THẾ GIỚI HOÀN MỸ

"Cút, cái kẻ phản nghịch này, ngươi không có tư cách quơ tay múa chân trước mặt ta!" Kiến nhỏ tức giận hét lớn, đồng thời dịch chuyển thân thể hòng đánh văng thanh niên tóc vàng Hạc Vô Song.

Nhưng, người thanh niên phía đối diện vẫn chẳng hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả những lọn tóc vàng óng buông rủ của hắn cũng chẳng hề tung bay chút nào, cả người vững vàng như sắt đá vậy.

Không thể lay động!

Hạc Vô Song, vô cùng ung dung, hình chữ Thập trong cặp mắt màu vàng của hắn đầy khiếp người, trong lúc chớp mắt liền lộ thần quang khiến người nhìn run rẩy.

"Phá cho ta!" Kiến nhỏ rống lớn dồn toàn bộ sức mạnh của mình, nắm đấm chấn động thật mạnh, hào quang chói mắt, Nghĩ quyền đánh vỡ trời cao, phá nát càn khôn.

Nhưng, vẫn vô dụng!

Hạc Vô Song, thanh niên đáng sợ này vẫn một tay duỗi thẳng về trước, ngay cả nhúc nhích cũng chẳng hề có, vẫn nắm chặt lấy nắm đấm của Kiến nhỏ đồng thời khóe miệng lộ nụ cười khẩy.

"Ta đã nói rồi, chỉ vô dụng mà thôi, sức lực của ngươi quá yếu." Hắn bình thản vô cùng, tựa như đang nói một chuyện chẳng hề đáng nhắc tới.

Chuyện như vậy làm người nghe kinh hãi!

Nên biết, đây chính là Thiên Giác nghĩ, là sinh linh được mệnh danh có sức lực lớn nhất trong thế gian, trong người cùng thế hệ thì không một ai sánh bằng, không một ai có thể tranh đấu về sức lực với nó được.

Nhưng, thanh niên tóc vàng Hạc Vô Song trước mắt này không hề vận dụng tới bất cứ diệu thuật hoa mỹ nào, chỉ vận dụng mỗi sức mạnh thân thể mà đã khủng khiếp như vậy rồi, đủ để áp chế Thiên Giác nghĩ.

Thân thể của người này đáng sợ tới mức nào chứ, bễ nghễ giới này, thật sự không ai bì kịp!

Kiến nhỏ hận vô cùng, cảm thấy bản thân còn quá nhỏ tuổi, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành cho nên mới không phải là đối thủ, sức lực còn lâu mới lớn bằng đối phương.

Nó tin chắc, nếu cho nó thêm mấy năm thì trong đám cùng trang lứa trên thế gian này tuyệt không một ai có thể so sánh về mặt sức lưc với nó được.

"Không phục à, năm xưa anh của ngươi cũng đã trưởng thành thế nhưng vẫn bị chủ nhân áp chế, sau đó thì bị chém đứt đầu, ngươi cho rằng mình là Thiên Giác nghĩ với thần lực vô địch ư?" Huyết Hoàng sư đứng cách đó không xa thì gầm nhẹ lên, nó đả kích Kiến nhỏ, nói: "Các ngươi quá kém, ở thế giới bờ khác còn có sinh linh mạnh mẽ hơn các ngươi nhiều!"

"Kẻ phản bội, chó săn, ngươi tốt nhất nên cút càng xa ta càng tốt!" Kiến nhỏ màu vàng tức giận, bản thân vô cùng bi thương và hiện tại lại còn bị sỉ nhục như vậy nữa, không tức mới là chuyện lạ.

"Ầm!"

Tinh quang trong mắt Hạc Vô Song lóe lên, lập tức tiếng sấm nổ vang đầy đinh tai nhức óc đồng thời hai luồng thần mang đầy sắc bén tựa như hai luồng chớp vàng óng vút ngang trời cao!

Hắn hơi dùng sức ép cho Kiến nhỏ ứa đầy máu tươi nơi miệng, nó đã bị trọng thương!

Thời khắc này, Thạch Hạo không thể không biến sắc nên từ từ tiến về trước, không thể để tên này tổn thương tới Thiên Giác nghĩ con được.

Đồng thời, trong lòng hắn run lên bần bật, tên thanh niên tóc vàng Hạc Vô Song này sâu không lường được, lực lớn vô cùng, lại có thể áp chế Thiên Giác nghĩ một cách dễ dàng như thế.

Dù cho Thiên Giác nghĩ con còn chưa trưởng thành đi nữa nhưng vẫn đủ để chứng minh một vài vấn đề.

Hiện giờ, có thể đây chính là địch thủ đáng sợ nhất trong cùng thế hệ mà trước giờ hắn chưa từng gặp được, khiến người khác không cách nào đoán ra được nông sâu, cảm thấy tựa như một hố đen vũ trụ có thể nuốt chửng một ít đối thủ.

"Thiên hạ vô song, các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được sức nặng của bốn chữ này tới mức nào đâu, đáng sợ tới cỡ nào đâu, chủ nhân ta chính là một trong những thủ lĩnh của nhân vật thế hệ trẻ tuổi của thế giới một bờ khác, bốn chữ này chính là vinh quang cùng với phong hào của người, không thể nào sánh ngang được!" Huyết Hoàng sư lạnh lẽo nói.

Hiện giờ nó đã trở nên bình tĩnh lại, không còn lo sợ gì nữa, khi nhìn thấy thanh niên tóc vàng xuất thủ thì nó hoàn toàn điềm tĩnh, bởi vì trong mắt của nó thì người thanh niên này là vô địch, không thể nào gặp được đối thủ.

"Thật không?" Thạch Hạo hỏi ngược lại một câu, từng bước áp sát về trước.

Kiến nhỏ màu vàng bị áp chế tới mức khóe miệng rỉ máu tươi, cặp mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Hạc Vô Song, nó vô cùng tức giận và ẩn chứa vẻ uất ức, khi đối mặt với kẻ thù mà lại không thể làm được gì cả, ngay cả bản thân cũng muốn vứt bỏ.

"Không cần phải ủ rủ đâu, mày còn nhỏ, tuổi cũng không lớn, nếu như mày bằng tuổi hắn thì hươu chết về tay ai cũng khó mà nói." Thạch Hạo lên tiếng.

Hắn ép sát tới, tinh khí thần đạt mức đỉnh cao nhất, bất cứ lúc nào cũng sẽ tung ra đòn mãnh liệt nhất, hắn tuyệt đối không cho phép thanh niên tóc vàng này tổn thương tới Thiên Giác nghĩ.

Hạc Vô Song, tự tin và nhàn nhã, cũng không hề vì bước tiến của hắn mà trở nên sốt sắng gì cả trái lại vô cùng bình tĩnh, nói: "Nếu ta đã nói, tạm thời không lấy tính mạng của Thiên Giác nghĩ, chỉ muốn chỉ rõ sự chênh lệch đôi bên thì ta sẽ không động thủ, lời nói của ta tựa như núi lớn."

"Các ngươi cho rằng chủ nhân của ta là hạng nào nào, nếu vậy thì các ngươi hoàn toàn không hiểu rồi, đã không có dũng khí khiêu chiến thì tốt nhất nên quỳ xuống cầu xin sự tha thứ thì hơn." Huyết Hoàng sư vô cùng càn rỡ và kiêu căng, nói: "Chủ nhân ta chính là một trong những nhân vật thủ lĩnh của thế hệ tuổi trẻ ở thế giới một bờ khác, người tiến vào giới này chính là để áp chế toàn bộ cái được gọi là chí tôn trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí kia, thể hiện dáng vẻ vô địch, đánh tan niềm tin của đám trẻ tuổi các ngươi, vĩnh viễn không hề có đối thủ!"

Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại, nói: "Kỷ nguyên Tiên cổ, một nhóm người thuộc thế hệ tuổi trẻ mạnh mẽ nhất, ngươi đã từng giết một vài người đó?!"

"Còn phải hỏi nữa à?" Huyết Hoàng sư cười lạnh nói: "Chủ nhân ta được mệnh danh là thiên hạ vô song, người trẻ tuổi của giới các ngươi tuyệt đối không ai có thể ngăn cản được!"

Đúng lúc này thì hình chữ Thập màu vàng trong con ngươi của Hạc Vô Song chợt tỏa ra phong mang đầy đáng sợ, tựa như là hai thanh chiến mâu giao chéo cùng nhau làm tâm hồn người chấn động.

Linh giác của hắn vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Ngươi nói là kỷ nguyên Tiên cổ... Ngươi không phải là người của đời này?!"

Hắn thật sự quá nhạy cảm, chỉ từ trong lời nói vu vơ liền tóm nhanh lấy manh mối, đánh thẳng vào bản chất, con ngươi của hắn đáng sợ vô cùng, ánh vàng lấp lánh khóa chặt Thạch Hạo.

"Thú vị, ta từng nói rồi, một vài Thiên Giác nghĩ trẻ tuổi còn sót lại đều bị ta giết sạch thì làm sao sẽ xuất hiện một con nữa chứ, thì ra không thuộc về đời này." Hắn đứng đó lẩm bẩm.

Không thể không nói, tên Hạc Vô Song này vô cùng đáng sợ, khi đối mặt với chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người thì hắn vẫn rất trầm tĩnh, rất bình tĩnh chẳng hề dao động gì.

"Không thuộc về đời này, vậy bọn họ là người từ đâu tới?" Huyết Hoàng sư giật nảy cả mình, chiếc bờm màu máu dựng đứng lộ vẻ cẩn thận.

Nó rất sợ khi dính dáng tới những người của thời gian, bởi vì có một vài truyền thuyết vô cùng khủng khiếp nói rằng, nếu như nhiễm phải quan hệ với những người như vậy thì thậm chí lúc chết cũng chẳng có chỗ chôn.

"Dù gì cũng có một ít cơ duyên, nếu như đã có thể gặp mặt với một người không thuộc thời đại này thì cũng không tính là gì cả, sư tôn của ta cũng từng gặp qua mà." Hạc Vô Song tỉnh táo nói.

Hắn đánh giá Thạch Hạo, lần đầu tiên quan sát cẩn thận như vậy, tựa như muốn nhìn cho rõ mọi chuyện, hiểu rõ thứ gì đó.

"Không cần biết ngươi là ai nhưng chết là cái chắc rồi đó, gặp phải thiên hạ vô địch, không một ai trong thế hệ trẻ tuổi có thể địch được." Huyết Hoàng sư bình tĩnh chậm rãi nói, nó vô cùng sùng bái với Hạc Vô Song.

"A..." Kiến nhỏ màu vàng gào thét, nó không cam lòng khi bị kẻ thù áp chế, không ngừng liều mạng.

"Chủ nhân, hãy giết nó đi, chấm dứt hậu hoạn!" Huyết Hoàng sư lộ ra ánh lạnh và đề nghị như vậy.

"Không, Thiên Giác nghĩ có tiềm lực cực lớn, ta rất hối hận vì đã giết vài con trước kia, khả năng đây là huyết thống cuối cùng còn sót lại, ta muốn lưu nó lại và nuôi dưỡng bên người!' Hạc Vô Song nói.

"Ngươi muốn chết rồi mà, súc sinh, đi chết đi!" Thiên Giác nghĩ con tức giận dùng sức, nắm đấm tựa như thiêu đốt, thần quang dâng trào, muốn đánh văng kẻ địch.

Nhưng, nắm đấm của nó dù đầm đìa máu tươi thì vẫn khó có thể tránh thoát được đối thủ, vẫn bị nắm chặt nơi tay.

"Ầm!"

Đúng lúc này thì Thạch Hạo đã xuất thủ, vừa ra tay chính là một môn đại thần thông - bảo thuật Luân Hồi!

Đây chính là thần thông thiên phú của hắn, cũng chính là phù văn được in khắc bên trên Chí Tôn cốt, dính dáng tới thời gian cùng với luân hồi, lúc này mưa ánh sáng đầy trời, đó chính là mảnh vỡ thời gian!

Có thể thấy được, Thạch Hạo vô cùng kiêng kỵ đối thủ này, vì ngăn cản việc hắn tổn thương tới tiểu Thiên Giác nghĩ thì chỉ vừa ra tay liền dùng tới thần thông tuyệt thế!

Nếu so sánh với những trận giao thủ điển hình trước kia thì sẽ thấy được, hành động lần này vô cùng hiếm thấy, chỉ vừa mới giao thủ mà đã vận dụng ngay tới loại đại thần thông như thế này, như vậy chỉ có thể nói rõ rằng tình thế vô cùng nghiêm trọng, đối thủ vô cùng khủng khiếp.

"Ta sẽ không hại chết nó đâu, chắc chắn sẽ chăm sóc kỹ bên mình." Hạc Vô Song mở lời, hắn buông lỏng lòng bàn tay tiếp đó vung mạnh ống tay áo, gió lớn xé trời, đẩy lùi Kiến nhỏ màu vàng ra xa.

Một lát sau, ống tay áo màu vàng của Hạc Vô Song trở nên to lớn, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả thiên địa, khủng khiếp vô biên, quả thật như có thể thu toàn bộ nhật nguyệt tinh thần vào bên trong.

Tụ lý càn khôn!

Đây là bảo thuật không hề thiếu sót, là đại thần thông Tụ Lý Càn Khôn!

Hắn dùng bí pháp kinh thiên này để đấu với mảnh vỡ thời gian, dùng không gian nhằm vào thời gian, bên trong ống tay áo to lớn kia là một thế giới, thu nạp hết thảy những mảnh vỡ thời gian kia.

Ầm!

Nơi đây xuất hiện cú va chạm vô cùng kịch liệt, loáng thoáng Thạch Hạo thấy được cánh tay bên trong ống tay áo lượn lờ nhật nguyệt tinh thần, còn lòng bàn tay thì có một chòm sao đang xoay tròn!

Ngoại trừ thế giới trong ống tay áo ra thì bên trong tay phải của người nọ còn có một mô hình vũ trụ đang hóa thành một vòng xoáy, việc này hết sức kinh người.

Đó là đại thần thông tuyệt thế ra sao, chính là Thế Giới Trong Lòng Bàn Tay của một mạch Cổ tăng.

Ầm ầm!

Nơi đây nổ nát, óng ánh vô biên, tựa như có vô số hành tinh từ vực ngoại ập xuống và va chạm cùng nhau, quá rực rỡ, thần quang vô biên không ngừng thiêu đốt và sôi trào!

Rất lâu sau thì nơi này mới khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Giữa chiến trường, hai người đã tách ra và đứng đối diện với nhau.

Hạc Vô Song bình tĩnh, nói: "Ngươi tới đây là muốn tranh cướp Bất Diệt kinh với ta?" Sau đó, hắn nhìn về tấm da thú màu vàng đang lơ lửng bên trên ngọn núi lớn kia.

Trong lòng Thạch Hạo chợt rùng mình một cái, thầm kêu hỏng bét, kinh văn này có quan hệ vô cùng quan trọng, nếu như rơi vào trong tay đối phương thì hậu quả chẳng hề ổn chút nào.

"Đây chính là cái gọi thiên hạ vô địch à?" Tuy rằng trong lòng Thạch Hạo vô cùng chấn động thế nhưng trên mặt vẫn tỏ ra đầy bình tĩnh.

"Chỉ là dùng thần thông của giới ngươi chứ chưa hề vận dụng tới pháp thuật của giới ta." Hạc Vô Song nhàn nhạt nhìn lướt qua Thạch Hạo đồng thời toát lên sự tự tin đầy mạnh mẽ, cùng với sự ngang ngược đang ẩn núp bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi