THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Thi thể khắp nơi, mặt đất đỏ sậm vì máu nhuộm dày, cảnh tượng của chiến trường này quá mức kinh người, những người chết đi có thân phận ra sao?

Bọn họ tới từ nơi nào, dù nhìn kiểu nào cũng giống y chang như vừa mới kết thúc một trận đại chiến vậy, nhưng vì sao người của ngoại giới lại không hề hay biết, lẽ nào nơi này nối tiếp với một thế giới to lớn kỳ dị nào đó?

Thạch Hạo cùng với Kiến nhỏ suy nghĩ mãi cũng không cách nào hiểu nổi, đồng thời thân thể của mỗi người đều cảm thấy lạnh lẽo, nơi đây quá nguy hiểm.

Dưới ánh mắt của bọn họ, những thi thể khổng lồ kia đều là chí cường giả cả, bất kỳ một người nào xuất hiện ở bên ngoài cũng sẽ khuấy lên phong vân vô tận và dẫn tới náo động.

Những sinh linh này gồm rất nhiều chủng tộc, hơn nữa còn là những tộc hoàn toàn khác với mà thời đại hiện giờ, tuy rằng cũng có một vài chỗ tương tự.

"Chuyện gì xảy ra thế, nếu như không phải máu của những người này đang tỏa ra sức nóng thì ta còn tưởng rằng mình đang tiến vào những năm cuối của Tiên cổ, nhìn thấy cảnh tượng tận thế của trận chiến cuối cùng kia." Kiến nhỏ thầm nói.

Thạch Hạo gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thật sự là hắn không tài nào tưởng tượng ra được, ở thời đại này sẽ có một thế lực nào đó có thể điều động ra nhiều cao thủ như vậy, cũng chỉ có ở cuộc đại chiến tận thế mới có thể có nhiều người tham dự như vậy.

Chỉ là, hai người bọn họ làm sao có thể tiến vào nơi như thế chứ?

Chuyện này không cách nào giải thích được!

"Cũng không đúng lắm, tinh lực của nhiều chí cường giả hội tụ lại cùng nhau như vầy cũng đủ xé nát càn khôn, thế nhưng bên trong lại rất yên tĩnh." Thạch Hạo nói.

Dưới cái nhìn của hắn thì những sinh vật khổng lồ này đều đáng sợ tới phi thường, rất nhiều sinh vật đứng ở đỉnh cao trong chuỗi kim tự tháp, có thể tung hoành khắp nơi, vả lại tinh lực tiết ra bên ngoài không hề ác liệt lắm.

"Tới gần thử xem sao." Kiến nhỏ nói.

Bọn họ cũng đã đứng bên trong khu vực chiến trường bao la này rồi, dưới chân là những vũng máu đỏ sậm.

Thạch Hạo ngồi xổm xuống rồi cẩn thận cảm ứng và nghiên cứu vết máu bên trong một vài vũng máu gần mình, lúc này liền lộ vẻ kinh hãi.

Tinh hoa bên trong những vết máu này đều biến mất cả!

Thậm chí, ngay cả những loại như sát khí ẩn chứa bên trong máu huyết cũng đã không thấy đâu, những vật chất thần bí và phức tạp nhất cũng đã sớm không còn tồn tại nữa.

Phát sinh chuyện gì?

Những sinh linh này rõ ràng rất là mạnh mẽ, dòng máu của bọn họ tại sao lại không tương xứng như vậy, không hề có linh tính, thiếu đi khí thế sát khí lạnh lẽo của bản thân.

Tiếp đó, Thạch Hạo leo lên trên thân thể của một con vượn màu vàng, hình thể của nó khổng lồ như núi, đầu lâu bị người đập nát, sau khi lấy một ít tinh huyết của nó ra thì hắn chợt phát hiện, vẫn chẳng hề có chút linh tính nào!

Tiếp đó, Thạch Hạo chọn vài sinh vật đặc biệt mạnh mẽ rồi kiểm tra thật kỹ, kết quả không hề thấy chút linh tính nào cả!

Chuyện gì thế này?

Thạch Hạo cùng Thiên Giác nghĩ đều cảm thấy khó hiểu, sau khi cả hai đánh giá xung quanh một chút thì quyết định tiến bước để hiểu rõ hơn.

Không thể không nói, chiến trường này quá lớn, vô biên vô hạn, dù cho có bay rất nhanh và rất lâu về phía trước thì vẫn không hề thấy phần cuối, mà cường giả các tộc nằm trên mặt đất thì càng lúc càng nhiều, ai cũng đều phơi thây bên trên cả.

"Thật khó có thể tin được, ta cảm thấy, trừ phi là cuộc đại chiến tận thế kia, chứ không làm sao có nhiều cao thủ tới như vậy chứ?"

Thây chất thành đống, máu chảy thành sông, nói như vậy cũng chẳng phải khoa trương gì, mà là những gì bọn họ chính mắt thấy được.

Thật sự quá tàn khốc, những thi thể kia khổng lồ như núi, thậm chí cũng chỉ nhỏ nhỏ hơn vài thước so với các ngôi sao, tất cả đều là những chủng tộc mạnh mẽ hiếm có.

Dọc đường đi có một vài khe lõm cùng với lòng chảo, tất cả đều bị huyết dịch của những sinh vật to lớn kia lấp đầy, toàn bộ đều hóa thành những hồ máu.

Cảnh tượng như vầy bọn họ chưa từng thấy qua, chỉ từng đọc được trong những bộ sách cổ.

"Vào những năm cuối của Tiên cổ, trong cuộc đại chiến đầy thê thảm cuối cùng kia thì mới như vầy, toàn bộ thế giới bị giết tới mức tĩnh mịch, hết thảy sinh linh đều chết trận cả." Kiến nhỏ nói.

Nó cảm thấy, đây chính là cảnh tượng của tận thế.

Bọn họ hóa thành hai luồng cầu vồng nhằm về phần cuối nơi phía chân trời, cả hai đều muốn xem rõ ngọn ngành, muốn biết khu chiến trường này rộng lớn tới mức nào để đánh giá và phán đoán có bao nhiêu sinh vật đã bỏ mạng.

"Hả?"

Bỗng nhiên, cả Thạch Hạo lẫn Thiên Giác nghĩ cũng đều rùng mình, bởi vì cảm nhận được điều gì đó sai sai, tựa như là ngày tận thế đang kéo tới, thần hồn đang rung động và muốn sụp đổ.

Tại sao lại như thế?

Cảm giác này vô cùng đáng sợ, bọn họ không biết vì sao lại xuất hiện và đột ngột như thế, tựa như là nguy cơ to lớn nào đó bất ngờ ập xuống.

"Ở đắng trước!" Thạch Hạo nhắm mắt suy tư rồi đưa ra phán đoán.

Hai người nhanh chóng tiến về trước, sau khi vượt qua khoảng tám ngàn dặm, lướt qua diện tích đủ lớn của khu vực chiến trường này thì rốt cuộc cũng biết vì sao!

Bởi vì, ở ngoài ba ngàn dặm chợt đang có khói mù ngút trời!

Đó là thứ gì?

Từng làn khói mù rộng lớn dày đặc với màu đỏ xinh đẹp xuyên thủng bầu trời, tiến thẳng vào trong vũ trụ.

Quá khủng khiếp, sức chấn động kia dù cho cách cả mấy ngàn dặm mà vẫn khiến người khác nghẹt thở, muốn thần phục, thậm chí còn muốn dập đầu bái lạy!

Thạch Hạo chấn kinh, nội tâm ngập tràn sóng lớn, đây là cảm giác trước nay chưa hề có, tại sao lại có thể thấy được cảnh tượng bao la như thế, tuyệt đối là kỳ cảnh hiếm có.

"Đó là gì?" Kiến nhỏ màu vàng run rẩy thân hình, nó cố gắng đè nén lại sự sợ hãi đồng thời nhìn chằm chằm về ba ngàn dặm bên ngoài.

Nó không cách nào tin được, dù cách xa là thế mà linh hồn vẫn không ngừng run rẩy.

"Chẳng lẽo nói, đó là từng luồng... tinh huyết?" Âm thanh của Kiến nhỏ run rẩy cùng với cay đắng.

"Chính xác, là hoa máu đầy trời!" Thạch Hạo gật đầu.

Mặc cho cảnh tượng đó có dọa người như thế nào, làm người ta khó tin ra sao thì bọn họ cũng phải thừa nhận một việc, đó đều là sự thật, không phải là ảo ảnh gì!

Từng luồng tinh lực xuyên thẳng trời cao, đây là khái niệm gì chứ, là cảnh tượng đồ sộ như thế nào? Hiếm có cả ngàn đời!

Hình ảnh đó chứng tỏ, chỉ cần dựa vào tinh lực cũng có thể xé rách thương vũ, đánh nát vòm trời, đây là sự thể hiện của chí cường giả, hơn nữa không chỉ là một vị mà là liên miên hàng loạt.

Bởi vì, khi nhìn về trước là từng luồng tinh lực khác nhau, từng luồng tựa như là mây khói nhằm thẳng lên không trung, những sắc thái cùng với gợn sóng hoàn toàn khác nhau.

Thạch Hạo hoàn toàn bị chấn nhiếp, lúc này không tài nào nói được lời gì.

Đây chính là vị trí và nguyên nhân khiến cho thần hồn, tâm linh của hai người cảm thấy bất an!

Còn muốn đi tới nữa ư?

Thạch Hạo cùng Kiến nhỏ màu vàng đưa ra quyết định cuối cùng, cố gắng kìm nén áp lực và tiếp tục tiến tới.

Rốt cuộc thì cũng thấy được, còn cách khoảng ngàn dặm cùng với cảm giác bản thân như muốn sụp đổ đầy đáng sợ, nơi đó là từng luồng tinh lực được bốc lên từ những bộ thi hài bên dưới.

Những luồng tinh lực này đáng sợ cực kỳ, chúng tiến nhập và đánh nát một vài ngôi sao ở ngoài vực ngoại!

Thạch Hạo trợn mắt ngoác miệng, cảnh tượng đó khủng khiếp thế nào?

Cũng không phải do một luồng tinh lực riêng biệt nào gây nên mà là do cường giả nơi này quá nhiều, tất cả đều chết trận và tinh lực của bọn họ hướng thẳng lên trên, có tinh lực giao hòa cùng nhau và hình thành nên một chùm sáng tinh lực khổng lồ, chúng xé rách vực ngoại, đánh nát những ngôi sao cản đường.

Thạch Hạo sởn cả tóc gáy, nếu những luồng tinh lực này không nhằm về vực ngoại thì khả năng toàn bộ chiến trường này sẽ bị đánh nát, quá kỳ lạ và cũng quá đáng sợ.

Khu vực ấy, không thể nào tới gần!

Bởi vì tinh lực quá cuồn cuộn và đan xen hình thành nên một tràng vực mạnh mẽ nhất, xây dựng nên một khu vực cấm không cách nào vượt qua được.

Những dòng máu huyết ấy vẫn còn linh tính, thần lực chưa hề mất đi.

Trong chiến trường này, cường giả như rừng không cách nào đếm hết được, nhiều thi thể cùng ở chung một chỗ như vầy nên đã tạo ra dị tượng đáng sợ như thế!

Nơi ấy sụp đổ, mặt đất rạn nứt, núi rung đất động, dù do cường giả đã chết đi thì vẫn chấn kinh lòng người như trước!

"Chúng ta không thể tiến tới được đâu, huyết tinh của những thi thể này cắt ngang thiên địa, không người nào có thể xông vào được." Kiến nhỏ màu vàng nói.

Là người đã giết chết bọn họ? Đây chính là nghi vấn lớn nhất trong lòng của Thạch Hạo, cùng với việc những người đã chết kia có lai lịch ra sao.

"Hu..."

Đột tiếng có tiếng kêu gọi đầy kỳ dị vang lên, chúng tựa như là tiếng ai đấy đang khóc lóc từ nơi xa và chấn động rung chuyển không gian trong phạm vi mấy chục vạn dặm, việc này đã làm cho Thạch Hạo cùng với Kiến nhỏ chợt cứng ngắc trong tích tắc, khó có thể nhúc nhích được.

Lúc này, da đầu của bọn họ đều kéo căng, khí lạnh từ trong cốt tủy không ngừng tỏa ra ngoài, toàn thân không cách nào chuyển động được, ngay cả ngón tay cũng cứng ngắc không thôi.

Đó là cái gì?

Nơi xa, âm thanh kỳ dị ấy cũng không quá sắc bén thế nhưng lại làm người khác sợ hãi không thôi.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn đã ngã khụy xuống đất, không cách nào chống đỡ được.

Thậm chí, cũng bởi vì quá sợ hãi nên nguyên thần rạn nứt, đây là một áp chế vô hình.

Phía cuối đường chân trời bỗng xuất hiện một cơn lốc đen ngòm, quá mênh mông, quá to lớn, đồng thời cũng tạo nên cảnh tượng đầy kinh người.

Cơn lốc màu đen cuốn qua thì toàn bộ tinh lực đều bị hút vào trong, luồng tinh lực tựa như mây mù nhằm thẳng vực ngoại liền bị cơn lốc này quấy phá và chặn đứng!

Kinh người tới mức nào chứ, nên biết, những luồng tinh lực này ngay cả các ngôi sao cũng có thể phá nát thế nhưng lại bị cơn lốc xoáy đen ngòm ấy chặn đứng!

Không lâu lắm thì cơn lốc đen ấy dừng lại và nơi ấy xuất hiện một món đồ, thứ này đen kịt như mực, tựa như là vực sâu vậy.

Nó là một chiếc bình không lớn lắm, đại khái chỉ tầm nửa thước treo lơ lửng trên bầu trời, tựa như là một vầng thái dương màu đen lờ mờ khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

"Đó là gì?" Thạch Hạo nghi ngờ không thôi.

Hắn vẫn không cách nào động đậy được, thân thể dù ở ngoài chiến trường ấy nhưng vẫn bị giam cầm, pháp khí màu đen này chẳng hề tầm thường, tựa như có thể hủy diệt toàn bộ thế giới.

"Trời ơi, cái đồ trong truyền thuyết kia không ngờ lại tồn tại luôn à?" Kiến nhỏ màu vàng la toáng lên.

"Mày biết nó à?" Thạch Hạo kinh ngạc.

"Ta cũng không chắc chắn, rất giống như trong truyền thuyết kia, không phải nói rằng nó không hề tồn tại sao, thế nhưng dựa theo hình dáng cùng với uy thế nó tản ra thì rõ ràng chính là nó mà!"

"Thế nó là cái gì?" Thạch Hạo giục.

Vẻ mặt của Kiến nhỏ biến trắng rồi cố gắng nuốt ngụm nước bọt, nhìn về thi thể liên miên trên mặt đất rồi nhìn lại chiếc bình màu đen kia, khàn giọng nói: "Bình Luyện Tiên!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi