THẾ GIỚI HOÀN MỸ

"Ngươi không tệ!" Từ Minh Hiên với dáng vẻ long hành hổ bộ bước tới, khí thế Đế vương ép người, hắn vỗ vỗ bả bai của Thạch Hạo.

Kiến nhỏ màu vàng nhe răng nhanh chóng tránh né, bởi vì thiếu chút nữa thì bàn tay này vỗ lên trên người nó, hơn nữa nó còn nghi ngờ rằng đây là sự cố ý của vị Hoàng chủ này, là muốn đập mình.

Từ Minh hiên với mái tóc dày rậm, mặt góc cạnh như đao gọt, trong mắt lóe lên những sao trời vỡ nát, khí tượng kinh người! Hắn trông như trung niên thế nhưng tinh lực lại cường thịnh không thôi, bộ long bào vàng óng tỏa ra hào quang chiếu rọi cả hư không, tựa như là một vị Chiến thần vô địch.

"Tiền bối anh minh, thần võ cái thế!" Thạch Hạo cười ha hả nịnh nọt nói.

"Tên nhóc con nhà ngươi, khi nãy tính khí nóng nảy, không ngờ hiện giờ lại chuyển thành nịnh nọt thế này." Từ Minh Hiên cười nói.

"Chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, trông thấy cú bạt tai của ngài dành tặng cho tên khốn Vương gia không biết trời cao đất dày kia nên cảm xúc dâng trào mà thôi." Thạch Hạo cười nói.

Rất nhiều người lộ vẻ quái dị, còn người của Vương gia sau khi nghe được câu này thì ảo não chán trường không thôi, là sỉ nhục ngay trước mặt mình, trong con mắt của bọn họ thì hành động này vô cùng đáng giận.

"Người của Vương gia, ta hi vọng bọn họ sẽ có chừng có mực, có mấy lời không thể ăn nói bậy bạ được, chưa nói tới việc ta có quyết định việc chọn người nào làm đạo lữ cho con gái mình hay không, cho dù có đi nữa thì cũng không phải đám người các ngươi có thể tùy tiện xen vào." Từ Minh Hiên nói

Tiếp đó, hắn nhìn về Thiên Giác nghĩ bên trên bả vai của Thạch Hạo rồi lộ vẻ cổ quái, nói: "Vì sao ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta thế hả, rất căm thù à?"

"Ngươi có ý gì đó hả, trên áo choàng thì lại thêu thằn lằn, lại còn diễu võ dương oai trước mặt ta nữa chứ, nếu muốn thêu thì chí ít phải thêu kiến vàng mới đúng!' Thiên Giác nghĩ nhỏ tức giận nói.

Tộc của bọn nó có một khúc mắc là muốn tranh giành vị trí đệ nhất thiên hạ với Chân Long.

Mọi người nghe thấy thế thì chỉ biết cười lớn, Từ Minh Hiên cũng chẳng biết nói gì nữa.

Đại trưởng lão đã trở lại nên không một ai dám manh động nữa, những người từng thèm khát thứ bên trong động phủ Tiên vương lúc trước đều trở nên thành thật, không một ai dám đắc tội với ông lão này.

Hàn huyên đôi chút thì Đại trưởng lão cùng với một vài khách quý tiến vào bên trong tòa cung điện bằng đồng bên trên ngọn thần sơn để nghị sự.

Lúc này, rất nhiều người đã tiến vào trong thế giới dưới lòng đất kia để tìm kiếm cơ duyên, bởi vì có tin tức được truyền lên từ trong Tiên thành kia, mọi người biết rõ nơi đó không có nguy hiểm gì cả.

"Thạch Hạo, tới đây." Trong bóng tối, Đại trưởng lão gọi hắn tới.

Thạch Hạo cũng chưa hề rời đi, bởi vì từng nhận được lời căn dặn của Đại trưởng lão nói rằng hắn cứ đứng chờ nơi đó.

Sau khi bồi tiếp xong với một vài tân khách quan trọng thì hắn rời khỏi ngôi điện đồng hùng vĩ ấy, dẫn Thạch Hạo tiến vào trong ngọn núi và đi tới một nơi yên tĩnh chỉ có một vài phòng ốc đơn giản, bên cạnh là khu rừng trúc cổ xưa không một ai có thể tiến vào đây được.

"Tiền bối, người đã đào bới được sinh linh gì từ trong hang cổ kia thế?" Thạch Hạo nghi hoặc nói.

Vùng đất cổ xưa kia quá thần bí, Đại trưởng lão đã đào bới được một sinh linh vẫn chưa hề chết đi từ bên dưới hàng ngàn vạn hài cốt, quả thật có chút đáng sợ.

Nên biết, chỗ đó vô cùng cổ xưa, rất nhiều xương cốt đều đã gần như hóa thành tro tàn, nên biết, trong vô số năm tháng trước thì đây đều là những cao thủ cái thế.

Chuyện này có ý nghĩa là, sinh linh được chôn sâu bên dưới đống hài cốt này rất có thể vô cùng lâu đời, rất khó tưởng tượng ra được năm tháng tồn tại của thứ này!

Thời gian lâu như vậy trôi qua và sinh vật kia vẫn có thể sống sót, quả là khó mà tin được, đây là một loại sức sống ngoan cường đến mức nào chứ?

Hơn nữa, lúc đó Thạch Hạo cũng cảm giác được, sinh vật kia tựa như vô cùng suy yếu và sự khủng khiếp cũng vượt quá tưởng tượng của hắn, hai cánh khẽ mở thì trời long đất lở!

Nếu như để cho thứ này khôi phục lại như cũ thì quả thật không cách nào có thể suy đoán được sự mạnh mẽ sẽ tới mức nào!

"Ta gọi ngươi tới đây cũng chính là vì việc này, chuyện này phải giấu kín trong lòng, tuyệt không được nói cho bất kỳ ai nghe thấy, ai cũng không được!" Đại trưởng lão vô cùng nghiêm túc.

"Các ngươi đáng nói gì thế?" Kiến nhỏ trên bả vai của Thạch Hạo hiếu kỳ hỏi, bởi vì nửa chữ nó cũng chẳng hề hiểu, vả lại còn bị Đại trưởng lão dùng đại thần thông che giấu nữa.

Tiếp đó, Đại trưởng lão đưa cho Thạch Hạo một chiếc nhẫn rất cổ xưa, không hề có bất cứ ánh sáng lộng lẫy nào, không hề biết chất liệu ra sao, toàn thể có màu xanh đen.

Tựa như là được chế tác từ một cục đá màu xanh, không hề tinh xảo mà ngược lại còn có chút khô ráp.

Đây là thứ gì? Thạch Hạo không rõ nhìn Đại trưởng lão.

"Đeo nó trên ngón tay, vào một ngày nào đó sẽ dùng tới, những chuyện khác không nên hỏi làm gì, nhất định phải nhớ kỹ, những chuyện liên quan tới sinh vật bị đào bới lên kia tuyệt đối không được tiết lộ cho bất cứ người nào!" Đại trưởng lão lần nữa nhắc nhở đầy nghiêm túc.

Vốn là, Thạch Hạo lấy thân làm chủng và đã thu được thành công, bước ra một con đường chưa từng ai đi nên khiến Đại trưởng lão vô cùng mừng rỡ, vô cùng kích động và muốn chúc mừng một phen.

Thế nhưng, bởi vì chuyện đào bới lên được sinh linh kia nên liền thay đổi, Đại trưởng lão vô cùng nghiêm túc và nỗi lòng vô cùng nặng nề!

Thạch Hạo báo cáo với Đại trưởng lão, hắn muốn đi tìm Bất Diệt kinh và tình huống vô cùng khẩn cấp, sinh linh của thế giới bờ khác bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, một khi xuyên qua Biên Hoang thì vùng thế giới này sẽ gặp nguy ngay, cho nên hắn muốn lên đường ngay, muốn bản thân lớn mạnh hơn.

"Đi đi, trên đường cần cẩn trọng đó." Đại trưởng lão căn dặn.

"Những người kia sẽ không còn nhằm vào con nữa chứ?" Trong mắt Thạch Hạo lộ ra tinh quang.

"Đi đi!" Sau khi rời khỏi ngọn núi thì Kiến nhỏ hoan hô, tham lam hít lấy bầu không khí mới mẻ bên ngoài này.

Kỳ thực, nơi đây kém xa với động phủ bên dưới lòng dất, nơi ấy linh khí nồng nặc thậm chí còn pha lẫn tiên khí, hơn xa bên ngoài này.

Nhưng, đối với Kiến nhỏ màu vàng này thì toàn bộ thế giới bên ngoài đều vô cùng mới mẻ, tràn ngập sức sống, không hề đơn điệu như thế giới bên dưới lòng đất.

"Chúng ta phải tới đâu để tìm Bất Diệt kinh đây?" Kiến nhỏ hỏi.

"Rừng đá Bắc Hải!" Thạch Hạo nói, đây là một địa phương vô cùng quan trọng, vẫn luôn trường tồn từ xưa tới nay, là một khu rừng đá nằm trong biển rộng.

Liên quan tới nơi này thì có rất là nhiều truyền thuyết lời đồn.

Kỷ nguyên này, phàm là những người có thành tựu thì đều muốn tới nơi đây, muốn lưu danh bên trong rừng đá này, muốn ghi lại tên tuổi bên trên ngọn núi, thể hiện ra thực lực của bản thân.

Ví như, đám người Tử Nhật Thiên Quân, Lam Tiên sau khi xuất quan thì đều tới nơi này, viết tên mình lên trên vách đá, tất cả đều cao cao tại thượng và rất gần với tiên hiền, tài năng tỏa sáng, trong vòng mấy ngày sau đó mà làn khí lành vẫn không hề bị tắt đi!

Có người nói, gần một nửa số chí tôn trẻ tuổi đều tới nơi này lưu lại tên tuổi, khiến cho một vài thần phong* trong biển cộng hưởng và chấn động theo!

(*): Đỉnh núi thần.

Việc đáng mừng nhất chính là, rừng đá Bắc Hải ở ngay trong Vô Lượng Thiên, nếu không Thạch Hạo muốn vượt giới cũng là một vấn đề lớn, người tầm thường không cách nào làm được.

Vô Lượng Thiên rất lớn, các đầm lớn từ hồng hoang nhiều vô số, trên mặt đất có rất nhiều thành lớn, khoảng cách giữa nhau phải dùng vạn dặm để tính.

Mà trong đó có một vài tòa thành lớn tới kinh người, khoảng cách lẫn nhau chí ít cũng cả ngàn vạn dặm, cho nên bên trong đều có xây dựng những tòa truyền tống trận to lớn.

Trên đường đi, Thạch Hạo mượn nhờ những tòa truyền tống trận này để tiến bước, mỗi lần truyền tống là cả ngàn vạn dặm, một đường hướng Bắc, muốn rời khỏi đại lục này để tiến vào Bắc Hải.

Rất khó để tưởng tượng được độ rộng lớn của giới này, hắn không ngừng không nghỉ, dùng truyền tống trận để tiến về đích nhưng cũng phải tốn ròng rã tới bảy ngày thì mới tới được khu vực phía Bắc.

Ở đây vẫn còn tồn tại những vùng đất hoang vu rộng lớn, các loài thú cổ xưa qua lại, ác điêu bay lượn, trong thiên địa vang lên những tiếng vượn hú hổ gầm, đâu đâu cũng có khí tức mãng hoang.

Mặc dù chỉ vừa tới gần Bắc Hải nhưng đã nghe được tiếng gầm của biển rộng, những loài thú khổng lồ không ngừng qua lại trên bờ biển, lúc này cũng có thể thấy bóng dáng của chúng.

Thạch Hạo không khỏi cảm khái, mãi cho tới tận lúc bước vào Hư Đạo cảnh thì hắn mới xem như rảo bước dã ngoại, thăm thú núi sông đầm lớn, bởi vì nơi đây có không ít hung thú đạt tới cấp bậc Hư Đạo cảnh!

Nếu như gặp phải thì chỉ có thể đi đường vòng, tránh việc gặp trực diện, cần phải cẩn thận né những mãnh thú thần trùng này.

Hiện giờ, hắn cũng xem như là một nhân vật cấp Giáo chủ nên mới có thể ung dung vài phần.

Đương nhiên, nếu cho rằng có thể tung hoành khắp thiên hạ, tùy ý xông loạn trong đại hoang thì hoàn toàn sai lầm, ngược lại càng phải chú ý hơn, nói không chừng sâu trong dãy núi nào đó đang có một con hung thú đang ngủ đông cũng nên.

Hoặc là, bên dưới một cái hồ sâu nào đó có ẩn mình một con ác giao cổ đại, những loại như này hơi tí là sống cả chục vạn năm, đạo hạnh một thân sâu không lường được.

Bắc Hải, rất mênh mông và cũng rất bao la.

Thế nhưng nếu đứng ở bên bờ thì cũng khiến người khác bất giác run sợ, bởi vì nó quá đáng sợ.

Nhìn về phía trước, mờ mịt, hỗn loạn, trong đại dương mênh mông là sương mù mờ ảo tối đen, tựa như là một vùng biển u linh và tĩnh mịch.

Cũng có truyền tống trận dẫn tới nơi sâu trong Bắc Hải, thế nhưng thứ này cũng không quá đáng tin.

Những tòa truyền tống trận này đã quá nhiều năm không tu sửa nên thường xuyên gặp phải sự cố, thi thoảng sẽ đưa người khác vào sâu trong bển rộng mênh mông, và cứ thế biến mất khỏi thế gian.

Thạch Hạo tới nơi đây mục đích cũng giống như những người khác, chờ đợi để lên một chiếc "Minh thuyền", chiếc thuyền này tuy rằng nghe thì rất ghê rợn nhưng kỳ thực lại chẳng chút nguy hiểm nào.

Trong sương mù, bóng thuyền lấm tấm tựa như những vị khách tới từ Minh giới đang di chuyển trong màn sương tối đen, một vài thuyền cổ còn nổi lơ lửng tự do, phía đầu mũi thuyền có treo chiếc đèn lồng đỏ tươi.

Hình ảnh này khiến ngươi ta hơi khiếp sợ, thế nhưng từ xưa tới nay rất ít khi nghe được chuyện nguy hiểm từ thứ này.

Không lâu lắm thì có vài chiếc Minh thuyền xuất hiện, chúng trôi nổi gần bờ biển, chiếc đèn lồng màu máu ở đầu mũi thuyền chập chờn phát ra ánh sáng đầy thê lương.

"Đây là Minh thuyền?" Thạch Hạo tự nói.

"Thật là đáng sợ!" Kiến nhỏ màu vàng chợt rùng mình một cái.

"Mày không biết gì à, đây là những chiếc thuyền còn sót lại từ Tiên cổ, trường tồn từ hơn kỷ nguyên trước tới đời này nhưng vẫn chẳng hề mục nát, vẫn không ngừng phiêu lưu bồng bềnh trên biển, có thể mang người khác từ trên bờ này đi về một phương hướng nhất định nào đó." Thạch Hạo nói.

"Không biết, chưa từng nghe qua." Kiến nhỏ lắc đầu, bởi vì nó sinh ra ở trong kỷ nguyên này.

Trên thực tế thì Thạch Hạo cũng rất tò mò, trong lòng tràn ngập sự khó hiểu, lúc hắn lần đầu tiên nghe tới việc phải dựa vào loại Minh thuyền này để vượt qua Bắc Hải thì vô cùng ngạc nhiên.

Kỳ lạ tới mức nào? Thuyền bất hủ cả vạn cổ, tồn tại trên thế gian này và có thể đi về một hướng nhất định, tràn ngập vẻ thần quái kỳ dị.

Trong đó có một chiếc thuyền đang cập bến, nó cũng không phải rất lớn thế nhưng rất vững chắc, thân thuyền màu đen, tuy rằng đã trôi qua cả năm tháng vạn cổ nhưng vẫn không hề tổn hại.

Đây là những chiếc thuyền cổ từ hơn một kỷ nguyên trước ư? Thạch Hạo có chút không tin tưởng, quá khó tin mà.

Từng có đại nhân vật nghiên cứu về loại thuyền này, thế nhưng vẫn không có thu hoạch được kết quả đặc biệt nào.

"Đi thôi, chúng ta lên thuyền." Thạch Hạo nói.

Hắn chuẩn bị ra khơi, nghe nói khu vực sâu trong Bắc Hải đó rất náo nhiệt, rất phồn thịnh, cư trú không ít tu sĩ.

"Ồ, hơi quen quen!" Khi Thạch Hạo đi lên Minh thuyền thì chợt nhíu mày.

Chiếc thuyền này sao lại quen mắt thế chứ, đã gợi nên tình cảm vô cùng sâu sắc trong lòng hắn, lập tức gợn sóng chập chờn làm hắn không yên tâm.

Và rồi Thạch Hạo chợt nhớ lại, lúc hắn khoảng mười tuổi và có lần ra biển, đi tới tổ Côn Bằng để tranh cướp bảo thuật cái thế ở hạ giới kia, lúc ấy hắn từng thấy qua...

Chỉ là, khi đó hắn nhìn thấy là thuyền giấy, là được người khác gấp thành.

Mà chiếc thuyền này lại có hình dáng y chang thuyền giấy kia!

Hơn nữa hắn còn tin chắc, chiếc thuyền này không phải do giấy biến ảo thành, mà nó rất chân thực, dùng tay sờ thì truyền tới cảm giác lạnh lạnh.

"Cốt thuyền!"

Chiếc thuyền này được chế tạo từ xương cốt, nó không hề chìm vào trong nước mà lại vững chắc bất diệt, nhất định có lai lịch rất lớn!

Trong lúc Thạch Hạo xao xuyến nhớ lại chuyện xưa thì chiếc thuyền này tự động nhổ neo, xuyên qua màn sương mù đen mờ và tiến vào bên trong Bắc hải.

Thạch Hạo ngồi xuống, gõ nhẹ và quan sát kỹ chiếc thuyền này, chẳng lẽ lại giống như trong lời đồn, thứ này được luyện chế từ xương cốt chúa tể của Minh giới?

Đột nhiên Thạch Hạo hoảng sợ, đứng bật dậy cái vèo, hắn nhìn thấy được chất lỏng màu đỏ đen đang từ từ lan chảy ra xung quanh.

Máu!

Trên thân thuyền có một vài vết máu đang từ từ chảy xuống.

Vừa rồi hắn cũng không có chú ý lắm nên đưa tay sờ sờ, lúc này cả bàn tay đều là màu đỏ đen, đáng sợ và kỳ dị!

Chuyện này... chưa từng nghe nói qua! Những người khác rời biển trên con thuyền này thì chưa hề phát sinh ra chuyện như này, đều rất là bình an.

Thạch Hạo chợt sởn cả tóc gáy, đây là chuyện gì?

Trong lòng hắn chợt run sợ và có suy đoán vô cùng lớn mật, chẳng lẽ nói, hắn đã tới phần đầu thật sự, chân thân của thiếu nữ gấp thuyền giấy kia ở ngay trong vùng biển này?!

Khi nghĩ tới khả năng này thì trong lòng Thạch Hạo chợt chấn động mạnh!

Cô gái kia quá thần bí, từng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho hắn, thậm chí lúc ở gần tổ Côn Bằng ở hạ giới thì nàng càng gây ấn tượng hơn cả Côn Bằng, khiến hắn vô cùng khó quên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi