THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Thạch Hạo cũng không có hoàn toàn bế quan mà đã thu hút sự chú ý của người khác rồi!

"Ta đang đợi ngươi xuất quan đây, sẽ còn hung hăng như vậy nữa không? Tuyệt đối đừng tụt lại phía sau nhen, nếu không sẽ rất thê thảm đó, sẽ trải nghiệm được cảm giác bị người khác trấn áp một cách dễ dàng là như thế nào!" Có người nghiến răng nghiến lợi.

"Hoang, ngươi không có cổ chủng vô thượng, không có máu Thiên Giác nghĩ kinh thế, vậy ngươi dùng gì để cạnh tranh, để ta se ngươi duy trì vẻ huy hoàng bằng cách nào!"

"Ha ha, rốt cuộc cũng tới ngày đó rồi, rung đùi ở lĩnh vực Thiên Thần, chúng ta sẽ gặp lại ở cấp độ Giáo chủ, để xem thử ai là người cười cuối cùng, rất chờ mong đó nghen, ta đợi không nổi nữa rồi nè!"

Một vài người căm thù Thạch Hạo đều đang chờ đợi kết quả, Thạch Hạo ở Thiên Thần cảnh tựa như là một ngọn núi lớn đè ép trong lòng bọn họ, không có mấy ai có thể ngang hàng, bọn họ muốn hắn tiến cấp lên lĩnh vực cao hơn để nghịch chuyển lại tình hình.

Tới lúc ấy thì không còn là thiên hạ của Thạch Hạo nữa, có thể bọn họ sẽ là người liếc nhìn Thạch Hạo bên dưới, tất cả mọi người đều biết lần bế quan này của hắn tràn ngập vẻ nhấp nhô.

Kỳ thực, rất nhiều người đều rất tò mò, dưới tình huống không có thiên chủng vô thượng thì Hoang sẽ dựa vào đâu để thử đột phá, chẳng lẽ lại đi hủy hoại con đường của mình ư?

Nên biết, cung đã bắn thì tiễn không thể quay lại, một khi lựa chọn thì không còn đường lui, hoặc thành công, hoặc tàn phế thậm chí là tử vong!

"Thạch Hạo, ngươi đã chọn con đường như thế nào vậy, hi vọng ngươi sẽ mạnh giỏi!"

Cũng có người lo lắng cho Thạch Hạo, như đám Thanh Y, bọn họ đều rất ưu sầu, Thạch Hạo lại bế quan đột ngột như vậy, không hề có cổ chủng thì sẽ tiến lên bằng cách nào?

"Hắn chắc chắn sẽ không chết đâu, ta luôn cảm thấy, hắn rất giống với người mà sư phụ luôn luôn chìm đắm trong say sỉn của ta từng nói." Tào Vũ Sinh nhỏ giọng nói.

Bên ngoài tràn ngập lời bàn tán, thế nhưng trong thư viện lại rất yên tĩnh.

Thạch Hạo sớm đã chuẩn bị đầy đủ, điều chỉnh bản thân tới trạng thái đỉnh cao nhất mà hiện tại có thể đạt đuọc, mỗi tất da thịt đều tỏa ánh lấp lánh, lan tỏa khí lành.

Tinh thần của hắn đầy sung mãn, sinh cơ dồi dào của nguyên thần hóa thành ngọn lửa màu bạc thoát khỏi mi tâm, cuối cùng ngọn lửa này hóa thành một người tí hon lơ lững nơi đó.

Đại trưởng lão khá là kinh ngạc, nói: "Ngọn lửa sinh cơ được nguyên thần tiết ra ngoài mà đã như vậy rồi à, quả thật có thể tái tạo nên một nguyên thần rồi!"

Vào lúc này, mấy ao dược tràn lên những đợt sóng lăn tăn, bên trong đều là những thần dược và quáng liệu hi thế, ví dụ như lá của Thiên Thần thụ, Bát Trần kỳ, tinh sa tiên huyết...

Bất luận một thứ nào cũng đều có giá trị liên thành, một khi lạc ra bên ngoài thì chắc chắn sẽ khiến người khác thèm thuồng, khiến cường giả khắp nơi tranh giành vứt cả mạng sống.

"Trước tiên, tiến vào ao dược đầu tiên đi!" Đại trưởng lão nói.

Thạch Hạo xếp bằng ngồi xuống, hương dược nức mũi, toàn bộ lỗ chân lông đều mở rộng, chất lỏng đầy nóng bỏng kích thích khiến thân thể của hắn đang run rẩy, sự nóng rực này không hề bình thường, nó tựa như là nước thép vậy, làm Thạch Hạo chỉ biết nhe răng nhếch miệng đầy đau đớn.

Với thể xác hiện tại của hắn thì dù là thần binh sắc bén cũng khó có thể thương tổn tới thân thể.

"Là tinh sa tiên huyết!" Thạch Hạo như quáng mắt.

Nước thuốc này cũng chẳng phải là loại bình thường, đó là kết quả sau khi những hạt cát tan chảy rồi tiến vào trong người của hắn, nhiệt độ của chúng còn cao hơn cả dung nham!

Nghe đồn, loại tinh sa này rất hiếm thấy trong thiên địa, là tiên huyết của sinh linh sau khi chết trận rơi vào trong vũ trụ và nhuộm đỏ một vài ngôi sao, theo thời gian chuyển dời thì chỉ còn lưu lại một chút tinh hoa, thứ này hóa thành hạt cát đầy lấp lánh.

Hạt cát này được Đại trưởng lão dùng một chiếc đỉnh lớn màu xanh luyện tới nóng chảy, hiện giờ xem như là nước ấm đổ hết lên trên người của Thạch Hạo, hắn cũng chẳng biết nói gì hơn, quá bạo lực mà!

Nếu như là thần linh bình thường thì sớm đã bị đốt cháy hóa thành xương khô rồi.

Dòng cát nóng chảy đầy long lanh sau khi chảy ra liền hóa thành chất lỏng màu đỏ thẫm tỏa ánh sáng ngút trời, tựa như là huyết dịch của Tiên đang chảy xuôi vậy.

Thứ này thấp thoáng mùi máu tanh cùng với một hương thơm ngát!

"Xem ra lời đồn là sự thật, hạt cát này là bị dòng máu của Tiên nhuộm từ từ mà thành." Đại trưởng lão nói.

Thạch Hạo nhe răng, cảm giác này chẳng hề dễ chịu chút nào, bị người khác rưới chất lỏng nóng rực hơn cả dung nham không biết bao nhiêu lần lên người, đây là đang giết người mà.

Từ đây có thể thấy được sự cứng cỏi tới cỡ nào của thể phách, ngay cả tóc cũng không hề bị thiêu rụi mà vẫn phát ra ánh sáng lấp lánh, cơ thể có ráng màu rực rỡ lưu chuyển, đồng thời hấp thu lấy tinh hoa của tinh sa tiên huyết.

"Nếu như là tiên huyết chân chính cứ xối lên người như vầy thì chắc chắn đã sớm hóa ngươi thành máu mủ rồi, chẳng còn sót lại bất cứ thứ gì, cũng may là đã được tinh sa rút lây rồi được ôn dưỡng trong vô tận năm tháng, sát khí đã bị đánh bay và chỉ còn sót lại tinh hoa, cho nên ngươi mới có thể sử dụng được."

Đại trưởng lão cảm thán, vật này quá quý giá, dùng một phần sẽ bớt đi một phần, trong cả vũ trụ này cũng không có bao nhiêu cả.

Rất nhanh, nhiệt độ tăng chóng mắt, chất lỏng tinh sa đỏ thắm tiến vào trong ao dược, nó cũng chẳng hề hủy diệt những dược vật khác mà trái lại còn giao thoa cùng nhau, hương thơm càng nồng đậm hơn.

Thạch Hạo hoài nghi, cũng không phải nhiệt độ cao này làm hắn cảm thấy đau nhức, mà là do phần tinh hoa được lưu lại của tiên huyết đang chém phá cơ thể hắn!

Chứ như thế, hắn nhẫn nhịn cơn đau nhức, bồng bềnh trong ao dược đầu tiên, thân thể dường như bị dao cắt không ngừng được rèn luyện, sau cùng Đại trưởng lão cầm lấy một thanh đao lớn chém về phía hắn.

Mặt của Thạch Hạo gần như tái nhợt, công lực của Đại trưởng lão tới cỡ nào chứ, một đao hạ xuống đủ khả năng khiến hình thần của hắn đều bị diệt sạch sao?

"Yên tâm, ta sẽ không chế lực đạo, ngươi mau chóng vận dụng Chuy Cốt pháp đi!" Đại trưởng lão nhắc nhở.

Rầm!

Một lát sau, Thạch Hạo rốt cuộc cũng biết cái gọi là đau tận xương tủy, một đao đó của Đại trưởng lão tràn ngập đao khí, rực rỡ như ngân hà chìm nổi, thế nhưng chúng cũng không hề thương tổn gì tới da thịt của hắn, toàn bộ đều tiến vào vào trong xương cốt cả.

Cách khống chế lực đạo cùng với kỹ xảo như thế này thật làm người khác than thở mà.

Thạch Hạo chợt rên lên một tiếng, thật sự rất đau, cũng không biết có bao nhiêu khớp xương bị đánh nứt và lộ ra cốt tủy, việc này làm hắn toát cả hồ hôi hột, cơn đau từng trải qua ở Ích Tà thần trúc không lâu trước đây lại tái diễn.

"Ta đang kiểm nghiệm thành quả của ngươi, nhìn thử ngươi thu hoạch ở Gò tiên có đầy đủ hay không, như vậy mới biết thiếu dư chỗ nào, giúp ngươi đạt tới sự hoàn mỹ!" Đại trưởng lão nói.

Có thể không hoàn mỹ chắc? Mấy ngày liền dùng lá của Thiên Thần thụ, Bát Trân kỳ, tinh sa tiên huyết để tôi luyện thân thể, không muốn cứng chắc cũng không được.

Cuộc sống bi thảm của Thạch Hạo bắt đầu, từ từ tế luyện thân thể, ban đầu hắn không nói lời nào nhưng về sau Đại trưởng lão lấy đao khí chém về cốt tủy của hắn, đoạn gân mạch của hắn, tàn phá mọi cách, không ngừng dùng dược dịch rèn luyện nên rốt cuộc cũng khiến khắn trầm giọng rít gào.

Khoảng thời gian này kéo dài tầm mười ngày.

Sau đó, Đại trưởng lão nói hắn ngồi xếp bằng trong một chiếc đỉnh, bên trong có một ít chất lỏng của Ích Tà thần trúc, sau một ngày một đêm thì Thạch Hạo trở nên long tinh hổ mãnh, sau khi được rèn luyện như vừ rồi đã khiến thể chất của hắn mạnh hơn trước một đoạn!

Là muốn Thiên Thần giao chiến với Giáo chủ ư? Thạch Hạo tràn ngập tự tin về sự mạnh mẽ của mình, tuy rằng cảnh giới hiện tại vẫn ở trong lĩnh vực Thiên Thần, thế nhưng dù có chiến với một người cao hơn một bậc cũng vẫn tự tin.

"Tiến vào ao dược thứ hai." Đại trưởng lão không cho hắn thở dốc, tiếp tục chỉ về phía chiếc ao lấp lánh thứ hai, nơi đó bốc lên từng làn sương trắng.

Thạch Hạo tiến vào, lúc này lông tóc đều dựng thẳng!

Trong đó, không chỉ có rất nhiều loại dược được ngâm vào mà còn có cả các loại côn trùng, đều là dị chủng từ hồng hoang và ẩn chứa kịch độc!

Dưới làn sương trắng, chất lỏng ấy tuy rằng rất sặc sỡ thế nhưng lại rất đáng sợ, chẳng chút thần thánh nào cả, màu sắc lấp lánh, mùi tanh nồng nặc, sâu trùng lít nha lít nhít khiến người khác nổi hết cả da gà.

Đồng thời, bên cạnh có một chiếc đỉnh đang được đun sôi, chất lỏng bên trong không ngừng bắn lên cao, bên trong là những loại thần trùng hiếm có và vẫn còn sống, cho nên mới cần dùng thần đỉnh để ngao luyện.

Da đầu của Thạch Hạo hơi đau nhức, thế nhưng vẫn yên lặng ngồi bên trong.

Rào, Đại trưởng lão đổ chất lòng trong chiếc đỉnh lớn lên trên người của hắn, tiến vào trong ao dược thứ hai.

"Lúc nhúc!"

Thạch Hạo cảm giác được, những con sâu trùng bên trong chất lỏng đổ lên trên người mình đều còn sống cả, tất cả bám chặt lên trên người hắn và không ngừng gặm nhấm.

Trong giây lát hắn mở mắt, những con bò cạp trắng đang đâm chiếc đuôi nhọn về da thịt của mình, chiếc móc câu sắc bén cứng rắn còn hơn cả những thần binh lợi khí.

Đại trưởng lão quát lớn: "Đừng chống trả, mặc chúng đâm vào, tuyệt không được giết chết chúng, đây là Bò cạp bạch ngọc, quý giá và hiếm có, đều là những sinh vật hi hữu của huyết thống cao quý!"

Thạch Hạo không nói gì mà chủ động phối hợp theo, để cho đám bò càp này đâm về cơ thể mình.

Một lát sau hắn thả lỏng toàn thân, nếu không rất có thể sẽ giết chết những con Bò cạp bạch ngọc này mất, những thứ này mặc dù không ít đã đạt tới cấp thần thế nhưng vẫn có thể sẽ bị thân thể ở Thiên Thần cảnh của Thạch Hạo đánh chết.

"A..." Thạch Hạo hét thảm một tiếng.

Bò cạp này vô cùng độc, toàn thân của hắn ngoại trừ con mắt ra thì đều bị Bò cạp trắng bao phủ, cũng không biết có bao nhiêu chiếc đuôi nhọn đâm thủng da thịt của hắn.

Đầy người toàn là bò cạp, bị chiếc đuôi nhọn hoắc đâm sâu vào trong cơ thể, chúng lúc nhúc khắp người, khiến người khác cảm thấy ghê sợ!

Nếu như là nữ nhân thì sớm đã khóc thét, không ngừng nôn mửa, cũng may là Thạch Hạo thuộc loại người có thần kinh cứng cho nên không có quan tâm tới mấy chuyện này, bởi vì hắn từng ăn qua thịt của bò cạp rồi.

Chỉ là, loại đau nhức cùng với cảm giác ngổn ngang bò lúc nhúc kia vẫn khiến hắn chẳng thoải mái chút nào.

Quan trong nhất là đau đớn, đây đủ để làm cho Thiên Thần bỏ mạng, bởi vì đều là độc trùng cấp Thần, nhiều con tụ lại như vầy thì không kinh khủng cũng không được.

Sau đó không lâu, Bò cạp bạch ngọc trở nên đỏ đậm, đó là do máu huyết của Thạch Hạo nhuộm thành, sau cùng độc huyết tiến vào lại trong cơ thể của Thạch Hạo, ngay lập tức hắn không nhịn đuọc khẽ rên lên một tiếng.

"A..."

Sau cùng, hắn kêu la đầy đau đớn, bị loại trùng vạn độc xuyên thủng thân thể thật chẳng hề dễ chịu chút nào, những độc huyết sau khi trở lại gần như ăn mọn tới tận ngũ tạng lục phủ cùng với huyết nhục toàn thân của hắn.

Hắn vận dụng Chuy Cốt pháp, toàn thân vang lên những tiếng lốp bốp như đang rang đậu, chúng không ngừng tạo huyết, cỏ rửa gân mạch toàn thân, ngay cả xương xọ cũng không ngoại lệ, nó đang vang lên những tiếng ken két, Thiên Thần huyết được tái tạo!

Rốt cuộc, một ngày một đêm về sau thì Thạch Hạo cũng kết thúc được loại dằn vặt này, toàn bộ bò cạp đều chết sạch, tinh hoa độc trùng tán loạn.

Nhưng sát theo đó là mặt mày của Thạch Hạo tối đen, bởi vì vô số con rết xuất hiện, chúng đều có màu vàng, mọc cánh dài, chúng từ trong chiếc đỉnh lớn trút hết lên người hắn.

Vô số con rết không ngừng bơi lội ngọ nguậy khắp cơ thể Thạch Hạo, hắn cảm thấy da thịt trở nên lạnh băng và tiếp đó là cơn đau nhức lần nữa kéo tới.

"Trưởng lão, có cần phải rèn luyện thân thể như thế này không?" Hắn gần như nhịn không được hỏi.

"Đương nhiên là cần rồi, rèn luyện da thịt gân cốt thì cần phải dụng những thủ đoạn hung ác để thực hiện, trải qua toàn bộ đau khổ thì mới kiểm nghiệm được đó có phải là chân kim hay không, tương lai sau này cũng không cần những mầm đậu được nuôi trồng trong những ngôi nhà kín gió, hiện thực còn hiểm ác gấp cả vạn lần như này." Đại trưởng lão bình thản nói.

Cứ như thế, suốt mười ngày mười đêm, Thạch Hạo bị mười loại trùng độc đáng sợ nhất dày vò như chết đi sống lại, sau cùng được dùng thần dược dịch ngâm tẩm phục hồi lại thân thể.

Quả nhiên hiệu quả rất là tốt, mười loại trùng động kia vốn là báu vật trong thiên địa này, là những tài liệu quý báu thuộc đẳng cấp cao nhất dùng để rèn luyện thân thể, hiện dược lại được phối hợp thêm với những thần dược khác thì tác dụng càng kinh người hơn.

"Trưởng lão, lúc nào thì con mới có thể lấy thân làm chủng vậy?" Thạch Hạo cảm thấy mình đã chuẩn bị quá kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành lột xác.

"Ngươi đã ở trên con đường này rồi, tuy rằng vẫn chưa có tiến hành bước quan trọng nhất thế nhưng vẫn tính là đang bước trên nó. Muốn lấy thân làm chủng, tất nhiên là phải ở cực đỉnh của mỗi loại phương diện, trở thành người mạnh nhất trong Thiên Thần cảnh, nếu không thì làm sao có hi vọng thành công chứ?" Đại trưởng lão rất nghiêm túc.

Trong hai mươi ngày này, bên ngoài phát sinh một vài chuyện kinh nguời.

"Tin nóng đây, một vị kỳ tài tuyệt thế của Tiên viện đã đột phá rồi, hắn dung hợp với một hạt cổ chủng không chút tỳ vết nào, thực hiện cuộc niết bàn ở tầng thứ cao của sinh mệnh và đã thành công, được gọi là tiến hóa hoàn mỹ, không hề có chút tỳ vết nào cả, phong thái vô địch kinh thế."

"À, Thánh viện cũng có người dung hợp thành công với máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất của Thiên Giác nghĩ cùng với tinh huyết niết bàn của Phượng hoàng, đồng thời cũng có người dung hợp mười Động thiên làm một mà trước giờ chưa từng ai thành công, khắc vào người một bộ sát trận Hỗn Độn sẵn có, thăng hoa về bản chất cấp độ sinh mệnh!"

Bên ngoài, một vài tin tức kinh người lan truyền, liên tục có người đột phá Thiên Thần cảnh tiến vào lĩnh vực cao cấp hơn, thực hiện tiến hóa hoàn toàn trọn vẹn, khiến thế gian khiếp sợ.

Mà Hoang lúc này, hắn đã như thế nào rồi? tất cả mọi người đều mong ngóng.

Không ít người cười khẩy, không có thiên chủng vô thượng, vậy hắn làm sao so với những người kia, nhất định sẽ bại lui mà thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi