THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Chiếc đỉnh này để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng Thạch Hạo, bắt nguồn từ tế đàn rách nát nằm sâu dưới Hắc uyên ở di địa Tiên cổ, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã khiến hắn khó lòng xóa nhòa.

Nhưng, lúc đó hắn chỉ nhìn thấy là vệt bóng mờ ảo, là những vết tích được lưu giữ ở trong hư không từ xa xưa.

Tóm lại, cũng không phải là gặp được, thế nhưng lần này lại là chứng kiến tận mắt!

Thế giới tăm tối, chiến trường trống trải, mặt đất cháy đen, xương khô khắp nơi.

Chiếc đỉnh ba chân hai tai lấp lánh hàng loạt ánh sáng tiên kim, kèm theo là mẫu khí thiên địa vờn quanh bên trong miệng đỉnh là hỗn độn không cách nào quan sát được, tựa như là đang sản sinh nên vũ trụ vậy.

Bên trên đỉnh dính máu đỏ đậm lấp lóe, mội giọt tựa như là một thế giới rộng lớn, bên trong vẻ thần bí khó lòng nhìn nhận.

Thạch Hạo tin chắc, những vết máu này giống như giọt máu mà hắn từng chiếm được, đều là do cường giả không cách nào tưởng tượng nổi lưu lại!

Đồng thời, sau khi quan sát kỹ thì hắn phát hiện ra, đây không chỉ là máu của một người mà ít nhất là mấy người dính phải, tất cả đều là tinh huyết của sinh linh chí cao, đều là các cao thủ cái thể lưu lại.

Chiếc đỉnh này rất là cổ xưa, những hình chạm khắc bên trên rất mơ hồ thế nhưng vẫn có thể nhận ra đôi chút, là ngôi sao là tia chớp, là chim thần là mãnh thú độc trùng, không hề thiếu gì cả.

Chỉ là, những sinh linh này trông có vẻ xa lạ và chưa hề nhìn thấy.

Thạch Hạo đảo bước về phía nó.

Ầm!

Toàn bộ thế giới tựa như muốn nổ tung, chỉ vì chiếc đỉnh này hơi khẽ lay động đôi chút.

Trong nháy mắt này, Thạch Hạo cảm thấy bản thân thiếu chút nữa tan vỡ, như cùng với thế giới lớn này nổ tung và chết ở nơi này.

Hắn khiếp sợ, chiếc đỉnh này ra sao? Chỉ vừa hơi lắc lư mà đã muốn hủy thiên diệt địa rồi!

Đây không phải là ảo giác mà như là bản thân trải nghiệm qua, Thạch Hạo cả thấy, thần trí của mình cũng chẳng hề bị choáng vát chút nào, cảm giác vừa này rất là ly kỳ và khó tả.

Cũng may là, sự rung động này chỉ diễn ra trong nháy mắt và hắn không có chết đi, bởi vì chiếc đỉnh này đã yên tĩnh trở lại, khí tức được thu hồi, thiên địa được ổn định lại.

Đỉnh, mạnh mẽ như vậy, thế là do ai luyện chế thành?

Thạch Hạo nhìm chằm chằm thứ này, không hề có bất cứ lời nòi.

Là người nào muốn tìm hắn mà đưa chiếc đỉnh này tới đây, lẽ nào bên trong có một cao thủ tuyệt đại đang ngủ say?

Đáng tiếc, trong đỉnh có mẫu khí thiên địa, có cả hỗn độn cho nên sâu sắc vô cùng, không cách nào nhìn thấy rõ được sâu bên trong đang giấu kín thứ gì.

"Mày tìm tao, là vì chuyện gì?" Thạch Hạo hỏi, lúc này hắn bình tĩnh dị thường, khi đối mặt với bảo đỉnh chí cao vô thượng này thì hắn chẳng hề có cảm giác vui sướng buồn đau gì, bình thường chẳng hề hồi hộp chút nào.

Chợt biến hóa như thế này lại khiến hắn không rõ ra làm sao, đối mặt với một tiên đỉnh vô thượng mà hắn lại không có chút nào gọi là kính nể gì.

Ánh sáng của chiếc đỉnh này vô cùng sặc sỡ, chín loại tiên kim hòa lẫn vào nhau, mẫu khí thiên địa lượn lờ cùng với vẻ thần bí khó lường.

Trong đỉnh, như có một bóng người xuất hiện thế nhưng sau cùng lại tiêu thành mây khói.

Những huyết dịch, những giọt Đế huyết tựa như mã não đầy óng ánh, lúc này chúng khẽ rung rung rồi lên tiếng.

"Ta... đến sớm." Chỉ vài cử chỉ như thế nhưng tựa như mang theo vẻ tang thương của vạn cổ, có hiu quạnh, có bất đắc dĩ cùng với vẻ uể oải.

Giọng nói không thể phân biệt là nam hay nữ, bởi vì không phải là âm thanh mà là thần niệm.

"Mày là ai?" Thạch Hạo hỏi.

Nhưng, chiếc đỉnh này lại yên tĩnh, không nói thêm bất cứ điều gì.

Bởi vì, câu đối thoại đơn giãn vừa nãy phát sinh thì thiên địa trở nên bạo động, vô số tia chớp đan dệt kèm theo là khí tức chí cao vô thượng như muốn hiển hiện.

Thạch Hạo run rẩy, lôi kiếp này là thế nào, áp chế vạn đạo trong chư thiên, muốn diệt thế ư?

Hết thảy những thứ này chỉ vì lời nói của nó!

"Ầm!"

Giữa bầu trời, ánh chớp đánh xuống, thứ này còn đáng sợ hơn cả lôi kiếp mà khi thành tựu Tiên nhân.

Chiếc đỉnh này chuyển động và đón lấy trời cao, miệng đỉnh phát sáng, ánh sáng năm màu rọi sáng hấp thu toàn bộ lôi điện, nuốt chửng vạn luồng lôi điện.

Tiếng vang kịch liệt truyền đi, thiên địa tan vỡ, toàn bộ lôi điện đã được hấp thu, bị chiếc đỉnh này tiêu diệt.

Cùng lúc đó, nó phun ra một ít mẫu khí rồi lan tràn về vùng hư không này, xóa bỏ toàn bộ những vết rách trong hư không, hơn nữa thứ này tựa như chặt đứt các loại nhân quả sau này.

Thạch Hạo chấn động quan sát, là vì sao?

Hắn nhở tới, trong cốt thư từng có ghi rằng, trừ phi khiến trời đất sinh ra kịch biến không cách nào tưởng tượng nổi, nếu không sẽ không hề có lôi kiếp vô thượng giáng lâm.

Vừa nãy, hắn chỉ thử đối thoại với chiếc đỉnh này và đối phương mới có nói vài chữ đơn giản nhưng lại phát sinh tình cảnh như vậy, quá đáng sợ, khó lòng lý giải.

Chẳng lẽ nói, nếu như hắn giao lưu với chiếc đỉnh này thì sẽ ảnh hưởng tới sự vững chắc của thiên địa, dao động tới căn cơ của thế giới này?

Sao lại có chuyện này chứ!

Nếu như có một thứ trò chuyện với hắn mà lại có thể tạo thành cảnh tượng như vậy, thì Thạch Hạo thật sự không biết sẽ suy đoán ra sao, tới tột cùng chuyện này ẩn chứa huyền cơ đáng sợ tới mức nào?

"Mày tới từ nơi nào?" Thạch Hạo hỏi.

"Không thuộc về quá khứ, không thuộc về hiện tại." Trong đỉnh lại lần nữa truyền tới âm thanh.

Cũng bởi vì lời nói của nó lại khiến thiên địa này có biến hóa càng thêm kinh người hơn, tiên quang từng luồng, lôi điện như thác nước với trăm ngàn vệt, toàn bộ đều bổ xuống.

"Ầm!"

Chiếc đỉnh này tỏa ra ánh sáng, mặt trên xuất hiện vô số hoa văn tựa như là từng bức trận đồ bay lên và phong kín thiên địa, luyện hóa lôi kiếp vô thượng!

Thạch Hạo thán phục, thủ đoạn này ai có thể đụng vào?

Những luồng khí tức của Tiên đạo đi kèm theo lôi điện đều bị luyện hóa, đỉnh này có thể sánh ngang với một vị Tiên vương ư?

Khi thiên địa yên tĩnh lại, tất cả băt đầu ôn hòa thì Thạch Hạo suy nghĩ như vậy, trong nội tâm tựa như biện rộng dậy sóng, ầm ầm không dứt.

Theo như lời nói của thứ này, ý nghĩa là, nó... tới từ tương lai?!

Thạch Hạo hoảng sợ, tuy rằng lúc trước đã hơi suy đoán như vậy nhưng khi được chứng thực và đối mặt thì vẫn run sợ không thôi.

"Mày không thuộc về quá khứ và hiện tại, là tới từ tương lai à?" Thạch Hạo cố gắng áp chế giọng nói của mình sao cho bình tĩnh nhất có thể.

Lời này vừa ra thì chiếc đỉnh này trầm mặc, không hề có lời nào đáp trả, không khí trầm lặng vô cùng.

Nhưng, lôi điện trong hư không lần nữa mạnh mẽ hơn mấy lần, tiến khí ngập tràn, đại đạo uy hiếp nhân gian, tựa như muốn diệt thế!

Câu hỏi này ảnh hưởng rất lớn à?

Ngay cả chiếc đỉnh này cũng không dám trả lời, phòng ngừa một kiếp nạn không cách nào tưởng tượng được hạ xuống.

Thạch Hạo thật sự chấn kinh, nếu như không có gì bất ngờ thì suy đoán này là sự thật, bởi vì đối phương không có bác bỏ, im lặng tức là ngầm thừa nhận ư?

Trời ơi, hắn cảm thấy mình như hóa điên, là sinh linh từ tương lai tới ư? Chuyện này thật không thể tin nổi.

Tới cùng là sinh ra chuyện gì, tương lai sẽ có biến có ra sao mà lại khiến người khác muốn quay trở lại và truyền đạt cho hắn.

Hắn còn nhớ, lúc lần đầu tiên gặp được, ở bên dưới Hắc uyên kia thì tin tức mà hắn bất ngờ đạt được chính là, chiếc đỉnh này đang cầu viện!

Nếu như sâu chuỗi lại thì quá khó tin, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì thì mới dẫn tới thứ này xuất hiện?

Thạch Hạo càng nghĩ càng thấy kinh khủng hơn, tương lai sẽ là vùng tăm tối ư. Hắn không thấy rõ, bị sương mù che lấp, khiến người khác cảm thấy vô cùng bất an, không cách nào bình tĩnh được.

Ầm!

Lôi điện bên trên rốt cuộc cũng hạ xuống, chỉ vì Thạch Hạo đã hỏi ra câu nói đó.

Kết quả, chiếc đỉnh này lại chuyển động, lần này nó bị đánh tới mức rung lắc dữ dội, những vết máu đỏ sẫm bên trên tỏa ra liên miên ánh đỏ để hóa giải tình thế nguy cấp này.

Thạch Hạo không nhúc nhích, hai mắt nhìn kỹ, trên lưng của hắn là từng trận lạnh lẽo, ngay cả nói chuyện cũng không cách nào mở lời, không cách nào giao lưu được.

Nếu không, sẽ gây nên đại họa!

Bởi vì, hắn đã nhìn thấy được, chiếc đỉnh này không hề nói lời nào, tuyệt không một lời, rõ ràng là đang kiêng kỵ sợ dẫn tới vấn đề càng to lớn hơn.

Dưới tình huống này, chỉ có thể dựa vào sự liên tưởng của chính Thạch Hạo, suy đoán ra tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong nháy mắt, tâm tư của hắn xoay chuyển thật nhanh, không chỉ suy nghĩ về tương lai mà còn nghĩ tới hơn một kỷ nguyên về trước.

"Nếu là bản thân ta ở trong tương lại đi về quá khứ, vậy thì mục đích là gì?" Hắn tự hỏi.

Không thể nào thay đổi được sinh mệnh, không cách nào xoay chuyển được, hà tất phải từ tương lai quay lại quá khứ, mấu chốt là muốn làm gì.

Thạch Hạo suy nghĩ rất lâu, thì thào: "Nếu như ta quay lại quá khứ thì chính là muốn hiểu rõ kẻ địch ra sao, làm rõ vì sao kỳ nguyên Tiên cổ lại đi về phía hủy diệt, có biện pháp nào để khống chế những kẻ địch này."

Thạch Hạo dùng phương pháp loại suy để phỏng đoán ra động cơ mà mình từ tương lại quay về quá khứ, thứ cần là gì.

"Chẳng lẽ, kỷ nguyên này của chúng ta bị hủy diệt và tiệm cận về điểm cuối, hàng loạt sinh linh chết đi, một kỷ nguyên mới trong tương lai được mở ra, và muốn tới nơi đây để tìm hiểu rõ tình hình?" Thạch Hạo suy tư.

Nghĩ tới những thứ này thì Thạch Hạo cảm thấy thất vọng, nói chung lại là vẫn muốn bước lên con đường cũ của kỷ nguyên Tiên cổ, đời này sẽ thất bại, toàn bộ sinh mệnh chuẩn bị đi tới phần cuối rồi.

Bên ngoài, ba vị chí tôn đang tìm kiếm manh mối, chuyện này quá kỳ lạ, một thiên tài lại cứ thế biến mất ngay trước mặt bọn họ mà chẳng hề có chút dấu vết nào.

Mặc cho thần thức của bọn họ cao tuyệt tới đâu, có bễ nghễ cả ba ngàn đạo châu đi nữa thì cũng cảm thấy bối rối, chuyện này khiến bọn họ đâm ra sợ hãi.

Chính xác, có một sức mạnh không tên xuất hiện và mang người trẻ tuổi kia rời đi, thứ này còn mạnh mẽ hơn cả bọn họ, nếu không tuyệt đối không thể không biết việc này được.

"Lẽ nào sinh linh trong Đế thành đang ra tay?"

"Những người kia còn sống à?"

Bọn họ thì thầm rồi dõi mắt nhìn về bức tường thành hùng vĩ nơi phương xa, trong lòng chấn động không thối, nếu không thì làm cách nào đê giải thích chứ.

"Dù nói gì thì sức mạnh kia chắc chắn vượt qua chúng ta, nếu như có người cố ý can thiệp thì chúng ta cũng đừng nên rước lấy cái xúi quẩy này."

Bọn họ sau khi thương lượng thì quyết định thế.

"Đi, chúng ta nên về thôi, rời khỏi ba ngàn châu, rời đi Đế thành."

Ba đại cao thủ quyết định như thế, tiếp đó bắt đầu tuyền âm gọi những thiên tài kia lại, sau đó giải thích đôi chút để rời khỏi đại thế giới này.

Chỉ là, vẫn thiếu đi một người, việc này khiến ba vị chí cường giả thẹn trong lòng.

Rốt cuộc, bọn họ cũng rời đi!

Mà thế giới u ám kia vẫn còn mình Thạch Hạo nơi đó, vẫn thử nghiệm giao lưu với chiếc đỉnh hòng làm rõ tất cả.

Chỉ là, chiếc đỉnh này không còn phát ra âm thanh nào, mà Thạch Hạo cũng mang lòng kiêng kỵ, không dám tìm hiểu rõ những chuyện kia.

Chiếc đỉnh này có phải tới từ tương lai hay không thì Thạch Hạo đã có đáp án, hắn biết, thế gian này quả thật có sinh linh có đại thần thông bực này, có thể tạm thời quấy nhiễu lấy thời gian.

Ví như, Vô Chung, Lục Đạo Luân Hồi tiên vương cùng nhau liên thủ để đưa hắn thần du về Tiên cổ, hắn không cách nào quên việc này, đã khắc sâu vào trong lòng!

Nếu như quá khứ có người làm được thì tương lai chắc chắn sẽ xuất hiện cường giả cái thế như vậy!

Thạch Hạo thở dài, nói: "Tương lai, ta ở phương nào? Lẽ nào không xuất hiện nữa, sẽ chết ở kỷ nguyên này ư?

Hắn nhìn chiếc đỉnh này rồi lại nhìn về nơi xa, trong thiên địa vẫn là màu đen tối tăm, khói đen khuếch tán, xương trắng đầy đất chất chồng thành đống.

Việc này là báo trước cho hắn biết, kỷ nguyên này sẽ có tương lai như vậy ư? Sẽ là cô tịch, tối tăm, chẳng chút hi vọng.

"Ta không tin!" Thạch Hạo lạnh lùng nói: "Ta sẽ không chết, sẽ thoát lên bất hủ, giết chết toàn bộ địch thủ cổ kim!"

Những lời này vừa ra thì chiếc đỉnh chấn động, hào quang chói lòa đầy lấp lánh, tựa như đang cộng hưởng cùng hắn, cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

"Mày muốn nói gì cho tao hả?" Thạch Hạo hỏi.

bất kể là cầu viện hay là giao lưu, chiếc đỉnh này hẳn muốn nói với hắn một chuyện, chỉ là không cách nào nói rõ ràng mà thôi.

"Trận chiến đó, ta muốn nhìn thấy ngươi!" Đột nhiên, chiếc đỉnh này lần nữa truyền tới, hiện giờ nó dùng tới sức mạnh lớn nhất chặn lại một quy tắc nào đó trong cõi U minh để báo cho hắn biết!

Ầm!

Thạch Hạo rung bần bật cả người, hắn như nắm được thứ gì đó, như nhìn thấy một hình ảnh của tấm rèm thần bí.

Lúc này, thiên địa là vô tận quy tắc đan dệt, lôi điện kèm theo tiên khí bắt đầu phun trào điên cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi