THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Vùng núi khô cằn, khắp nơi cháy đen, đá tảng màu máu.

Đây chính là Hành tinh Thái sơ, Thạch Hạo cất bước tiến gần tới mỏ quặng cổ kia.

Nơi đây có tiếng tăm lừng lẫy trong quá khứ, cũng không biết đã nuốt lấy bao nhiêu tính mạng của cao thủ, cho tới hiện giờ đã không một ai có ý định mạo hiểm ngoại trừ việc đưa nô lệ vào trong thám thím.

Đương nhiên, nô lệ cũng là tính mạng, cũng không ai muốn lãng phí xa xỉ như thế, nói vậy, các nô lệ được thế lực lớn mua đều khai thác ở gần đó chứ không phải tiến thẳng vào trong mỏ quặng cổ này.

Hiện giờ, khắp núi đồi đâu đâu cũng có bóng người, họ đều là nô lệ, quần áo nhàu nát, mỗi ngày đều làm lụng cực khổ cũng chỉ vì có thể tiếp tục sống sót.

Thạch Hạo đã trở thành một thành viên trong bọn họ thế nhưng trên đường đi hắn vẫn không hề dừng lại, cũng không có đào bới trong các dãy núi nơi này mà tiến hướng vào phía trung tâm.

Vùng núi này rất kỳ dị, mặt đất cứng rắn dù là Thiên Thần cũng khó có thể đánh xuyên, cho nên đối với tu sĩ bình thường thì việc này cực kỳ khó khăn.

Dọc đường đi, trên mặt đất có rất nhiều hố sâu, bên dưới vô số bóng người đang đào bới.

Những nô lệ này ra sức đào bới, độ cứng rắn của nham thạch nơi này còn cao hơn cả pháp khí.

Từng có người cho rằng, nham thạch nơi này cứng rắn như vậy thì chắc chắn là vật liệu luyện khí vô cùng tốt, nếu mang ra bên ngoài buôn bán thì chắc chắn sẽ có giá trên trời, thế nhưng sau khi rời khỏi nơi này thì toàn bộ đều biến đổi, những nham thạch này rất dễ bị đánh nát.

Chỉ ở nơi đây thì hòn đá, hạt cát, núi non mới khác với tất cả những nơi còn lại.

Sau đó mọi người hiểu rằng, sở dĩ như vậy đều là do có sự tồn tại của Cổ quáng Thái sơ, mỗi giờ mỗi khắc nó đều phóng thích ra bí lực ảnh hưởng đến những vật xung quanh.

Theo bước tiến của Thạch Hạo thì mặt đất càng ngày càng yên tĩnh, vẻ hoang vu càng ngày càng tăng mạnh, bởi vì càng đi sâu vào trong thì lại càng ít người dám tiến.

Vù!

Một luồng gió đen thổi qua khiến đất đá trở thành bụi trần, khiến dãy núi bị đâm trăm hàng lỗ thủng, cảnh tượng khiếp người.

Cũng may là, thứ này chỉ thổi qua một thoáng liền tiêu tán.

Thạch Hạo trợn to mắt đầy giật mình, cảm thấy những việc này khó lòng giải thích được, hắn dùng Thiên nhãn để quan sát, cơn gió đen đó đột nhiên xuất hiện cũng vì hư không vặn vẹo, sau đó thì nó liền thổi vụt qua nơi này.

"Đó chính là sức mạnh của tràng vực, xung quanh Cổ quáng Thái sơ xuất hiện những điểm dị thường thì cũng chẳng có gì là lạ!" Có người nhắc nhở.

Thạch Hạo im lặng, đây chính là Cổ quáng Thái sơ, những dị tượng hình thành ở bên ngoài đã như vậy rồi, không biết khi đi vào sâu bên trong thì sẽ xảy ra những thứ gì?

Hắn có chút lo lắng cho tính mạng của mình, thế nhưng giờ còn lựa chọn khác à?

Đằng sau, người của Vương gia kia đang giám sát hắn tới đây, nếu như muốn quay trở lại thì bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý.

"Đạo huynh, xin chờ chút!"

Phía sau có người truyền âm rồi chạy nhanh tới.

Đây là cao thủ của những thế lực lớn khác phái tới, họ tới từ những bộ tộc, cổ giáo khác nhau, nhân số cũng không hề ít, gộp lại cũng tới mấy chục người.

Thăm dò Cổ quáng Thái sơ thì các đại thế gia cùng cổ giáo cùng nhau liên hợp hành động, ai cũng muốn tìm hiểu tình hình nơi đó.

Rõ ràng, những người này đều là tử sĩ mà các giáo tiêu tốn rất nhiều tiền của bồi dưỡng thành, hiện nay đã tới thời điểm để dùng bọn họ.

Chỉ là, tên tuổi của Cổ quáng Thái sơ quá lớn, mặc dù những người này không sợ chết thế nhưng trong lòng cũng bồn chồn hồi hộp.

Rốt cuộc cũng cách cửa vào chỉ còn mấy chục dặm.

Mấy chục người này cùng nhau bước tới, trong lòng mỗi người đều lo lắng không thôi, khi nhìn về phía cửa vào đầy tối om kia thì trái tim của bọn họ tựa như chạy thẳng lên cổ.

Mặt đất nơi đây chỉ bị đào bới không quá sâu, bởi vì rất ít người có thể tới nơi này chứ đừng nói là hành động bậy bạ.

Hiện giờ, bọn họ chỉ nhìn thấy rải rác một vài nô lệ đang tìm những thần liệu trong các khe hở lớn.

Vào thời cổ đại thì khu vực này từng tìm thấy Đá sinh mệnh, ngoài ra cũng có một vài thiên tài địa bảo quý hiếm khác, tất cả đều là những thứ mà các giáo thèm khát, thậm chí nơi đây còn có thể tìm thấy được tiên kim.

Chỉ là, bây giờ độ khó càng tăng hơn.

"A..."

Đột nhiên có tiếng hét truyền tới, cách đó không xa có một luồng cầu vòng lóe lên, một vài tên nô lệ hóa thành sương máu rồi biến thành hư vô.

Hư không nơi đó sau khi uốn khúc thì chợt có ánh sáng tỏa ra.

Rõ ràng, nơi đây cũng giống như Cổ quáng Thái sơ, sự ổn định không được tốt cho lắm, thi thoảng sẽ tản ra năng lượng thần bí.

Việc này tựa như báo trước điều gì đó, là đang cảnh báo mọi người không được tiếp cận.

Tiếp tục tiến bước, lúc khoảng cách chỉ còn ngàn trượng thì có thể thấy được, bên trong hầm mỏ là màu đen tối om, như là vực sâu không đáy.

Việc làm người khác kinh ngạc nhất chính là, nơi này vẫn có nô lệ, tuy rằng chỉ vài người thế nhưng bọn họ lại đang tìm kiếm rất siêng năng.

Thạch Hạo thở dài, những người này tuy rằng là nô lệ thế nhưng ai cũng đều là cường giả cả, vì sinh tồn và sống sót nên mới làm cu li nơi này, chờ sau khi có thu hoạch nào đó thì mới có cơ hội rời khỏi.

"A...."

Tiếng kêu thảm lại truyền tời, bởi vì bên trong mỏ quặng cuồn cuộn mẫu khí thiên địa khiến đám người này vui mừng, khi tiến tới thu lấy thì đều bị đánh nát.

Không thể không nói, đám người này tuy rằng đã chuẩn bị rất sung túc thế nhưng vẫn bỏ mạng.

Người chết tuy là nô lệ thế nhưng đều là cao thủ, ấy vậy lại không cách nào đỡ nổi một đòn!

Nơi đây yên tĩnh, phía sau chỉ còn lại lác đác vài người Thạch Hạo đang dõi mắt nhìn về miệng hầm đầy tối đen ngoài ngàn trượng kia.

Mỏ quặng cổ này quá khiếp người, thi thoảng tựa như tản ra tiếng hít thở.

Mấy chục người biến sắc, nơi cửa ra vào tựa như có những sóng lượn mờ hồ.

Thạch Hạo cất bước đi tới, những người khác thì nghiêm túc đi theo sau.

"Chúng ta phải đi vào à, từ cổ chí kim, bất kỳ sinh linh tiến vào Cổ quáng Thái sơ cũng chẳng thấy ai rời khỏi!"

Có người nuốt ngụm nước bọt đầy sợ hãi.

Nhưng, bọn họ không còn lựa chọn nào nữa, những người ở phía sau vẫn giám sát kỹ, bọn họ mà không đi vào thì chắc chắn sẽ bị xử lý ngay.

"Sợ gì chứ? Theo ta!" Có người dũng cảm xông về trước, hắn mặc giáp trụ vàng đen hóa thành một luồng ánh đen đi vào trong mỏ quặng cổ này.

Việc này không chỉ khiến cho những sinh linh nơi này giật mình, mà ngay cả những cường giả đang giám sát ở nơi xa cũng khẩn trương không kém.

Bụp!

Chỉ trong chớp mắt, nơi đó hiện lên một mảnh sương máu đầy bắt mắt, kẻ này chết ngay đương trường, không cách nào sống sót được.

Thạch Hạo cảm thấy được điểm kỳ dị, mỏ quặng cổ này quá kinh khủng, tựa như là một con hung thú mạnh nhất Thái cổ, nó đang mở rộng cái miệng đẫm máu chờ sinh linh nhảy vào trong.

Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một luồng khí tức an lành, đó chính là tiên khí!

Có thể sẽ giống như những người của Vương tộc kia nói, nắm giữ tiên khí thì mới có cơ hội sống sót.

"Không thể nào lui lại được, đây chỉ là tràng vực bình thường mà thôi, chúng ta đều đang ở trong phạm vi của thứ này." Có người nghiêm túc nói.

Vù!

Hư không uốn luộn, mưa ánh sáng tựa như phi tiên đột nhiên xuất hiện và nhấn chìm xung quanh.

"A..."

Hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, lập tức có hai mươi mấy người bị xuyên thủng ngay tại chỗ, cả người đều là những lỗ máu kể cả mi tâm, chết không nhắm mắt.

Bởi vì, một khắc vừa rồi bọn họ dù muốn tránh cũng tránh không thoát, thân thể bị tràng vực đó giam cầm, mặc cho mưa ánh sáng chiếu rọi đâm thủng cơ thể cùng nguyên thần của bọn họ.

Phân nửa người nơi này đều chết cả!

Thạch Hạo cảnh giác, tuy rằng cũng có mưa ánh sáng bay về phía cơ thể hắn thế nhưng liền bị một luồng tiên khí trong cơ thể ngăn cản.

Sau đó hắn cũng không hề bảo lưu gì nữa, hai luồng tin khí lượn lờ xung quanh rồi bước nhanh về trước, cũng đã tới rồi nên chẳng thể luì bước được.

Những người khác thấy thế thì cắn răng đi theo.

Một số người sốt sót tuy rằng không có tu ra tiên khí thế nhưng vừa nãy khá là may mắn, không hề nằm trong phạm vi bao phủ của mưa ánh sáng.

Một bước, hai bước...

Thạch Hạo tiến tới phía trước miệng mỏ quặng cổ đen ngòm nay, hắn nhấc chân rồi bước vào trong.

"Hắn... vào trong rồi!"

Những người khác biến sắc, do dự không biết làm sao.

"Liều thôi, dù rút lui cũng chết, thân là tử sĩ thì cũng nên hiểu rõ điểm này!"

Đám người nhanh chóng đi theo, kết quả, khi còn ở giữa đường thì từng tiếng hét thảm mang theo vẻ sợ hãi truyền tới.

Phương xa, rất nhiều người đứng thẳng giữa trời cao nhìn về nơi này, những đại nhân vật này đều biến sắc, quá thảm, bọn hắn chỉ biết trơ mắt nhìn đám người kia nổ tung.

Thạch Hạo đã tiến vào mỏ quặng cổ này, sau khi đi xuống rất lâu thì mới dừng lại, trong lúc hạ xuống dưới thì có những làn mưa máu cùng xương cốt từ trên rớt xuống, hắn biết những sinh linh đi cùng với mình đều đã chết hết.

Nơi này, hắn cảm nhận được sát cơ vô số, nếu như không có tiên khí quấn quanh cơ thể thì ngay từ đầu hắn đã bị nghiền nát rồi.

Bên trong mỏ quặng cổ có những nơi rất tối, có chỗ sặc sỡ ánh màu, còn có nơi được bao phủ bởi tiên vụ, trông rất là mông lung mờ ảo.

Ngay khi Thạch Hạo cách nơi đó không xa thì có một sinh linh hình người già nua, thân mặc đạo bào, mái tóc bạc trắng xõa dài trên mặt đất.

Lúc này, kẻ này đứng đối diện với Thạch Hạo, con ngươi lóe ánh vàng tựa như hai vầng thái dương nhỏ, khí tức kinh khủng lan tỏa.

Thạch Hạo rùng mình một cái, chỉ vừa mới tiến vào mà đã gặp phải sinh vật bên trong mỏ quặng cổ này?

Lúc này, Vạn Linh đồ không tự chủ chợt xuất hiện rồi tản ra ánh sáng mờ ảo bao phủ hắn ở bên trong, chống lại khí tức của ông lão nọ.

Tâm thần của Thạch Hạo đều run lên, hắn cảm thấy nếu như không có Vạn Linh đồ bảo vệ thì hắn đã nổ tung trước mặt ông lão này rồi!

"Tử thi!?" Hắn giật mình phát hiện, tuy rằng con ngươi của ông lão này tựa như kim đăng đang nhìn chằm chằm lấy hắn, thế nhưng kỳ thật cũng chỉ là một bộ cổ thi sớm đã chết trong vô tận năm tháng rồi.

Việc này càng khiến hắn sợ hãi hơn, nhân vật này mạnh mẽ cỡ nào chứ, dù đã chết mà trông vẫn rất sống động, hơn nữa, thi thể này lại tự chủ tản ra khí tức đủ để nghiền nát Thiên Thần!

Việc này... không cách nào tưởng tượng nổi!

Người này nếu còn sống thì sẽ kinh khủng tới mức nào?

Thạch Hạo sợ hãi, trong hầm mỏ này có quá nhiều thứ không cách nào tưởng tượng ra được.

Đây cũng chỉ là nơi lối vào mà thôi, mỏ quặng cổ này còn rất sâu và rất rộng, trời mới biết bên trong còn có gì nữa.

"Đây là nhân vật thuộc thời nào?" Thạch Hạo chấn kinh trong lòng, đạo bào trên người ông lão này rất là cổ xưa, tựa như được luyện chế từ xác Thiên thiền trong truyền thuyết.

Bảo y tuyệt thế!

Loại bảo y Thiên Thiền này có giá trị vô lượng, dù tìm thấy một miếng cũng đã rất khó rồi!

Ấy vậy lại có thể thu gom và luyện chế thành một bộ bảo y Thiên Thiền này ư?

Suy nghĩ giây lát rồi Thạch Hạo từ bỏ.

Ông lão này có thực lực quá mạnh mẽ, dù đã chết thì uy nghiêm vẫn còn, tựa như là một vị đại Đế đang trấn áp cửu Thiên thập Địa, mắt nhìn khắp muôn dân.

Có thể đoán trước được, nếu như không có Vạn Linh đồ hộ thể thì Thạch Hạo chắc chắn phải chết, không thể nào tới gần được.

Cũng trong lúc đó, nơi sâu trong mỏ quặng cổ này truyền tới tiếng hát du dương, tựa như có một vị tiên tử đang cất giọng đầy buồn phiền.

"Tiếng hát này là do người sống phát ra, không phải là vết tích còn sót lại, cũng chẳng phải là xác ướp cổ, tiếng hát này đi kèm khí tức an lành, nàng là người nào?!" Trong lòng Thạch Hạo không cách nào yên tĩnh được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi