THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Thạch Hạo thoát vây, hắn ở trong hầm mỏ âm u dưới lòng đất rất nhiều ngày, hiện giờ lại được nhìn thấy những dãy núi trập trùng, ánh mặt trời sáng chói dường như một giấc mộng vậy.

Thế giới dưới lòng đất rất mới mẻ, tràn ngập kỳ lạ, rõ ràng là một mỏ quặng cổ đã bị bỏ đi thế nhưng lại che giấu vô tận bí mật, có di tích của Tiên, của bất hủ.

Thực hư về thi thể Tiên vương, còn có di tích như cung điện màu đen chẳng hạn, rất nhiều bí ẩn, không thể suy đoán.

Trên thực tế, Thạch Hạo càng nghĩ thì càng cảm thấy nơi này rất siêu phàm, thứ như Cửu Hoàng lô cũng tùy ý bị vùi vào trong đất, trời mới biết nơi sâu xa nhất còn chôn những cái gì.

Đáng tiếc, lần này không tìm được Đá sinh mệnh.

Đến đi vội vàng, hắn cũng không hề nhìn thấy loại đá kỳ lạ đó, có thể đã từng gặp phải nhưng lại bỏ qua mất.

Nơi này quá nguy hiểm, có thi thể của một sinh vất bất hủ đầy mạnh mẽ đã thông linh, suýt chút đã nhốt hắn trong cung điện màu đen kia, dù như thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này được.

Không khí trên mặt đất cũng không phải trong lành, thậm chí có thể nói là bẩn thỉu, nóng rát, bởi vì nơi này không hề có thảm thực vật, bị ánh sao chiếu thẳng, bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt nên điều kiện rất là khắc nghiệt.

Sau khi ra ngoài, Thạch Hạo vận dụng đại thần thông Súc địa thành thốn chìm vào lòng đất và nhanh chóng rời khỏi khu vực này, không gây chú ý cho những người khác.

Bởi vì, nơi này mới vừa xảy ra biến cố quá lớn, ngay cả trưởng lão của Thư viện Thiên Thần cũng phải rút lui và trốn thoát trong sợ hãi, cho nên những thế lực lớn khác sẽ không dám vây chặt nơi đây.

Chỉ là xa xa vẫn còn có người, hơn nữa rất nhiều, đang canh giữ ở đây.

Đương nhiên, nhân vật quan trọng nhất đều tạm thời rút đi, cưỡi chiến thuyền tinh vực tiến vào trong vũ trụ, cũng coi như là tạm thời tránh được nguy hiểm.

Cổ quáng Thái sơ có quá nhiều điều bí mật, bất cứ người nào đều không dám khinh thường, cho dù là chí tôn chân chính đến đây hơn phân nửa cũng phải kiêng dè không thôi, không thể tùy ý đi vào.

Hành tinh này rất lớn, diện tích rất rộng. Thạch Hạo ẩn náu không muốn bại lộ, suy tính việc rời đi nơi này.

Trông chờ vào việc bay về Vô Lượng Thiên thì độ khó quá lớn, bởi vì hiện tại đã tiến vào vũ trụ. Hành tinh này tách xa khu Cổ giới kia, nếu hắn muốn tự mình bay đi thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tới đích.

Huống hồ trên đường đi có rất nhiều tàn tích, trận văn san sát, tinh vực đã từng là chiến trường cổ xưa, có thể nói là nguy hiểm lớp lớp, khó lòng tự rời đi được.

"Chỉ có thể chờ đợi thôi!" Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, ở lại lâu như vậy rồi thì đợi thêm mấy ngày cũng chẳng sao.

Nói tóm lại, chuyến đi đến Cổ quáng lần này hữu kinh vô hiểm, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là loại Thiên công cổ kia, có thể sẽ giúp hắn có vốn liếng đật chân ở Thư viện Thiên Thần.

Bởi vì, theo hắn biết, mấy vị kỳ tài mạnh nhất kia đều nắm giữ Thiên công cổ, vô cùng khó nhằn.

Đương nhiên, đạt được dược dịch Trường Sinh và giúp bản thân thực hiện một lần Đại Niết bàn cũng là thu hoạch lớn. Hiện giờ bất luận là thân thể hay là sức mạnh tinh thần của hắn đều tăng vọt một đoạn.

Cũng chính bởi vậy mới giúp cho hắn trở về vạch xuất phát cùng với những người kia. Nếu không, những thiên tài nổi danh đó đều trải qua Hoàng huyết trì gột rửa, rất khó đuổi kịp.

"Thư viện Thiên Thần thực sự là một chỗ tốt, ngay cả ao máu Chân Hoàng cũng có, gốc gác quá dầy, ngay cả ta cũng nôn nóng tiến vào trong nữa là." Thạch Hạo nói.

Đồng thời hắn cũng thở dài, ở Cổ quáng Thái Sơ lại phát hiện một cây Trường Sinh dược chân chính nhưng lại không bắt được, sinh linh kia quá nhanh lẹ.

Điều này làm cho hắn vô cùng tiếc nuối, bên trong cửu Thiên thập Địa này tìm thấy cũng không được vài cây, mà nơi này lại có một, sở hữu nó liền có thể trường sinh bất tử.

"Ngay cả hình dáng của nó là gì, là Tiên dược được ghi chép ra sao cũng không biết, không thấy rõ."

Đương nhiên, hắn cũng nghi ngờ, cây Trường Sinh dược kia có thể là do Tiên vương đã chết và hóa thành cũng khó nói.

Bởi vì, trên cốt thư có ghi chép như vậy, có Tiên vương vô thượng chết đi hóa thành Bất Tử dược, tồn tại vĩnh hằng với thế gian.

"Thực sự là thần bí mà, Bất Tử Tiên dược, cung điện cổ màu đen, Cửu Hoàng lô các loại, nơi đó ẩn giấu quá nhiều thứ mê hoặc."

Mấy ngày liền, Thạch Hạo loanh quanh trong khu vực này, dõi mắt nhìn căn cứ của những thế lực lớn kia, vẫn không có chiến thuyền cỡ lớn nào cất cánh, cũng không có nhân viên rời đi.

Hắn cần một cơ hội, mượn chiến thuyền của những người này rời khỏi.

Chỉ có thể chờ đợi, việc này rất cần kiên nhẫn, thế nhưng Thạch Hạo lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cảm thấy bứt rứt tức tối, dù sao cũng đã quyết định rời đi rồi.

Hắn không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, bởi vì bất kỳ chút thời gian nào cũng rất quan trọng với hắn, nếu không, người khác cũng sẽ không cần áp chế hắn mười năm.

Dựa vào cảm giác, hắn biết bên trong Thư viện Thiên Thần nhất định có chỗ tốt khổng lồ, chỉ có vài người mới có thể thu được, nếu không đối thủ cạnh tranh cũng không đến nỗi nhằm vào hắn.

Có thể nói, áp chế hắn như vậy có chút đê tiện, khiến hắn tức tối không thôi.

Chỉ là không biết những tin tức ngầm kia có thật hay không, đến cùng có phải là Trường Sinh gia tộc Phong tộc gây nên hay không đây?

Vẫn chưa tiến vào Thư viện Thiên Thần mà tựa như hắn đã kết thù với một vài địch thủ mạnh mẽ, nói thí dụ như Lục Đà, như Phong Hành Thiên của Phong tộc. Mà tiểu thư Trường Sinh gia tộc Vương gia cũng là một đối thủ mạnh mẽ.

Nghĩ đến Vương gia, hắn không khỏi sờ sờ Kim Cương trác trên đầu, vật này rất chắc chắn, vẫn bám chặt trên đầu hắn, không có cách nào lấy xuống được.

Dựa vào thực lực bây giờ của hắn thì pháp khí kim loại bóng lưỡng này chưa chắc có thể giam cầm hắn.

Thế nhưng, muốn lấy xuống lại có chút phiền phức, hắn không nắm chắc. Bởi vì hắn từng dùng tiên kiếm Đại La chém qua, kết quả phát hiện cốt văn nằm dày đặt trên Kim Cương trác và như muốn nổ tung.

Vật này lại muốn ngọc đá cùng vỡ!

Thạch Hạo không dám sơ suất làm bậy, dù sao cách nguyên thần quá gần, sơ sót một cái là ảnh hưởng ngay tới Thiên linh cái của mình, thương tổn tới nguyên thần.

Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy bản thân không hề bị nó khống chế, không cần quan tâm sự tồn tại của nó, chỉ là hắn muốn tháo xuống thì lại rất phiền phức.

Kim Cương trác lấp lóe ánh bạch, bóng lưỡng như cầu vồng, lúc đội ở trên đầu thì khí chất của Thạch Hạo trở nên rất kỳ dị.

Hắn xõa tóc hòng che kín món pháp khí này, làm cho nó không bắt mắt người khác, thế nhưng như vậy lại khá giống nhà sư đi khất thực..

"Thôi kệ, sau đó tìm người của Vương gia gỡ xuống, nếu buộc ta phải ra tay thì khi đến Thư viện Thiên Thần cứ bắt giữ tiểu thư của bọn họ là được!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hắn rất bất mãn, đương không bị người khác tròng vào một cái vòng, rất là khó chịu và giày vò.

Chờ rất nhiều ngày, hành tinh Thái Sơ cuối cùng cũng rung chuyển, xa xa có một chiếc thuyền lớn màu xanh lam hạ xuống, tiếp đó có rất nhiều người vây quanh chờ đợi chiến thuyền mở ra.

Thạch Hạo trở nên căng thẳng và cũng vọt tới, lẫn vào trong đám người.

Đây là một chiếc thuyền nô lệ, vận chuyển cung cấp hàng vạn tu sĩ cho nơi này để đào quặng mỏ ở xung quanh vùng núi này, người của các thế lực lớn tự nhiên sẽ tới để giao dịch.

Thạch Hạo lẫn trong đám người thì thấy từng nhóm nô lệ cùng với tu sĩ lần lượt đi xuống thuyền, đặt chân lên hành tinh này.

Ánh mắt của hắn đăm chiêu, chuẩn bị tìm cơ hội trà trộn vào.

Thuyền lớn ngừng lại hai ngày, thời gian này rất náo nhiệt, ầm ĩ khắp nơi, người của một vài thế lực lớn quá giang thuyền để trở về, chuyện này rất bình thường.

Thường ngày, chỉ cần là chiến thuyền vãng lai đều sẽ nể mặt, tiện đường chở người nơi này quay về.

Thạch Hạo đón lấy cơ hội, lẻn lên thuyền cổ.

Người rất nhiều, hò hét loạn cả lên.

Thạch Hạo thừa dịp rối loạn đi lên thuyền, đương nhiên một vài người thân phận quá thấp muốn lên sẽ phải trả giá rất đắt, cũng may hắn đã cướp sạch của một đám thiên tài Thư viện Thiên Thần.

Sau khi đi lên, hắn bất đắc dĩ đưa ra một ít thiên tài địa bảo hiếm thấy nên mới lén lút qua được cửa.

Ở tình huống như vậy, những thuyền viên sẽ nhắm mắt cho qua, bởi vì bọn họ đã thấy nhiều. Thường thường là một vài con cháu thế gia phạm tội bị đày tới đây, sau đó sẽ nghĩ biện pháp trốn trở về.

Vì vậy, Thạch Hạo vẫn xem như thuận lợi.

Đương nhiên, hắn trước tiên dùng Bảy mươi hai biến thay đổi dung mạo, phòng ngừa một chút nguy cơ tiềm ẩn.

Thuyền lớn khởi hành, ù ù vang vọng, cắt ra phía chân trời và hóa thành một vệt sáng xanh lao nhanh vào tinh không đầy tối tăm.

"Hừm, có gì đó không ổn, ta vừa mới cảm nhận được một tia gợn sóng của Kim Cương trác tiến vào thuyền cổ kia!" Một vị trung niên của Vương gia xuất hiện, ngước đầu nhìn lên chiến thuyền đã biến mất kia.

Sau đó, một ông lão cũng nghi ngờ đi tới, ngước đầu nhìn bầu trời đêm đen nhánh này

"Không phải đâu, người trẻ tuổi kia hẳn là chết trong Cổ quáng Thái sơ rồi, chẳng lẽ còn có thể xuất hiện nữa à?" Người trung niên nói, dưới cái nhìn của hắn, ngay cả đám thiên tài của Thư viện Thiên Thần cũng gặp phải ngăn trở, đến cả hai vị trưởng lão của Thư viện đều rút về, Hoang đã đi vào sâu dưới hầm mỏ cổ rất nhiều ngày thì làm sao có khả năng sống sót chứ.

"Đáng tiếc, nếu đưa hắn đến bên cạnh tiểu thư thì tuyệt đối là một người hầu rất mạnh, dù sao cũng đã tu ra hai luồng tiên khí, cứ thế chết đi thật quá uổng." Ông lão than thở, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Thuyền lớn vượt qua tinh không, không ngừng xuyên phá các vết nứt không gian, tốc độ cực kỳ nhanh lao vút về trước.

Nếu không, chỉ trông vào việc tự bản thân tu sĩ bay đi thì rất dễ dàng lạc lối trong vũ trụ tối tăm và lạnh lẽo này, ngoại trừ khoảng cách mênh mông ra còn rất khó để xác định được phương hướng.

Cuối cùng, một khu đại lục cổ xưa xuất hiện, bọn họ đã trở lại Vô Lượng Thiên.

"Lần này ta phải tiến vào Thư viện Thiên Thần, nhất định phải quật khởi!" Thạch Hạo tự nói, ánh mắt kiên nghị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi