THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Thì ra là như vậy, Thạch Hạo đã rõ ràng, thanh kiếm thai này và khu Mai táng cổ có quan hệ lớn lao, Táng sĩ từng nhìn thấy đồng thời rất e ngại nó!

Dù cho đã biến mất vô tận năm tháng, sinh linh năm đó có quan hệ với thanh kiếm thai này đã không còn tồn tại trên thế gian từ lâu lắm rồi, nhưng nó vẫn lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm trí tên Táng sĩ này.

Lúc này, tên Táng sĩ ngoan ngoãn, cực kỳ cung kính bái lạy kiếm thai, chính xác hơn là nó cúng bái sinh linh hình người trên quan tài đồng kia!

Đó là ai? Năm đó có lai lịch thế nào mà lại có thể có uy thế cỡ này, đến giờ vẫn còn khiến Táng sĩ phải kinh sợ.

"Đa mã tạp đức hoát. . ."

Táng sĩ dập đầu mấy cái, từ đầu đến cuối vẫn không hề đứng lên, không biết đang cầu xin cái gì, đến cuối cùng lại có chút lo sợ tái mét mặt mày.

Nó quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo rồi lộ ra một tia ý thức, biểu đạt một loại ý tứ nào đó, lần này nó bình tĩnh một cách hiếm thấy, không những không tấn công mà cũng không có phát sinh lệ khí nào nữa.

Tuy nhiên, lúc nhìn về phía Thạch Hạo thì cũng không giống như là có thiện ý, tựa như đang nhìn một cây khô một tảng đá vậy, căn bản không xem hắn như là một sinh vật bình thường.

Thạch Hạo cũng đã hiểu ý của nó, nếu kiếm thai không tiêu diệt nó, như vậy nó tạm thời chấp nhận hắn, hi vọng hắn tự lo lấy.

Chuyện này cứ thế là xong?

Thạch Hạo ngơ ngác, một tên Táng sĩ hung cuồng như thế, đập chết cường giả dị vực dễ như đập muỗi, vốn còn tưởng rằng sẽ đối phó hắn đến mức không chết không thôi, chưa đánh chết hắn thì chưa chịu dừng tay, vậy mà kết quả chỉ đơn giản cho qua nhẹ nhàng như vậy.

Thoáng suy nghĩ, Thạch Hạo cảm giác phía sau lưng phát lạnh, trong cơ thể tích tụ ra một luồng ý nghĩ lạnh lẽo, bởi vì tên này Táng sĩ mặc dù không nói gì nhiều thế nhưng cũng đã quá khủng khiếp.

Dựa theo ý của nó, kiếm thai này phải đánh chết Thạch Hạo thì mới coi như là chuyện thường? Nó lại cho rằng chỉ là sự bình tĩnh tạm thời, trong lời nói của nó, kiếm thai này hẳn là cực 'hung', các đời người nắm giữ đều phải chết!

Trong lúc nhất thời, Thạch Hạo thật sự không biết phải đối xử với kiếm thai này thế nào. Là nên ném đi hay là tiếp tục mang theo bên người, vật này tuyệt đối là thứ chẳng lành!

Hắn nghĩ tới các đời sinh linh đạt được kiếm thai này, thật không có một ai có kết quả tốt. Đặc biệt là chủ nhân đời trước của nó, chính là Ngũ Quan vương, kết quả chết thảm, trở thành xác chết di động, xuất hiện trên chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm máu.

Dứt lời, tên Táng sĩ này xoay người rời đi luôn, không muốn ở lại chút nào.

"Ui, ngươi đi đâu vậy?" Thạch Hạo kinh ngạc, nó cứ bỏ đi như thế khiến hắn không kịp trở tay. Mới vừa rồi còn muốn sống muốn chết thế mà giơf lại bình yên như vậy.

"Đi đến địa phương ta nên đến." Đây là câu trả lời vô cùng đơn giản của nó, thân hình nó không dừng lại, dáng đi chầm chậm mang theo khói đen dày đặc hướng về phương xa.

Cứ thế kết thúc rồi? Thạch Hạo vuốt kiếm thai.

Lúc này, cổ kiếm đã yên tĩnh từ lâu, bất kể là ánh sáng phi Tiên hay là cái khu mai táng nhuốm máu kia cùng với chiếc quan tài đồng này và sinh linh hình người ngồi ở bên trên đều đã biến mất.

"Chờ một chút." Thạch Hạo bỗng nhiên mở miệng.

"Chuyện gì?" Táng sĩ dừng lại, dù gì nơi này có một thanh kiếm thai đã làm nó không thể quyết đoán như vẻ ngoài, mà vẫn còn có chút lưu luyến như là chìm vào hồi ức nào đó.

Đương nhiên, cái gọi là lời nói của hai người không phải là thật sự dùng miệng phát ra, mà là thần niệm lan truyền, bởi vì thời đại của cả hai cách nhau quá xa xưa, không thể nghe hiểu lẫn nhau.

Trên thực tế, ngay cả thần thức truyền âm cũng có chút khó khăn, bởi vì cả hai đều mang sức mạnh có thuộc tính khác nhau, không những thế hai sức mạnh này lại càng nuốt chửng lẫn nhau, vô cùng đáng sợ.

Sơ sót một cái, sẽ có một bên phải bị thương.

Ngay cả trong thần thức đều mang theo tử khí, mang theo lực lượng U Minh, tên Táng sĩ này làm người ta kinh ngạc tới run rẩy.

Thạch Hạo không thể không lấy thần lực của bản thân để bảo vệ thần niệm của mình, sợ bị nó ăn mòn.

"Ngươi cứ rời đi như thế, không muốn biết kiếm thai là làm sao lại rơi vào trong tay ta sao?" Thạch Hạo nói, hắn đang kéo dài thời gian hòng thông qua tên Táng sĩ này để hiểu rõ càng nhiều bí ẩn hơn.

"Nói!" Táng sĩ phát ra lời nói ngắn gọn, chỉ có một chữ.

Thạch Hạo nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt, tên Táng sí này tựa như đi từ địa ngục U Mình ra, thật quá thẳng thắn mà, giống y như khúc gỗ vậy, không thể giao tiếp.

"Chúng ta trao đổi tin tức lẫn nhau, ta trước tiên nói ra quá trình đạt được kiếm thai, còn ngươi cho ta biết đến tột cùng là nó có quá khứ như thế nào." Thạch Hạo nói.

Hắn rất không yên lòng về thanh kiếm này, giữ ở bên người có thể là một mối họa lớn nên muốn biết chuyện xưa của nó.

Đương nhiên, lần này hắn không có cò kè mặc cả, lập tức nói ra chuyện về kiếm thai, kể lại quá trình đạt được nó cho đối phương biết.

"Nó đã truyền lưu trên thế gian, dù cho bị phủ đầy bụi hay là được khai quật từ khoáng thạch bên trong lòng đất, từ tay của một sinh linh này đến tay của một sinh linh khác." Táng sĩ nói rằng, liếc mắt nhìn Thạch Hạo, nói: "Giữ cẩn thận, ngươi chỉ là một trạm dừng chân của nó, đến khi trạm dừng chân mục nát thì nó sẽ tự rời đi."

Trạm dừng chân ngắn ngủi trong năm tháng tuyên cổ.

Cách nói này khiến Thạch Hạo không hài lòng lắm, hắn muốn biết sâu hơn nhưng tên Táng sĩ căn bản không muốn nhiều lời, cất bước bỏ đi, chỉ chốc lát nữa là sẽ biến mất.

"Này, không thể đi như vậy được, ngươi phải xin lỗi kiếm thai!" Thạch Hạo lớn tiếng quát.

"Tại sao?" Hiển nhiên, Táng sĩ rất là thẳng thắn, sau khi nghe lời nói đó của hắn thì cảm thấy khó hiểu nên hơi khựng người, đồng thời xoay người lại nhìn về phía hắn.

"Uổng cho ngươi từ bên trong khu mai táng xuất thế, đi tới hồng trần này chẳng lẽ không muốn huy hoàng một lần sao?" Thạch Hạo khuyến khích, cố hết sức giữ lại nó, bởi vì đây là một đại cao thủ, phỏng chừng đập chết đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất kia không chút tốn sức nào.

Bây giờ có không ít cao thủ dị vực tiến vào dãy núi Thần dược, kết bè kết lũ, tất cả bọn họ đến đây đều là vì muốn đánh chết hắn.

Cường giả trẻ tuổi bình thường cũng coi như thôi, hắn có thể đối phó, nhưng có một vài lão ma đầu lợi hại cũng đã đến, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm với hắn.

Nếu như có thể lôi kéo Táng sĩ, dẫn nó đối mặt với những sinh linh kia, hiệu quả sẽ 'rất tốt' .

Trong lúc hoảng hốt, Thạch Hạo phảng phất đã thấy được cảnh tượng lúc mang theo Táng sĩ càn quét khắp dãy núi Thần dược, tấn công tất cả cao thủ đến đuổi giết hắn, tiêu diệt toàn bộ!

Hiển nhiên, nhận thức cùng thế giới quan của Táng sĩ hoàn toàn khác với hắn, nên nó lộ ra một vẻ mặt hoang mang, căn bản không hiểu vì sao hắn lại đưa ra kiến nghị như vậy.

Giống y như việc nghe được một tảng đá mở miệng giảng giải thế giới của tảng đá đặc sắc cỡ nào, đều cùng một đạo lý.

"Tại sao ta phải xin lỗi kiếm thai?" Táng sĩ bướng bỉnh hỏi.

"Ngươi không thấy nó đã tán thành ta à, bây giờ ta gặp nguy hiểm, nguy hiểm của ta chính là nguy hiểm của kiếm thai, nếu ta chết đi, kiếm thai chắc chắn sẽ bị đám dị vực tạp nham kia mang đi, sớm muộn cũng sẽ nhìn ra nguồn gốc lai lịch của nó, sẽ kính hiến cho mấy người như Du Đà, An Lan."

Nói tới chỗ này, sau khi Thạch Hạo thấy nó thẫn thờ không có biểu thị gì thì vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc, nói: "Ngươi từng nghe nói qua An Lan, Du Đà chưa. Đó là những tồn tại vô thượng, trường tồn với thế gian, không ai là đối thủ của bọn họ. Hơn nữa, bọn họ đều là cao thủ cái thế ngang dọc bên trong những mộ phần lớn!"

Thạch Hạo dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc giải thích. Theo cách nói của hắn, hai đại cao thủ vô thượng ngang dọc khu Mai táng cổ, những việc họ làm khiến người và Thần đều căm phẫn.

Táng sĩ trợn mắt ngoác mồm, cho dù thành thật cũng cảm thấy không đúng lắm.

Thạch Hạo vẫn đứng đó thao thao bất tuyệt, nói: "An Lan, Du Đà là những kẻ tái phạm, chuyên môn nhằm vào khu Mai táng cổ, trộm mả đào mồ, lấy cơ quan, tế phẩm, các loại cổ bảo, thậm chí bao gồm cả những mỹ nữ Táng sĩ đang ngủ say ở bên trong.."

Thạch Hạo mồm năm miệng mười, đem các loại tội danh đều đổ lên đầu hai vị đại nhân vật vô thượng kia, toàn là loại ác ma trộm mộ, trộm sắc, đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu, v.v.

"Hai người kia rất lợi hại phải không?" Táng sĩ mở miệng, hết sức bướng bỉnh hỏi lại như thế.

"Cực kỳ lợi hại, đã từng giết qua không ít Táng sĩ, tiêu diệt những nhân vật mạnh mẽ trong từng khu Mai táng cổ, đến nay chưa từng thua một lần nào!" Thạch Hạo nói.

Lần này, con ngươi màu bạc của Táng sĩ co rút lại, mặc dù biết tên nhóc con trước mắt này không đáng tin, nhưng vẫn nhịn không được phải suy nghĩ một hồi.

Bởi vì, bên trong khu mai táng quả thực xảy ra một vài chuyện, cho dù cũng không nghiêm trọng lắm nhưng từng có đại Táng sĩ bị quấy nhiễu, đây là sự thật không thể chối cãi.

"Nếu như ngươi đứng đây đọc lên tên thật bọn họ thì pháp thân của bọn họ sẽ hiển hiện, trực tiếp trấn áp ngươi!" Thạch Hạo nghiêm túc nói, lần này không phải cố ý bày trò.

Trên thực tế, hắn đã mấy lần nhắc tới tên thật của Du Đà, An Lan, nhưng đều hết sức cẩn thận, không phải một hơi đọc lên tên đầy đủ, mà là có lựa chọn dừng lại một lát.

"Lời ngươi nói nửa thật nửa giả, ta có cặp mắt Táng sĩ, có thể phân biệt thật giả." Táng sĩ rất trực tiếp, ngay mặt vạch trần Thạch Hạo.

Đương nhiên, nếu như là những người khác thì nhất định sẽ rất lúng túng, thế nhưng Thạch Hạo không hề có một chút chột dạ nào, da mặt quá dầy, vẫn đang lôi kéo, cố hết sức giựt dây để nó ở lại.

Đáng tiếc, Táng sĩ không hề bị lay động.

"Không vì cái gì khác, chỉ là vì kiếm thai ngươi cũng phải giúp ta một lần!" Cuối cùng, Thạch Hạo lớn tiếng hô to sau lưng nó.

Bởi vì, hắn đã hết biện pháp, chỉ còn lại một câu nói như vậy, muốn cho Táng sĩ ở lại giúp đỡ.

"Được, ta liền giúp ngươi một lần rồi lại tiến vào khu mai táng!" Trong giờ phút sống còn Táng sĩ lại làm quyết định này, lại một lần nằm ngoài dự liệu của Thạch Hạo.

"Bây giờ đi nơi nào?" Nó hỏi.

"Đương nhiên là đi ngắt đầu người, dùng sự hung cuồng tàn nhẫn của Táng sĩ như ngươi, vặt sạch đầu lâu của một đám lão già khốn kiếp, một cái cũng không để lại!" Thạch Hạo nói, ý chí chiến đấu của hắn sục sôi, không đỏ mặt chút nào, muốn dẫn theo Táng sĩ càn quét khắp dãy núi Thần dược.

Bên ngoài dãy núi Thần dược, tu sĩ dị vực càng ngày càng nhiều.

Bởi vì, tin tức đã truyền ra ở dị vực từ lâu, rất nhiều sinh linh đều biết Hoang đang ở đây, đã bị vây lại và sắp bị săn giết.

Vì vậy, không thiếu những người trẻ tuổi chạy tới muốn tham dự và chứng kiến kết cục của tên Hoang hung bạo.

Bởi vì, đối với dị vực tu sĩ mà nói thì Hoang quá độc ác tàn nhẫn, giết cao thủ trẻ tuổi của bọn họ, ngay cả Võ Thiên vương đều thua trận, chuyện này thực sự là một loại sỉ nhục.

Sau khi các tộc biết tình huống của nơi này thì liền dồn dập ra đi, tựa như từng tổ từng đoàn chen chúc nhau mà tới, đều muốn đến để giết Hoang.

Đương nhiên, trong số này cũng có rất nhiều cao thủ đời trước, bởi vì không yên lòng với đám người tuổi trẻ này nên đã quyết định phải trừ khử tên Hoang để khỏi gây họa về sau.

Nơi này quả thực giống như là một lần thịnh hội, rất nhiều đại tộc đều có mặt, nhìn quanh đều là người quen.

"Ồ, đó là ai, mi tâm mọc ra chín con mắt, rất quái dị, chưa từng nghe nói bộ tộc nào lại có loại đặc thù này." Ngoài dãy núi, có tu sĩ dị vực đang bàn luận, bọn họ nhìn thấy một ông lão kỳ dị.

"Đó là... Cửu Mục đạo nhân, là một vị tiền bối nổi tiếng trong truyền thuyết, tu thành thần thông Cửu Nhãn, pháp lực siêu tuyệt, rất có danh tiếng trong thế hệ của mình!"

Ở ngoài dãy núi xuất hiện một vài nhân vật có tiếng tăm, trở thành đề tài bàn luận.

Cao thủ trước đây, không chỉ có một hai người, mà là một đám đều xuất hiện ở đây!

"Ồ, ta cảm giác lần này không hề tầm thường chút nào, chỉ giết một tên Hoang mà thôi, sao lại có nhiều tiền bối tiếng tăm như vậy, lẽ nào là muốn câu con cá lớn? !" Có người hoài nghi.

Cùng lúc đó, Thạch Hạo chính đang ở trong núi thẳm, giơ quả đấm, hét lên một cách rất độc ác tàn nhẫn: "Giết chết, giết chết, giết chết tất cả!"

Hắn mang theo Táng sĩ, chuẩn bị tiêu diệt đại cao thủ dị vực xông tới!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi