THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Máu tươi mang theo sức nóng rực tung toé khắp mặt đất, có không ít rơi trên bề mặt mặt đất nóng chảy thành dung nham hoà vào núi lửa.

Bên trong những miệng núi lửa này đều ẩn chứa thần văn, bao hàm thần lực, tất nhiên sẽ không phải là bình thường.

Thạch Hạo giẫm mạnh lồng ngực của hắn, mặc cho cả người chìm ngập vào trong chất lỏng khiếp người của miệng núi lửa, sóng nhiệt nóng rực phả thẳng vào mặt, nếu là những người bình thường thì sớm đã hoá thành xương trắng, da thịt đều bị nướng cháy khét.

"Vù vù!"

Ngô Thái giãy giụa cả tay lẫn chân, máu tươi tung toé, hắn muốn thoát khỏi bàn chân của Thạch Hạo, bị một người giẫm mạnh vào trong dung nham của miệng núi lửa như này là một sự sỉ nhục.

Thạch Hạo nhấn mạnh chân phải tạo ra một luồng sức mạnh hình xoắn ốc, đó chính là hai luồng khí Thái Âm và Thái Dương quấn chặt lấy nhau, hình thành nên một luồng sức mạnh kỳ dị, uy năng vô cùng.

Ngô Thái cảm thấy nơi ngực đau nhức, xương tựa như gãy nát, miệng không ngừng trào máu tươi hoà cùng dung nham màu đỏ đậm, không cách nào có thể phân biệt rõ hai thứ.

Chỉ có điều, một loại nóng rực mang theo vị máu tanh, một loại bốc cháy có thể hoá người thành tro tàn.

Mạnh như Ngô Thái mà khi giãy dụa trong dung nham vẫn cảm nhận được cơn đau đớn như dao cắt, bên trong chất lỏng màu đỏ này ẩn chứa khí sát phạt, có thần văn bí ẩn nào đó.

"Ầm!"

Ngô Thái ra sức chống cự ngồi thẳng dậy, đẩy dung nham quanh người lên cao mấy trăm trượng tựa như là ngọn núi đang phun trào, chiếu sáng toàn bộ địa hình xung quanh.

Thạch Hạo chẳng hề bị lay động chút nào, vẫn bồng bềnh theo những động tác của kẻ này và từ từ đè ép xuống dưới, sức mạnh hình xoắn ốc đó đang từ từ phá đi sinh cơ của địch thủ.

"A..."

Ngô Thái gào thét, huyết thanh màu đỏ theo đó tiến thẳng vào trong cổ họng của hắn, đau nhức, sỉ nhục lan tràn, hắn là ai? Là đệ tử chính thống của Tiên viện, là cao đồ được lão quái vật đào tạo, thế nhưng lại phải chịu nhục, bị người khác giẫm chìm trong biển dung nham, sao có thể chịu đựng được!



Tựa như tiếng cánh ve khẽ đập, hào quang màu xanh toả ra bốn phía, đặc biệt trong biển dung nham màu đỏ này thì càng hiện ra vẻ mờ ảo, kèm theo đó là hào quang đầy xinh đẹp lôi cuốn.

Rầm!

Sóng lớn ngập trời, rốt cuộc thì Ngô Thái cũng đã thoát khỏi Thạch Hạo, hắn như ma như thần tràn đầy cơn tức giận, ngôi sao thập tự trong con ngươi càng thêm sắc bén hơn.

"Là giáp trụ xanh thảm ấy!" Ngay cả những người đang xem cuộc chiến cũng cảm thấy vui mừng theo.

"Ta biết ngay mà, chắc chắn sẽ nghịch chuyển được, Ngô Thái thì làm sao có khả năng bại chứ!" Có người cười ha hả.

"Tên nhóc nhà quê này tuy rất mạnh thế nhưng sao có thể so được với Tiên viện chúng ta chứ, chuẩn bị bị trấn áp nè, không phải ai cũng có thể khiêu chiến Tiên viện ta!" Có người liên tục cười lạnh.

Thạch Hạo rất bình tĩnh đứng nơi miệng núi lửa đó, tóc dài không gió mà bay, sau lưng là cặp cánh Côn Bằng đi kèm khí hỗn độn, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh tựa như là một ngọn thần sơn thời xa xưa, yên lặng thế nhưng khí thế lại khiếp người.

Phía đối diện, Ngô Thái đứng trong hư không, trên người không ngừng chảy xuống những dòng dung nham, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm, hắn vô cùng tức giận, không ngờ lại nếm trải loại nhục nhã này.

"Ngươi dám đạp chân lên ngực ta!" Hắn lấy thanh thiên mâu màu đen nơi lưng xuống và chỉ về phía xa.

Thạch Hạo với vẻ mặt hờ hững, nói; "Thế thì sao, ta đã nói rồi, sẽ đánh cho ngươi đứt gân nát xương mà lại, ngươi là cái thá gì?"

"Ầm ầm!"

Ngô Thái dùng hai tay nắm chặt chiến mâu rồi chém mạnh xuống, lập tức trời cao bị cắt lìa và xuất hiện một khe hở rất đáng sợ, chia cả vùng thế giới này thành hai nửa.

Quá mạnh mẽ, sức chiến đấu kinh người!

Ngọn núi lửa bên dưới lập tức bị chia cắt làm hai, chất lỏng đỏ đậm bắn tung toé chảy hết ra ngoài, tình cảnh vô cùng hùng vĩ tựa như gặp phải một cơn lũ bất ngờ đầy đáng sợ.

Còn giữa bầu trời thì càng khủng khiếp hơn, sự công kích này đã chấn động tâm hồn, sát khí đi qua nơi nào thì vạn vật nơi đó đều diệt tan.

Rất đông người xem chiến đều kinh hoảng trong lòng, da thịt phát lạnh, đám người phía sau lưng Thạch Hạo thì nhanh chóng rút lui vì sợ sẽ bị lan lời gần.

Thạch Hạo thay đổi phương vị với tốc độ nhanh tới mức khó tin né tránh đòn đánh này, những khe hở trên trời cao rất lâu sau mới có thể khép kín, uy thế của thiên mâu này khiến người khác sợ hãi run rẩy.

"Có chút kỳ lạ, tu vi như ngươi mà có thể chém ra uy thế như vầy à." Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên hoà nhã, tuy rằng có chút kinh ngạc thế nhưng cũng chẳng hề lo sợ gì cả.

Trên mặt của Ngô Thái hiện lên những vết vằn đen, một phần là do thi pháp và một phần là do tức giận tạo thành, không ngờ đối phương lại khinh thường hắn như vậy, đại khái là ám chỉ sức mạnh của hắn không đáng lọt vào mắt của người đó.

"Muốn chết!" Hắn hét lớn một tiếng rồi vung mạnh thiên mâu, bùng phát ra một luồng sức mạnh kinh người tựa như sóng gió cuộn trào.

"Chiến lực của ngươi là do bộ giáp trụ này tặng cho à?" Thạch Hạo nhìn bộ giáp trụ trên người hắn thế nhưng vẫn không hề cảm ứng được khí tức đáng sợ nào cả.

Nhưng, giáp trụ này rất sáng, ánh sáng xanh lam chiếu rọi tựa như sóng nước, vả lại từng luồng hào quang tựa như những bông hoa Tiên gia từ từ buông thả.

Bên trên giáp trụ có rất nhiều ký hiệu, và chiếm đa số chính là những dấu ấn của các cánh hoa, tựa như là một gốc cây kim loại đang kết hoa, xinh đẹp rực rỡ.

"Ầm!"

Lần này, sức mạnh của thiên mâu tăng mạnh, vẻ đáng sợ hơn lúc trước rất nhiều lần, nó chém lìa thiên địa thành hai đồng thời vô số phù văn tuôn ra tựa như là màn mưa đang bay múa!

Thạch Hạo cau mày, chỉ là một bộ giáp trụ thế nhưng lại có thể đề thăng sức chiến đấu của một người, hắn rất kinh ngạc.

Trên thực thế, bởi vì trên người Ngô Thái có bộ giáp trụ này phòng hộ, nếu không sớm đã bị Thạch Hạo giẫm nát lồng ngực, không thể nào sống sót được nữa rồi.

"Giết!"

Ngô Thái lao về trước đầy dũng mạnh không cách nào đỡ nổi, thiên mâu trong tay phá nát hư không, không gì là không thể xuyên thủng.

Thạch Hạo cũng không có tiến lên ngăn chặn mà chỉ lặng yên quan sát, bên dưới chân liền triển khai đại thần thông Súc địa thành thốn tránh né, trong mắt một số người là đang rơi vào thế yếu và phải tránh lui.

Ngô Thái thì cười khẩy, cảm thấy Thạch Hạo không dám chạm trán trực diện với mình nên lạnh lùng nói: "Chỉ tới thế là cùng!"

Xoẹt!

Tiếp đó, hắn nắm chặt thiên mâu rồi lần nữa quét ngang, chỉ trong nháy mắt ba luồng tiên khí từ cơ thể lao vút ra ngoài, chúng hoá thành phong mang quấn quanh trên thiên mâu, vẻ khủng khiếp càng tăng mạnh.

Ầm ầm!

Vùng thế giới này bị thiên mâu chém nát, thần phách của hắn cực kỳ đáng sợ, tiên vụ tràn ra ngoài và tôn hắn lên như là một vị Ma thần.

"Thật là khủng khiếp, quả nhiên là chí tôn trẻ tuổi nắm giữ ba luồng tiên khí, chẳng trách lại lợi hại như thế, ta sớm đoán ra rồi mà!" Có người của Thư viện Thiên Thần than thở.

Việc này làm cho không ít người kinh hãi, hắn chỉ là một trong số những người từ bên trên chiến thuyền kia xuất trận mà đã lợi hại như vậy rồi, là một vị chí tôn trẻ tuổi, có thể thấy được, những người ngang hàng với hắn vừa nãy chắc chắn sẽ không hề yếu hơn.

"Không hổ danh là bộ giáp trụ màu xanh mượn được từ tiểu Thiên vương năm xưa, có thể đoạt tạo hoá thiên địa, không thể suy đoán được, Ngô Thái tất thắng!" Có người nhỏ giọng nói bên trên chiến thuyền kia.

"Chết hoặc là phục tùng, cho ngươi hai lựa chọn!" Ngô Thái quát lớn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, cả người đều được ánh xanh bao phủ, từng đoá hoa bên trên giáp trụ đều hiện ra bên ngoài, chúng xinh đẹp tươi tắn.

Bản thân hắn cũng vô cùng chói mắt, tay cầm chiến mâu nói: "Ngươi cho rằng Tiên viện là nơi nào hả? Dám khiêu khích chúng ta à, hôm nay ta sẽ dùng chiến tích này để nói cho ngươi biết, không phải con chó con mèo là có tư cách như vậy!"

"Đắc chí và hống hách ghê ta, ngươi đã quên những gì đã trải qua khi bị ta đạp mạnh vào trong miệng núi lửa rồi à?" Thạch Hạo hờ hừng nói.

"Giết!"

Ngô Thái với vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt nham hiểm nói đúng một chữ "giết" rồi xông thẳng tới, chiến mâu gần như bốc cháy, thần lực sôi trào, hào quang chói mắt.

Thạch Hạo cũng không có tránh né như trước, hắn vững tin, bộ giáp trụ này có gì đó kỳ lạ nên không muốn cho người này thêm cơ hội nữa, muốn tấn công đoạt lấy bảo giáp này.

Ầm!

Một lát sau, thân thể của Thạch Hạo bùng phát ra vô số ánh sáng, tất cả đều là lôi mang hoá thành và dung hợp với cặp cánh Côn Bằng ở phía sau lưng, tiếp đó hai tay cũng chạm mạnh vào nhau, lập tức sấm vang chớp giật vang dội.

Thạch Hạo vận dụng hai môn bảo thuật dung hợp lại với nhau, bắt đầu hành động.

"Keeng!"

Thạch Hạo dùng tay không tiếp lấy thiên mâu, ngón tay tựa như là chiếc kìm được đúc từ tiên kim vững chắc kẹp chặt lấy lưỡi thiên mâu, tiếp đó xoắn mạnh khiến thanh thần binh này chớp mắt biến hình!

Mọi người chấn kinh, nguồn sức mạnh này đáng sợ tới cỡ nào chứ, dùng tay không chống đỡ mũi nhọn của thần binh, mạnh tới mức không còn gì để nói, trong lòng ai nấy đều bị rung động.

Thiên mâu này là một thanh bí bảo hiếm thấy và sớm đã thông linh, lúc này nó không ngừng giãy giụa còn Ngô Thái thì biến sắc mặt, dù thế nào cũng không nghĩ tới Thạch Hạo lại biến thái như vậy, lại dám tay không bắt lấy lưỡi mâu sắc bén của thiên mâu này.

"Mở!" Ngô Thái hét lớn khống chế sức mạnh toàn thân, lập tức ánh sáng lộng lẫy màu xanh thẫm lưu chuyển gia trì bên trên cánh tay của hắn, còn ba luồng tiên khí thì trở nên càng đáng sợ hơn.

Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, hai tay rung mạnh, rắc, hắn dùng tay không xoắn nát thanh thần binh này!

Keeng!

Hắn run tay một cái rồi ném mạnh mảnh vỡ của thiên mâu sắc bén kia ra, lập tức nó xuyên thủng ngọn núi lửa phía dưới.

Cũng trong lúc đó, lôi đình như thác nước nổ tung từ trong lòng bàn tay của hắn, tiếp đó nó dọc theo thân chiến mâu lan về phía Ngô Thái, chỉ trong phút chốc phù văn đã bao phủ đầy người và gặp phải phản kích của tia chớp này.

Tất cả mọi người đều sững sờ tựa như thấy ma quỷ, thân thể của tên này quá biến thái.

Ngay cả hậu nhân Độc Cô Vân của Thủ Hộ giả cũng chẳng biết nói gì nữa, nhất mạch của bọn họ được mệnh danh là một trong bốn huyết thống vô địch, khi dòng máu màu vàng sôi trào thì trời long đất lở, thần cản thì giết thần mà Phật cản thì chém Phật, có thể sức mạnh thân thể cũng chỉ tới như thế này là cùng.

Ngô Thái dùng mọi khả năng để chống trả, dùng ba luồng tiên khí để phòng hộ, vận dụng bộ giáp trụ xanh thẳm chống đỡ đối kháng, hàng loạt ký hiệu thần bí không ngừng bắn ra.

"Ầm!"

Cặp cánh Côn Bằng sau lưng Thạch Hạo hoà lẫn với lôi điện, nó tựa như là hai thanh thiên đao chém mạnh lên trên người của Ngô Thái.

Ánh sáng xanh thẳm của bộ giáp trụ nhanh chóng ngăn cản lại sức mạnh đầy đáng sợ này, thế nhưng Ngô Thái vẫn ho ra đầy máu, thân thể bay ngược ra sau, đã dính phải một đòn nặng nề!

Nếu như không có bộ giáp trụ này thì hắn chắc chắn đã bị chém lìa rồi!

"Tại sao ngươi cũng tu ra ba luồng tiên khí?" Ngô Thái hét lớn.

"Ba luồng tiên khí thì ghê gớm lắm à?" Thạch Hạo lên tiếng, xung quanh cơ thể lượn lờ ba luồng tiên khí, khiến hắn tựa như là chân long rời khỏi vực sâu biển lớn, dũng mãnh quan sát thiên hạ.

"Rầm!"

Thạch Hạo nắm chặt quyền ấn, lôi đình tung toé cùng với Côn Bằng lực ngập tràn, đây là sự kết hợp của hai loại bảo thuật, mạnh mẽ cứng rắn vô cùng, không gì có thể ngăn cản.

Quyền ấn của hắn nện thẳng lên trên người của Ngô Thái, khiến cho thân thể của hắn vang lên ầm ầm, xương cốt vỡ nát rất nhiều chỗ, dù cho có giáp trụ xanh thẳm cũng không thể nào ngăn cản nổi.

"A..."

Ngô Thái đau đớn hét thảm, hắn biết tình thế đã trở nên không ổn, sức mạnh của đối phương quá kỳ dị không ngừng xông loạn trong cơ thể của mình, phù văn tựa như thuỷ triều bao phủ lấy hắn.

"Ầm!"

Thạch Hạo quét chân tựa như là một chiếc roi sắt quất mạnh lên trên người của hắn, lập tức hắn bay vút sang ngang và nện mạnh vào một ngọn núi lửa.

Mặt mày của Ngô Thái nhăn nhó, cả người co giật, một cước này đã khiến hắn gần như mất đi sức chiến đấu, bởi vì xương cốt đã vỡ nát mấy chục cây, nguyên thần không còn vững chắc nữa.

"Thu!" Thạch Hạo quát khẽ, trong lúc giơ tay thì lôi đình hoá thành một bàn tay lớn tóm chặt Ngô Thái trở lại, tiếp đó một chiếc móng vuốt của Côn Bằng chụp lấy bộ chiến giáp trên người của hắn!

"Không, đây là giáp trụ của tiểu Thiên vương, ngươi không thể động vào được!" Ngô Thái hét lớn, trong lòng hắn trở nên hoảng sợ, nếu như mất đi bộ giáp trụ này thì hắn không cách nào ăn nói và không còn mặt mũi nào nữa.

"Xoẹt!"

Ánh xanh lấp lánh, giáp trụ thoát khỏi cơ thể, việc này khiến cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch.

Hơn nữa vào lúc này Thạch Hạo phát hiện ra một chuyện rất kinh ngạc, tiên khí trên người Ngô Thái lại thiếu mất một luồng, chỉ còn lại hai luồng mà thôi.

"Bộ giáp trụ này lại thần kỳ như thế?!" Thạch Hạo giật mình.

Tiếp đó, ba luồng tiên khí bên ngoài cơ thể của hắn xoay tròn rồi đánh mạnh về phía Ngô Thái, bụp, nửa người của hắn nổ tung và văng về một ngọn núi lửa.

Thạch Hạo lộ vẻ kỳ lạ, sức chiến đấu của người này lại giảm mạnh như vậy, vốn chỉ tu ra hai luồng tiên khí thế nhưng vì có quan hệ với bộ giáp trụ này, cho nên mới hình thành và tụ tập thành ba luồng tiên khí?

Sắc mặt của Ngô Thái như tro tàn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong lòng tràn ngập vẻ thất bại, cho rằng mượn nhờ bộ giáp trụ này, nắm giữ được ba luồng tiên khí thì có thể ngạo thị kẻ này, thế nhưng không ngờ kẻ trước mặt lại chẳng hề xem trọng vật mà hắn ỷ lại này, vả lại bản thân của kẻ này lại nắm giữ ba luồng tiên khí.

"Ầm!"

Thạch Hạo vung cước, Ngô Thái cảm thấy thân thể tả tơi của mình từ từ nứt toác, cơ bản không cách nào chịu đựng nổi uy thế của chí tôn trẻ tuổi nắm giữ ba luồng tiên khí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi