đâm một nhát vào tim, 100 phần trăm là không thể sống xót.
Giã Kim Đại đập tay lên bàn, ông ta chợt lớn tiếng:
Nhưng nó đã sống.
Tam Nương ngẩng lên, cô rất kinh ngạc nhưng sau đó lập tức cúi đầu: Nhiệm vụ không hoàn thành Tam Nương xin chịu phạt.
Giã Kim Đại nhìn Tam Nương, ánh mắt ông ta như một đám lửa đang cháy rực bất giác hạ xuống từ từ, Giã Kim Đại là một người rất khó đoán cảm xúc và suy nghĩ, ông ta có thể điềm tĩnh nhưng cũng có thể phẫn nộ bất kỳ lúc nào, và sự nóng giận ấy cũng sẽ tan biến rất nhanh chỉ để lại một đôi mắt với ánh nhìn bí ẩn mà người ta không thể hiểu được.
Mang cô gái đó đến đây! Giã Kim Đại ra lệnh.
Tam Nương gật đầu, cô dứt khoác nói: Rõ thưa chủ nhân.
Tam Nương sau đó bước ra khỏi gian phòng, cô đi rất nhanh gương mặt biểu hiện của sự nóng nảy.

Thuộc hạ của Tam Nương đi đến che ô cho cô nhưng Tam Nương lập tức chụp lấy cây ô đưa lên bắp chân một phát bẻ gãy vứt xuống đất.
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi