THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Rừng núi thăm thẳm, ngọn núi chập trùng, đường mòn bằng đá cuội uốn lượn xuyên qua khu rừng trúc rậm rạp, âm thanh sơn thủy xung quanh réo rắt, ngược lại cũng có một loại cảm giác u tĩnh khác biệt.

Thạch Hạo và Thanh Y đi trên đường, sau khi bọn họ xuất quan thì lập tức đi tới đây để thăm một vài người bạn cũ.

Bởi vì hơn phân nửa người đến từ Ba ngàn châu đều đã lựa chọn Kim thế pháp và tập trung ở đây.

"Ngươi đã làm được Động Thiên viên mãn, có thể nói là chưa từng có ai làm được như vầy, ở trên con đường Kim thế pháp cực điểm này đã được trời cao chiếu cố, giờ không suy nghĩ tiếp tục đi theo con đường này nữa hay sao?" Thanh Y hỏi, gương mặt xinh đẹp xuất trần rất bình tĩnh, làm cho người ta cảm nhận được vẻ an bình.

"Đương nhiên phải thử một lần chứ, chỉ là trước mắt, ta muốn cố gắng tìm hiểu chút về cổ pháp, xác minh giữa đôi bên thì mới có cơ hội lớn nhất được." Thạch Hạo nói.

Hắn đã tu ra ba luồng tiên khí, điều này chẳng hề dễ dàng chút nào, suýt nữa đã phải trả giá bằng chính mạng sống nên không thể từ bỏ được, đồng dạng hắn sinh ở kiếp này, làm sao có khả năng sẽ bỏ qua Đương thế pháp đây?

Thậm chí, hắn có một dã tâm, có một dã vọng bừng bừng, tương lai hắn muốn khai sáng ra một loại pháp môn hoàn toàn mới, một loại pháp môn chỉ thuộc về chính hắn!

Đó mới chính là con đường của hắn, khác với tất cả mọi người, chân chính thoát ly khỏi.

Thạch Hạo không ngừng suy nghĩ cách đi như thế nào, làm sao để bước ra một con đường bất phàm như vậy?

"Ngươi làm sao thế?" Thanh Y hỏi.

"Không có gì, sắp gặp lại một vài người quen nên trong lòng rất vui, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy bất ngờ cho xem, coi như dành tặng một niềm vui bất ngờ cho bọn họ." Thạch Hạo cười nói, phục hồi lại tinh thần.

Đã rất lâu rồi không gặp, mấy người đó chắc cho rằng hắn đã chết rồi, thời gian dài chẳng hề biết tung tích nên có rất nhiều lời đồn truyền ra, ai cũng nói vì Nguyên Thanh trục xuất vào trong nên đã chôn thân nơi ấy.

Hiện tại, chỉ giới hạn vài người tu cổ pháp mới biết hắn còn sống và đã trở về.

"Có bất ngờ thế nhưng sẽ có một vài người chắc chắn đoán được ngươi vẫn còn sống, rất có lòng tin vào ngươi." Thanh Y cười cười, nói: "Lâu rồi không gặp Thái Âm thỏ ngọc và Phượng Vũ, đúng là hơi nhớ nhung."

Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, bất kể là Nguyệt Thiền hay là Thanh Y đều là người linh động, là người xuất thế, ngày thường đều thiếu đi loại phong thái này của thiếu nữ, đa phần toàn là thánh khiết đoan trang.

"Năm đó, ở thư viện Thiên Tiên của Hỏa châu, nhờ có Phượng Vũ giúp đỡ nên ta mới có thể tĩnh tâm ẩn cư ở nơi đó." Thanh Y than thở, đó là một đoạn năm tháng không thể nào quên.

Thạch Hạo nghe vậy thì nghĩ đến rất nhiều chuyện nên có chút buồn cười, hắn lẽ ra đã tiến vào thư viện Thiên Tiên rồi, kết quả lại bị Tề Đạo Lâm bắt đi và trở thành đệ tử của đạo tràng Chí Tôn.

"Nói đến, ta và Phượng Vũ cũng có giao tình không phải bình thường." Thạch Hạo gật đầu cười nói.

Năm đó, trước khi hắn chưa chính thức tới Ba ngàn châu, nguyên thần đã dọc theo Hư Thần giới tới trước một bước, ở trên đàn Đồng Tước đại chiến với Phượng Vũ và giành được thắng lợi.

Lúc đó, Phượng Vũ mặc một bộ đồ màu vàng mỹ lệ và thanh tân thoát tục, còn hỏi hắn có phải là yêu quái hay không. Tuy rằng giữa hai người đã quyết đấu nhưng không hề có ác ý nào cả, ngược lại mỗi người đều có chút thiện cảm dành cho đối phương.

"Đi thôi, cũng sắp gặp lại rồi." Thạch Hạo mỉm cười.

"Người nào. Dừng lại!" Trong núi, có một ông lão đang canh giữ ở cổng sơn môn lên tiếng.

Gần đây, khu vực này không cho phép người tùy ý ra vào vì đang đóng núi, đệ tử bên trong đang tiến hành cuộc tu hành gian khổ nhất, nơi này thuộc riêng về thiên tài bước lên con đường Kim thế pháp.

"Xin ra mắt tiền bối!" Hai người rất khách khí không dám lỗ mãng, bởi vì đây là một vị trưởng lão, là cao thủ tiền bối đang bảo vệ nơi này.

Thạch Hạo và Thanh Y nói rõ ý đồ đến, muốn đi vào.

"Các ngươi là người tu cổ pháp, tạm thời không thể vào bên trong." Lão nhân cau mày.

"Ta cũng học Kim thế pháp, ở lĩnh vực Động Thiên đã đi tới cực điểm rồi, hôm nay lại đây cũng là muốn luận bàn một phen." Thạch Hạo nói, hắn tạo ra Động Thiên duy nhất, ánh sáng bao phủ tôn hắn lên tựa như một vị Chiến Tiên!

"Khá lắm, dĩ nhiên là ngươi!" Hiển nhiên, tuy rằng vị trưởng lão này chưa từng thấy hắn thế nhưng cũng từng nghe nói qua, ở lĩnh vực Động Thiên thì không một ai có thể sánh được với hắn.

Hai người rất dễ dàng đi vào trong mà không hề bị ngăn cản, bởi vì vị trưởng lão này rất hi vọng, người thiếu niên đã thoát ly ở lĩnh vực Động Thiên này có thể mang tới chút dẫn dắt cùng với kỳ ngộ cho các đệ tử nơi đây.

"Trưởng lão, có thể ban cho ta một vài bản chép tay tổng kết kinh nghiệm của người xưa cùng với các loại bí pháp được không?" Thạch Hạo đã đi được một đoạn lại đột nhiên quay đầu lại hỏi như vậy.

"Chỉ có một ít pháp môn thiếu sót, áo nghĩa vô thượng thật sự thì đều ở Thánh viện cả, dù sao nơi đó mới là nơi tập trung của những người đại thành đi trên con đường này, tương lai những người tài ba ở nơi đây cũng chắc chắn sẽ đi tới Thánh viện để được đào tạo sâu hơn." Trưởng lão nói.

Thạch Hạo gật đầu, không dừng lại nữa mà cùng Thanh Y đi sâu vào trong vùng núi.

Nơi này có đầm lầy, độc khí nồng nặc, tử khí tàn phá bừa bãi, nhưng bên trong lại vẫn có người đang bế quan, mài giũa bản thân. Nơi này có rừng hoa đào, trận pháp chuyển động, trận văn cuồn cuộn. Nơi này có ngọn núi thần bí thời Thái cổ, cao vút trong mây, thác nước màu bạc treo cao.

"Ma nữ, Trường Cung Diễn, Thỏ nhỏ, Tào Vũ Sinh, Tần Hạo, mấy người đó ở nơi nào, cần tách ra đi tìm sao?"

Nói đến, một đám người từ hạ giới lên đều ở tại đây, nhưng hẳn là phân tán các nơi.

"Khi ngươi và Ma nữ gặp mặt thì có chiến một trận nữa không?" Thạch Hạo tựa như cười mà không phải cười nhìn Thanh Y.

"Ý ngươi thế nào?" Thanh Y không thèm trực tiếp đáp lại.

"Ta cảm thấy, hai người các ngươi có thể trở thành chị em tốt, sau đó cùng đi chôn giết Nguyệt Thiền." Thạch Hạo cười hì hì.

". . ." Thanh Y không nói gì.

"Ồ, ngươi là Thanh Y tiên tử, không phải lựa chọn tu cổ pháp rồi à, làm sao lại đến nơi này, còn nữa, người này là ai?" Có người xuất hiện và nhận ra được Thanh Y nhưng không biết Thạch Hạo, bởi vì lần này hắn dùng thân phận thật sự của mình để xuất hiện.

"Chúng ta tới đây thăm hỏi bạn cũ bên trong thoi, đạo huynh có biết Phượng Vũ ở nơi nào không?" Thanh Y hỏi.

Thần sắc người kia khẽ biến, nhỏ giọng nói: "Tình huống của nàng không được tốt lắm."

"Phát sinh chuyện gì?" Thanh Y hỏi.

"Nàng bị người đánh trọng thương, cũng cướp đi luôn mũi tên bằng tiên kim bảy màu!" Người kia nói xong thì vội vội vàng vàng rời đi, tựa hồ không muốn nhiễm phiền phức.

"Phượng Vũ ở nơi nào?" Thanh Y mày ngài hơi nhíu, ở phía sau truy hỏi.

Người kia không nói lời nào, dùng ngón tay chỉ một phương hướng rồi vội vã quay đầu rời đi.

Vẻ điềm đạm của Thanh Y biến mất, nàng khó có thể giữ vững bình tĩnh, lúc ở thư viện Thiên Tiên thì Phượng Vũ rất quan tâm tới nàng, là bằng hữu tốt nhất, lúc này không khỏi lo lắng đồng thời liếc mắt nhìn Thạch Hạo.

"Đi, để chúng ta nhìn một chút, là người nào dám ra tay như thế!" Thạch Hạo nói một cách bình thản.

Không biết vì sao, khi Thanh Y nghe được hắn mở miệng như vậy thì sự nôn nóng bất an dần bình phục lại, tựa như là vì thiếu niên này có sức lực như vậy, có loại quyết đoán kia, có thể đơn độc đối kháng tất cả đối thủ.

Rất nhanh tin tức đã truyền ra, có người muốn đến gặp Phượng Vũ, trên đường đi không ít người kinh ngạc và bàn luận.

"Thanh Y trở lại rồi, lại có thể bước vào khu vực Kim thế pháp của chúng ta nữa chứ, nàng muốn ra mặt cho Phượng Vũ sao, e là sẽ chịu khổ rồi!"

Ven đường đi tới, rất nhiều người bị kinh động nên dồn dập xuất quan.

Càng có một ít thanh niên trẻ tốt bụng khuyên bảo, nói cho Thanh Y biết kẻ địch vô cùng lợi hại, không nên trở mặt thẳng thừng với người ta.

Thanh Y tuyệt lệ khuynh thành, ở Thư viện Thiên Thần có sức hút cực cao, bởi vậy không ít người cung cấp thông tin và khuyên nàng dừng lại.

Tin tức truyền ra, Kim Vân và Nguyên Đằng dưới thác nước ở phương xa cũng đã bị kinh động.

"Ha ha, con bé cùng lên từ hạ giới kia đã tới, là muốn can thiệp vào chuyện của Phượng Vũ sao?" Kim Vân cười gằn, nói: "Đi, nên xuất quan rồi, ta xem ai dám đặt chân ở đó!"

"Ầm!"

Trên đường đi, có người đang chiến đấu. Một người trong đó bị đánh đến phun máu bay ngang ra ngoài.

"Kịch liệt đến thế à, theo dọc đường đi đều có người tranh đấu cả." Thạch Hạo kinh ngạc.

"Đây đã là gì, trước kia mới gọi là kịch liệt kìa, chiến đấu liên tục, hết trận này tới trận khác, đúng rồi, Thanh Y, có không ít người Ba ngàn châu các ngươi đều đã bị thương, ngươi phải cẩn thận đó." Trên đường đi lại có người nhắc nhở.

Rất nhanh, Thanh Y cùng Thạch Hạo đi tới một vùng núi bằng phẳng.

Những cây tùng xanh biếc, dòng suối trong veo róc rách chảy, nơi này rất tĩnh mịch và yên ắng, một ngôi nhà tranh tọa lạc ở trong rừng tùng.

"Là ai?" Cánh cửa nhà tranh bị đẩy ra, một cô gái sắc mặt vàng như nghệ vô cùng khó coi đi ra, khí huyết có chút xơ xác suy sụp.

"Phượng Vũ tỷ tỷ!" Thanh Y kêu lên sợ hãi, cẩn thận nhìn rõ, đây chính là cố nhân nhưng nguyên khí lại bị thương đến bộ dáng này.

Phải biết, Phượng Vũ vốn vô cùng xinh đẹp, màu da trắng mịn như ngà voi, nhưng hiện giờ lại thành bộ dáng như này.

Thạch Hạo cũng nhíu mày, kẻ địch ra tay quá tàn nhẫn, có thể thấy được Phượng Vũ đã tu dưỡng một quãng thời gian rồi nhưng thương thế lại như vậy, chúng tỏ quyết đấu ngày đó hung hiểm tới cỡ nào, suýt chút nữa là mất mạng rồi.

"Là các ngươi!" Phượng Vũ vui mừng, không nghĩ tới là hai người này lại đến, đặc biệt khi nhìn thấy Thạch Hạo thì con mắt sáng rực cả lên, cười nói: "Yêu quái, ngươi còn sống!"

"Bản thân bị thương tới bộ dạng này mà vẫn còn có tâm tình cười đùa à." Thạch Hạo lấy ra một giọt hoàng huyết, đây là đồ vật thần thánh của Thư viện Thiên Thần, lúc trước hắn đánh cược nên thắng rất nhiều giọt, lâu nay vẫn còn lưu lại để dùng dần.

"Hừm, lần này tuy thua thế nhưng rất không phục, quá đáng ghét!" Hiếm thấy người rộng rãi như Phượng Vũ lại đầy một bụng lửa giận, lúc này nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay thanh tú.

"Phượng Vũ tỷ tỷ, ai làm tỷ bị thương thành như vầy vậy?" Thanh Y hỏi.

"Một ả tên là Kim Vân, đã giao kèo chỉ dùng Kim thế pháp luận bàn, kết quả ả lại vận dụng hai luồng tiên khí đánh ta trọng thương, rồi còn cướp đi mũi tên bằng tiên kim bảy màu của ta nữa!" Phượng Vũ tức giận.

Nhìn ra được, nàng đã đạt được bản chép tay của Kim thế pháp nên có thu hoạch rất lớn, nếu không thì làm sao đối phương không tiếc vận dụng tiên khí để ra tay chứ.

"Lại như vậy luôn à!" Thanh Y giận dữ.

"Ta cũng muốn xem thử xem, là ai dám tới nơi đây thăm hỏi Phượng Vũ, người đã bị ta đánh trọng thương mà còn có người dám tới giúp đỡ, dám can thiệp sao?" Một âm thanh lạnh nhạt truyền đến.

Một cô gái mặc áo màu bạc đi tới và ngừng lại ở phía xa.

Bên cạnh nàng còn có Nguyên Đằng đứng song song, ngoài ra còn có mấy người nữa, nữ có nam có.

"Kim Vân!" Phượng Vũ cắn chặt hàm răng.

"Ta tưởng là ai, đây không phải là Thanh Y sao?" Kim Vân dù bận vẫn ung dung, cười nhạt nói.

Bên cạnh nàng có một cô gái điệu đà đi đến, khi tới gần nhà tranh thì đi quanh Thạch Hạo, Thanh Y, Phượng Vũ một vòng, cười nói: "Tìm hai người trợ giúp, bằng bọn họ cũng muốn báo thù sao?"

"Cút khỏi đây trước đi, lát nữa tìm các ngươi tính sổ." Thạch Hạo lạnh lùng mở miệng, nhìn lướt qua cô gái mặc áo bạc cách đó không xa, chứ cũng không hề quan tâm tới cô gái đang đứng trước mắt này, sau đó đưa hoàng huyết trong cho Phượng Vũ, bảo nàng uống vào.

"Ngươi là ai, là thá gì chứ, cũng dám vô lễ với ta như thế à!" Cô gái trước mặt lạnh lùng thoáng nhìn, cực kỳ kiêu căng.

"Cút!" Thạch Hạo quát lớn một tiếng, hư không bị chấn động tới run rẩy, tựa như một thanh búa lớn bằng tử kim đập ra khiến sắc mặt của cô gái này trắng bệch, khóe miệng chảy máu, cả người bay ngang ra ngoài, đập lên trên vách đá cách đó không xa.

Chung quanh, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi