THẾ GIỚI DỊ BIẾN



Bọn họ có người né tránh có người đón đỡ, mỗi một đạo kiếm quang lực sát thương không phải quá cao, người có tu vi Đại chủ trung kỳ hoàn toàn có thể chống đỡ, nhưng đó chỉ là chống một đạo kiếm quang thôi a.

Ở đây có đến hàng ngàn, hàng vạn kiếm quang đang bay qua.

Như một máy cắt thịt, kiếm quang đi qua nơi nào nơi đó đó để lại một lỗ thủng.
A A A
Cứu mạng!
Tiếng la khóc thảm thiết khắp nơi, hôm nay có lẽ là tận thế đến với họ vừa thoát chết khỏi vụ bạo liệt kia thì lại gặp một cảnh tượng đầy khủng khiếp như thế.
- Dừng, cậu muốn gì ta cũng chấp nhận.
Daniel hét lớn, hắn đang vật lộn giữa hàng trăm đạo kiếm quang, hắn sắp không chịu nổi nữa.

Hắn cố gắng triệu hoán ra pháp tướng của mình lần nữa.
Pháp tướng, Hắc hùng sư.
Grào!
Pháp tướng của Daniel xuất hiện lần nữa, nó thét gào giữa biển kiếm quang, dùng đôi chân trước to lớn của nó đập về những đạo kiếm quang kia.
- Vô dụng thôi, tôi đã không muốn giết tuyệt thế mà ông lại vẫn không từ bỏ.

Vậy thì tạm biệt.
Dứt lời Long dùng niệm lực thao túng hàng vạn kiếm quang xoay quanh thành một cơn lốc xoáy quét ngang tất cả.

Lốc xoáy đi qua, nhà cửa, phòng ốc, tường đá, cây cối trở thành phấn vụn.

Con người thì trở thành một bãi bùn nhão.

Cảnh tượng thật tàn khốc, 3 tên chỉ huy lúc trước không có lao lên cũng không tránh khỏi tinh thần lực của Long, hắn trực tiếp diệt sát bọn chúng.
Long thu kiếm của mình vào vỏ đi tới chỗ tầng hầm kia.
Xoẹt.
Nắp hầm bị hắn chém ra, trong này có bố trí trận pháp nhưng tất cả đều bị hắn mạnh mẽ phá hư.


Đi vào bên trong tới một căn hầm.

Phá giải cấm chế của nó, Long mở cánh cửa đó ra.
Trong phòng này được lấp đầy bởi bảo vật, có một ít vàng bạc đá quý, còn có một số bộ phận của yêu thú, kim loại quý, linh thảo.

Nhưng đây không phải là thứ hắn cần tìm.

Ở chính giữa trung tâm có một hộp bằng thủy tinh trong đó có chứa một bầy trùng trong suốt nhỏ như sợ chỉ đang bò tới bò lui.
- Đây rồi.
Long lấy đi hộp thủy tinh, còn những đồ vật trong này hắn có muốn đem đi cũng không được, mất quá nhiều thời gian, bất quá hắn cũng tìm ra một bao tải nhét một vài thứ vào.

Hắn đi ra ngoài thì chợt nhận thấy trong phạm vi cảm giác của hắn có hai người đang tới gần.

Trông dáng người hình như là hai cô gái, hắn nhận biết hai người này.
“Là Nguyệt với Ngọc nhưng tại sao hai người họ lại ở đây”
Long đi đến gần phía hai cô gái.

- Chị Nguyệt, chị có chắc đống hoang tàn này là do Long làm ra không?
Ngọc một mặt mộng bức, cô không thể tin được việc này có thể do một người làm ra, cô đã nghĩ nơi này có thể đã bị bom oanh tạc, nhưng Nguyệt đã phủ nhận điều đó.
- Chắc chắn, ngoài thằng biến thái kia thì còn ai làm ra được.
Hai người họ vốn đang chờ trong phòng của Lâm.

Nhưng được một lúc Nguyệt nhớ tới Long sang tận đảo bên này để tìm cô và Ngọc trở về theo lệnh của Alina, thế là cô vội lấy điện thoại liên lạc với Alina.

Nguyệt bị Alina phàn nàn cho một trận và yêu cầu mọi người quay về ngay lập tức, Nguyệt bất đắc dĩ cũng phải nói ra một phần tình huống bên này.
Alina cũng rất phẫn nộ khi biết Hội Hắc hùng chính là kẻ mà đã gây ra thương tích cho Nguyệt hơn hai tháng trước.

Alina nhớ lại thì Hội Hắc hùng vốn có trụ sở chính ở quần đảo Ocean thế là cô nói ra sẽ chuẩn bị kế sách đòi lại công đạo cho Nguyệt.

Lúc này Nguyệt mới ngớ ra vì sao Lâm không tìm thấy tin tức của Hội Hắc Hùng vì chúng hoạt động chủ yếu ở quần đảo Ocean, còn cô thì rất ít khi để ý đến những thế lực hạng hai nên cô cũng mù tịt.

Sau khi biết chính xác vị trí của Hội Hắc hùng, Nguyệt một đường quay trở lại quần đảo Ocean tìm bọn chúng, phải biết rằng có thể Long đã đi tới đó.

Nghe được như thế Ngọc cũng đòi đi theo nhìn xem Long bây giờ như thế nào.

Còn Lâm thì phải ở lại chăm sóc cho Hoa nên không thể đi được.

Thế là khi hai người gần đến đảo số 23 thì chứng kiến một vụ nổ kinh thiên, không những thế mà còn là hai vụ nổ liên tiếp, khi đến nơi thì nơi này gần như bị xe ủi ủi phẳng qua một lần, chỉ có dấu lõm của đạo kiếm quang của Long thì vẫn còn hiện rõ.
- Chị nói tu vi của Long cũng ngang bằng chị vậy chị cũng có thể làm ra việc như thế này.
Ngọc cảm giác như mình có nhận thức mới về cường giả cấp Đại chủ, họ chẳng khác gì một quả bom hình người cả.
- Không thể giống như cách Long làm, nếu dùng ngoại lực như bom đạn thì được, chứ chỉ dùng tu vi võ đạo thì đến cả trận pháp bảo vệ của nơi này chị cũng phải mất nửa ngày mới oanh ra một phần.

Còn để san lấp mặt bằng như hắn thì chí ít cũng phải một ngày một đêm không ngừng dùng chân khí oanh tạc, đó là chưa tính đến nửa đường chị phải ngồi xuống hồi phục chân khí.
- A! Tên đó mạnh như vậy.
Ngọc há mồm không khép miệng lại được.
Lộp bộp
Hai người họ đã thấy một bóng người đi đến bên này.

Người đó chính là Long, trên vai hắn còn vác theo một cái bao to tướng.
- Hai người sao lại tới đây.
- Tới xem chú mày chứ sao, vậy lấy được đồ vật chưa.
- Lấy được rồi, nhưng không biết có đúng là nó không.
Long đưa cái hộp thủy tinh cho Nguyệt.

Cô cầm lấy quan sát bên trong, cô lập tức lấy điện thoại gọi video cho Lâm để hắn xác nhận.

Một lúc sau xác nhận hoàn tất, Lâm khẳng định đó là Bạo thực trùng, giọng nói của hắn có phần kích động.

Hẳn tên đó phải vui mừng lắm vì sắp cứu được em gái.

- Cậu vác cái bao gì trên người thế.
Nguyệt gác lại điện thoại hiếu kỳ nhìn cái bao trên người Long, không lẽ bên trong có đồ tốt.
- Cái này là một số tài sản của bọn Hắc hùng trong kho, em mang đi một ít.
- Cái gì chỉ mang đi một ít, vậy bên trong vẫn còn.
Mắt của Nguyệt sáng lên Ngọc có thể thấy chữ tiền trong mắt chị ta.
- Đúng a, em không mang hết đi được, chúng ta đi thôi không nên ở lâu, sẽ có nhiều người đến đây.
Long đã đoán được ý định của bà chị này rồi.
- Kho của bọn chúng ở hướng nào, chỉ cho chị biết, hai em cứ ra xe trước, chỉ cần 5 phút là chị sẽ ra liền.
Nguyệt hào hứng, cô không đợi được xem tài phú của một hội hạng hai là như thế nào.

Còn những người của Hội Hắc hùng có ở đây không thì cô lại không thắc mắc.

Nguyệt dám khẳng định là Long đã toàn diệt bọn chúng rồi.
- Dưới cái hầm đằng kia.
Long chỉ tay về phía căn hầm, Nguyệt nhanh chóng chạy về hướng đó.

Long chỉ biết lắc đầu với bà chị này, hắn quay sang nói với Ngọc.
- Chúng ta ra xe đi.
- Ơ hay là để tôi đi phụ chị ấy một tay, một mình chị ấy chắc cũng không mang gì nhiều được.
Ngọc muốn đi theo phụ Nguyệt, công việc cướp nhà người khác như thế cô vẫn là lần đầu thấy, cô muốn mở mang kiến thức một chút.
- Muốn nhìn thì cứ đi theo, nhưng không cần phụ gì cả, dị năng của chị ta rất phù hợp trong tình huống này.
Nói xong Long đi thẳng ra ngoài xe.

Ngọc đứng đó chần chừ một lát cuối cùng vẫn tò mò đi về hướng của Nguyệt.
- Ha ha, phát rồi phát rồi.
Đi vào trong hầm Ngọc đã nghe thấy tiếng cười lớn của Nguyệt, cô đi theo tiếng cười đó thì thấy Nguyệt đang không ngừng sờ mó từng kiện đồ vật ở bên trong.

Phát giác được có người đang đến, Nguyệt nhìn sang thì thấy đó là Ngọc.
- Em lại đây xem nè, có nhiều đồ tốt lắm.
Cô tiếp tục sờ mó từng món vật phẩm.
- Chị không phải muốn mang đi sao, em nghĩ chúng ta phải nhanh lên.
- Không cần gấp, chỉ cần không phải là vật có sinh mệnh thì chị có thể mang đi nhanh chóng.
Ngọc vẫn không hiểu lời nói Nguyệt, cô chỉ biết đứng nhìn hành động của chị ta.


Một lúc sau giống như đã sờ soạn hết các món đồ bên trong, chỉ thấy Nguyệt giơ cánh tay phải của mình lên làm động tác như thể đang nắm lấy vật gì đó.

Một cỗ năng lượng ba động trên tay cô.
Thu
Cô nắm chặt bàn tay mình lại, một cảnh tượng khiến cho Ngọc kinh ngạc, toàn bộ đồ vật trong phòng biến mất.

Không phải nói chính xác là những gì Nguyệt đụng chạm qua đều biến mất.
- Chuyện này là.
Ngọc có chút run rẩy hỏi Nguyệt chuyện kỳ lạ như thế này là cô vẫn lần đầu thấy.

Hư không tiêu thất, nếu đây là dị năng thì có phải hơi khủng khiếp quá không, vậy thời thời khắc khắc chỉ cần Nguyệt muốn thì có thể làm người khác biến mất.
- Này, em run cái gì hả.

Đây là năng lực của chị Không gian na di, nó chỉ có tác dụng đến các đồ vật không có sinh mệnh.
Nguyệt giải thích cho Ngọc.
- Như vậy nó giống như dịch chuyển.
- Ừm cũng có thể coi là như vậy, nó cũng có hạn chế là chị phải để lại ấn ký của mình lên vật đó thì mới thực hiện được.

Còn địa điểm muốn dịch chuyển tới cũng phải được đánh dấu từ trước.

Nhìn này.
Nói xong Nguyệt đưa tay ra, thoáng chốc một khẩu súng ngắn xuất hiện trên tay cô.

Cảnh tượng này và khẩu súng giống như lúc cô dùng nó khi đang bị tên Đỗ đuổi theo.

Lúc đó vì quá hoảng sợ trước khúc cua Ngọc cũng không chú ý vấn đề đó lắm.
- Woa, thật ghê gớm, năng lực của chị rất thực dụng.
- Con nhóc này, em đang nịnh chị đó hả.
Nguyệt vui vẻ trước lời nói của Ngọc, cô thu hồi khẩu súng của mình về nơi của nó.

Nguyệt có vài kho chứa được đánh dấu vị trí dịch chuyển, những kho chứa này chủ yếu để những món vũ khí của cô.

Nhờ đó mà cô lúc nào cũng có thể gọi ra chúng thậm chí cô còn để sẵn vài trái bom ở vị trí chờ đợi cô sử dụng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi