THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Hỏa Tang vẫn như trước, ánh chiều tà len lỏi khắp nơi.

Từ xa nhìn lại, trùng điệp cây xanh mang theo ánh lửa phừng phực với diện tích vô cùng lớn, ánh đỏ rạng ngời trông rất bắt mắt.

Khi tới vừa mới lại gần thì vẻ nóng rực phả mạnh vào mặt, Hỏa Tang thụ mang theo ngọn lửa đỏ với nhiệt độ chẳng hề thấp chút nào.

(*): Tang là cây dâu.

Cảnh tượng vẫn y như trước, vẫn là những cô thôn nữ đang bận bịu công việc hái dâu, tuy cũng có chút tu vi thế nhưng lại không quá cao, sau lưng mỗi người đều là những sọt bằng trúc, quần áo bằng vải thô đơn sơ mộc mạc.

Nhân số cũng không nhiều, trên trán của các nàng đều mang theo điểm mồ hôi lấm tấm, quả thật nhiệt độ nơi đây rất cao cho nên dù có tu vi nhất định thì cũng không thoát khỏi cảnh tứa mồ hôi hột.

Trên những cây dâu có không ít những con tằm đỏ rực, đó chính là những con tằm quý báu không ngừng nhả ra từng sợi tơ có thể bện thành bảo y.

Thạch Hạo một mình tiến vào trong khu rừng, xung quanh là những âm thanh xào xạc đang gặm lá của các chú tằm, thi thoảng sẽ có một vài vòng lửa bốc lên trông rất lạ mắt.

Năm xưa khi Thạch Hạo tới nơi đây thì cũng chưa kịp chú tâm quan sát ngắm cảnh, thì đã gặp lại cố nhân rồi.

Giờ lại quy về chốn cũ, lúc này khi quan sát thật kỹ lưỡng, quan sát những cô gái đang gái dâu thế nhưng cũng không thấy được thứ mình muốn thấy.

Hỏa Tang lâm đầy yên tĩnh, ánh đỏ trong veo, ngọn lửa nhấp nháy.

Thạch Hạo đảo bước đi qua khu rừng này, dựa theo trí nhớ từng bước đi tới, hắn biết mình cách nơi kia không còn quá xa nữa.

Từ biệt đã mấy năm, không biết nàng nay đã như thế nào rồi.

Hỏa Tang thụ đầy to lớn, có cây đã sống cả mấy trăm năm thậm chí hơn nghìn năm, hình thể to lớn chắc chắn, ánh đỏ cuồn cuộn.

Trong lòng Thạch Hạo không cách nào yên tĩnh được, mấy năm trôi qua rừng dâu vẫn còn thế nhưng lòng hắn lại có chút lo lắng, năm tháng sẽ không bao giờ chờ đợi bất kỳ ai, có thể sẽ thay đổi rất nhiều thứ.

Rốt cuộc cũng đã tới gần, đã tới khu vực quen thuộc trước kia.

Có tiếng nước chảy rì rào từ trong hốc đá ra ngoài, tình cờ sẽ có những chú cá nhỏ búng lên khỏi mặt nước, dịu dàng và tự nhiên.

Nơi sâu trong Hỏa Tang lâm rất là yên bình, nơi đây có một khu rừng trúc, có một dòng sông nhỏ hòa tan đi vẻ oi bức nơi đây.

Thạch Hạo nhanh chân đảo bước tiến vào rừng trúc phía trước.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn chợt đọng lại.

Vốn nơi đây hẳn phải là một ngôi nhà bằng tranh, có một cái tiểu viện, có một ít đôn gỗ, còn có chút hoa dại, thế nhưng hết thảy đã chẳng thấy đâu.

Nơi đó chỉ có một vùng cháy đen, mặt đất khô nứt nẻ tràn đầy đau thương.

Tiểu viện đã biến mất, vẻ yên tĩnh ngày xưa đã bị phá vỡ, cây cỏ chẳng còn, nhà tranh bị đốt cháy, nơi đây cũng chỉ còn lại tro tàn.

Tại sao? Thạch Hạo nhanh chóng vọt tới!

Ánh mắt của hắn lóe lên tựa như dao sắt quét nhìn toàn bộ, cẩn thận đánh giá xung quanh, tra xét tất cả!

Không nghĩ tới, chỉ có mấy năm mà tất cả những cảnh vật khi xưa đều đã không tồn tại, bị người khác phá hủy toàn bộ.

Hỏa Linh Nhi, nàng ở nơi đâu?

Trong nháy mắt, trong lòng Thạch Hạo trở nên mịt mù, cảm giác hổ thẹn bao phủ toàn thân.

Hắn tới đây là để tìm Hỏa Linh Nhi, nhưng lại thấy cảnh tượng như vậy, hiển nhiên, nơi đây đã xảy ra chuyện, bị người khác một đuốc đốt sạch.

Thạch Hạo tin chắc, đây không phải do chính Hỏa Linh Nhi gây nên, dù là rời đi thì cũng không cần thiết phải phá hủy đi tiểu viện mà mình nâng niu, biến nơi đây thành cảnh thê lương như vầy được.

"Là kẻ nào?" Thạch Hạo nổi giận, đồng thời trong lòng run rẩy đầy lo lắng.

Hỏa Linh Nhi đã xảy ra chuyện gì, nàng hiện ở nơi nào, vì sao lại xảy ra chuyện này?

Nỗi lòng của Thạch Hạo rối bời, lo này lo kia, hôm nay tới đây vẫn còn tưởng rằng sẽ gặp lại nhưng không nghĩ, không chỉ thất vọng mà còn nhìn thấy cảnh tượng như vầy.

Hắn mở to thiên nhãn, hy vọng có thể tìm thấy được chút ít manh mối.

"Hả?"

Thạch Hạo thất kinh, Thiên mục mở to và nhìn thấy một ít tàn khí còn sót lại bên dưới tro tàn, đó là những mẩu vụn bị đánh nát.

Hắn vung tay đánh bay đất đá đen thui đó, một miếng cốt thuẫn xuất hiện, bên trên chi chít vết nứt xem kẽ là một chút vật chất màu đen.

Là máu, sớm đã khô cứng!

Trong lòng Thạch Hạo chấn động rồi bốc lên một ngọn nộ diễm, còn có vẻ là hoảng sợ, hắn sợ sẽ xảy ra điều bất ngờ kia, dù có bản lĩnh bằng trời thì hắn cũng khó lòng cứu vãn được!

"Tại sao sẽ như vậy, là ai tới nơi này và lại ra tay với một cô gái chân yếu tay mền chứ!?" Thạch Hạo nắm chặt nắm đất, sắc mặt tái xanh.

Hỏa Linh Nhi không hề có kẻ thù, hoàn toàn không có liên hệ gì với người bên ngoài, vẫn luôn ẩn cư nơi này, có thể nói là không tranh với đời nhưng tại sao những người kia lại tìm tới nơi đây?

Là vì hắn sao? Nếu là vậy thì những tên kia quá ác độc, mũi còn thính hơn cả chó, dù là nơi này mà cũng có thể tìm tới được.

Thạch Hạo nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm thấy, trường hợp Hỏa Linh Nhi kết thù kết oán với người thì không khả thi cho lắm, nếu như phát sinh biến cố, khả năng quá nửa là có liên quan tới hắn.

Trong lúc nhất thời trong lòng Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, sinh ra cảm giác tự trách bản thân, vô cùng hối hận, nếu như Hỏa Linh Nhi vì hắn mà xảy ra bất trắc gì thì cả đời này hắn khó mà bỏ qua cho mình được.

"Ta từng nói nàng rời đi nơi khác, đừng có ở nơi này nữa, né tránh tai họa, có sao?" Lời nói của Thạch Hạo run run, hắn không thể xác định được.

Năm đó hắn cũng từng suy nghĩ qua, phòng ngừa người khác quá ác độc, không buông tha cho tất cả nên sẽ lần theo manh mối tìm tới nơi này nên đã đề xuất với Hỏa Linh Nhi là hãy đổi một nơi khác.

Nơi đây từng xảy ra chiến đấu, từng có xung đột rất kịch liệt.

Lòng của Thạch Hạo trở nên nặng nề, cố gắng tìm kiếm khắp nơi thế nhưng vẫn không hề phát hiện ra chút manh mối nào, không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, Thạch Hạo hóa thành một luồng cầu vòng đảo quanh nơi đây, Thiên mục mở to quét nhìn mỗi một tấc đất hòng tìm kiếm cho bằng được.

Đáng tiếc, hắn lại thất vọng, cũng chẳng hề có manh mối gì cả.

"Không!" Thạch Hạo hét lớn, trong lòng đau đớn, hắn sợ nếu như thật xảy ra bất trắc gì thì cả đời này hắn sẽ chìm trong hối hận.

Một ngày một đêm, Thạch Hạo không ngừng tìm kiếm, chưa hề rời khỏi khu di địa cháy đen kia.

Cuối cùng, hắn trở nên trầm mặc, chẳng hề thu hoạch được gì.

Trước khu tiểu viện có hai cây Hỏa Tang thụ, tuy rằng trải qua hỏa hoạn thế nhưng sức sống vẫn kiên cường, và cũng bởi vị bản thân chúng thuộc tính "Hỏa" cho nên cũng không hề sợ lửa.

Thạch Hạo còn nhớ, đây chính là cây mà trước khi rời đi hắn và Hỏa Linh Nhi đã trồng xuống, từng hình ảnh ấy vẫn còn in đậm trong lòng.

Nhưng, mấy năm qua đi, cây nhỏ này đã cao lớn hơn trước kia nhiều, thế nhưng người lại không thấy, chỉ có mấy năm mà cảnh còn người chẳng thấy đâu.

Thạch Hạo không thể tiếp thu hiện thực này, hắn nhảy bật lên cả vạn trượng, nhanh chóng rời khỏi nơi đây và hướng về một tòa thành trì gần nhất.

Thành Ly Hỏa, xung quanh có rất nhiều dâu lửa với ánh đỏ hừng hực, một vài cây vài ngàn năm tuổi bốc lên từng ngọn hỏa diễm, hơi nóng ép người.

Hỏa tộc, lấy Hỏa làm căn cơ, dùng Hỏa lập giáo.

Khu vực này là địa bàn của Hỏa tộc thượng giới cho nên bọn họ rất gần gũi với lửa, vì vậy xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ lâu năm như vậy.

Thạch Hạo không cam lòng nên nhanh chóng vọt tới thành trì này, thần thức hắn đảo qua và tìm kiếm tu sĩ mạnh mẽ nhất, muốn hiểu một chút tình huống ở nơi kia.

Rất nhanh hắn đã phát hiện được.

Bởi vì, để nhanh chóng tìm hiểu được tin tức cho nên hắn không ngần ngại ra tay trực tiếp, giam cầm lấy thành chủ của tòa thành này, mạnh mẽ tìm hiểu biển ý thức của hắn và bất ngờ biết được một chút tình hình.

Quả nhiên, mấy năm trước từng có một vài người tới đây để tìm thứ gì đó và đã xông vào trong Hỏa Tang lâm bên ngoài thành, hơn nữa những người này vẫn không hề rời khỏi mà vẫn ráng ở lại cho tới nay.

"Không thể nhịn nữa rồi!" Thạch Hạo nổi giận, hiện rõ vẻ sát cơ, ngọn lửa tức giận cuộn trào!

Nơi đây là địa bàn của Tội Huyết tộc chứ cũng không phải là trọng địa gì cả, và cũng rất heo hút nên tin tức từ bên ngoài truyền tới đây rất là chậm và cách trở.

Mọi người đã biết di đia Tiên cổ đã nứt ra và tiếp giáp với ba ngàn châu, cũng biết được những thiên tài đã trở về thế nhưng cũng không hề biết mấy năm qua đã xảy ra những gì trong Tiên cổ.

Nói tóm lại, tin tức ở nơi này rất lạc hậu, mọi người cũng chỉ biết một vài tình huống tiêu biểu mà thôi.

Thạch Hạo nổi giận đùng đùng rồi nhằm thẳng ra ngoài thành, lần nữa xông vào trong khu Hỏa Tang lầm này, mà lần này hắn lại rất may gặp ngay đám khả nghi kia.

"Chúng ta đã thủ ở nơi này nhiều năm như vậy mà chẳng hề có lợi ích gì cả?"

"Nghe nói trận chiến ở Tiên cổ đã kết thúc, thiếu niên kia không biết còn sống hay là đã chết trong di địa Tiên cổ rồi? Tại sao không có ai tới báo cho chúng ta chứ."

"Trong địa bàn Tội huyết này, chúng ta đã bị người lãng quên từ lâu rồi, mấy năm rồi chẳng hề có ai tới thay ca cho chúng ta!"

Thạch Hạo từ từ đi lại, vẻ mặt âm u.

Mà những người kia lại không hề phát giác, vẫn theo thông lệ đi tới khu nhà tranh bị đốt cháy đen kia.

"Cô bé năm xưa quả thật rất tươi ngon, mặc dù là hậu duệ tội huyết thế nhưng lại quá xinh đẹp!" Có người bỉ ổi nói.

"Không biết đã chết hay chưa, tiếc là không rơi vào tay chúng ta." Có người tiếc nuối nói.

"Bụp!"

Một lát sau, hai người cảm thấy hai chân đau nhói, cả người ngã nhào về trước, máu tươi lấp lánh, hai chân mỗi người đều đã nổ tung.

"Người nào?" Những người này kinh hãi, ai nấy đều quay đầu về sau quan sát.

Chỉ thấy một thiếu niên đang từ từ đi tới, lúc này cả đám biến sắc, bởi vì họ nhận ra đối phương là ai.

"Là ngươi, Hoang!"

"Phụt!"

Thạch Hạo điểm ra một chỉ, chùm sàng vàng từ đầu ngón tay bay ra, tất cả những người kia đều hét lớn, nửa thân dưới đều nổ tung còn nửa trên bay ngược ra sau.

"Nói, năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo gầm lên.

"Đừng giết chúng ta, chúng ta sẽ nói hết!" Có người la lớn.

"Chúng ta nhỏ bé không đáng nhắc tới, dù ngươi đã trở lại mà cũng không hề hay tin, không hề nhận được chút tin tức nào, hoàn toàn bị người khác quên lãng, xin đừng có giết chúng ta!"

Bọn họ cực kỳ sợ hãi, sau đó đều khai ra toàn bộ.

Năm đó, những người này phụng mệnh đi tìm tin tức, mục tiêu chính là Hỏa Linh Nhi, phải bắt nàng cho bằng được, kết quả lại chậm một bước.

Phụ thân của Hỏa Linh Nhi từng là Nhân hoàng ở hạ giới du lịch trở lại, sau khi biết con gái mình và Thạch Hạo gặp mặt nhau nên liền dẫn nàng rời khỏi.

"Các ngươi không hề phát hiện ra bọn họ?" Gánh nặng trong lòng của Thạch Hạo như được tháo xuống.

"Sau đó cũng có chút manh mối và đi tìm kiếm, thế nhưng cũng không có kết quả gì." Bọn họ ngoan ngoãn trả lời, ngược lại còn từng bị Hỏa hoàng đại khai sát giới tới tận nơi đây.

Rất nhanh, Thạch Hạo hiểu rõ lai lịch của những người này, đều là nhân mã của Kiếm cốc, Hỏa Vân động, La Phù chân cốc, quả nhiên là mấy đại giáo nhận việc trấn áp Tội huyết làm nhiệm vụ của mình.

Đồng thời, làm cho ánh mắt của hắn trở nên băng hàn hơn là, trong đây còn có sự tham dự của hai tu sĩ của Thiên Nhân tộc.

"Hỏa Vân động, La Phù chân cốc, còn có cả Thiên Nhân tộc nữa, các ngươi khinh người quá đáng rồi đó!" Thạch Hạo tức giận, hắn xin thề, tương lai sẽ tới từng nhà chào hỏi.

Hắn từ những người này đã biết được một vài tình huống, sau cùng vung tay giải quyết nhóm người này, chưa hề lưu tình gì cả.

Thạch Hạo thở dài, thiên hạ to lớn như vầy thì biết đi nơi nào tìm kiếm Hỏa Linh Nhi? Hi vọng hai người sẽ bình yên vô sự.

Trong mấy ngày kế tiếp, hắn vẫn bồi hồi về khu vực này, dõi mắt nhìn về nơi đây rồi lại nghĩ tới những chuyện tại hạ giới, hắn chỉ biết thở dài mà thôi.

Hỏa Tang lâm này rất lớn nhưng trong mấy ngày qua Thạch Hạo gần như đã đi gần hết khu vực này, hắn muốn tìm nơi mà Hỏa Linh Nhi từng thu hái, muốn tìm hiểu thật rõ.

"Hả?"

Ngày thứ tư, trong lòng Thạch Hạo chấn động, ánh mắt ngưng lại rồi nhìn về một phía.

Nơi đó cách nhà tranh rất xa, là biên giới của Hỏa Tang lâm.

Nơi đó có người đang hái dâu, một cô thiếu nữ với bộ đồ được may bằng vải thô, mái tóc rối bời, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trước giờ, Thạch Hạo chưa từng nhìn thấy dung mạo này bao giờ thế nhưng khi nhìn vào cặp mắt ấy thì tâm thần liền run lên, hắn có chút không thể tin, đôi mắt ấy quá quen thuộc.

Thạch Hạo từ từ đi tới, thiếu nữ ấy xoay người, giỏ trúc giờ đã rời tay rơi xuống mặt đất, trong mắt liền hiện ra những giọt nước, cặp mắt đen láy to tròn ấy chợt rưng ưng.

"Là... ngươi!" Lời nói của nàng run rẩy.

Mặc dù đã thay đổi dung mạo thế nhưng Thạch Hạo vẫn có thể nhận ra được, đó chính là Hỏa Linh Nhi, nàng vẫn chưa hề rời đi, vẫn luôn ở trong Hỏa Tang lâm này, vẫn chờ đợi nơi đây!

=======================================

Đầu xuân, kính chúc các bạn sức khỏe, công việc học tập thuận lợi, suôn sẻ.

=======================================

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi