THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Tiên môn thức tỉnh, sinh linh bên trong xuất hiện!

Có điều, vài tên nam nữ trẻ tuổi trên con đường cứ điểm của Tiên kia cũng quá kiêu ngạo, họ mang theo vẻ lạnh nhạt, có một loại hờ hững siêu nhiên bên trên nhìn xuống chúng sinh, còn mang theo cả một tia khinh bỉ.

Bọn họ đã nhìn thấy mấy người Thạch Hạo, Tam Tạng, lúc đầu còn lộ vẻ kinh dị nhưng rất nhanh lại là loại dáng vẻ duy ngã độc tôn, ngạo nghễ, tuyệt nhiên không để sinh linh hạ giới vào trong mắt.

Tuy rằng sau đó bọn họ cố gắng giữ thái độ ôn hòa, thậm chí còn mỉm cười nhưng vẫn khó có thể che giấu ý nghĩ thật sự trước đó, chính là tuyệt đối xem thường sinh linh bên ngoài.

"Ha ha, thú vị rồi." Tam Tạng cười thầm, có điều hơi lạnh nhưng cũng không biểu lộ ra bên ngoài, chỉ có tâm tình chập chờn bị Thạch Hạo cảm ứng được.

Thần Minh cũng như thế, cũng lộ vẻ tươi cười nhưng tuyệt đối cũng không phải là thật lòng.

Bọn họ Táng sĩ hoàng kim, vậy mà ở đây lại bị người xem thường, hơn nữa ánh mắt lại càng khinh bỉ coi rẻ như vậy, khiến hai người cười gằn trong lòng.

Bất luận là Thần Minh hay là Tam Tạng thì địa vị đều không bình thường, Táng sĩ hoàng kim cực kỳ ít ỏi, lại có quan hệ với Táng vương, hơn nữa còn cùng Thạch Hạo đồng thời tìm hiểu Vực mai táng, nhìn thấy cổ khí nguyên thủy, có trải nghiệm và kỳ ngộ này khiến bọn họ càng thêm không bình thường.

Hiện giờ, vài tên trẻ tuổi lại nhìn xuống như nhìn ăn mày, cao cao tại thượng như vậy, đương nhiên khiến cho nơi sâu trong đáy mắt hai vị Táng sĩ hoàng kim rét run.

Thạch Hạo không nói gì, chỉ đứng lẳng lặng quan sát những người kia.

Trên tường thành còn có một đám binh sĩ đều mặc giáp trụ, không nhìn ra cấp bậc nhưng tuyệt đối là cao thủ, các loại chiến mâu, trường đao, thiên mâu trong tay đều tản ra sát khí đáng sợ.

Dù cho có cứ điểm ngăn cản, có phù văn hình thành màn ánh sáng bảo vệ nhưng phảng phất vẫn có thể xuyên thấu qua.

Vài tên nam nữ trẻ tuổi này, nói riêng về thân phận thì chắc chắn là cao hơn nhiều những binh sĩ kia, có một người mặc áo bào màu vàng, đội nón hoàng kim, anh tư rạng rỡ, trông cũng đã hai mươi mấy tuổi, ánh mắt như điện lướt nhìn từng người nhóm Thạch Hạo.

Sau đầu của hắn có một vầng mặt trời chói chang vàng óng chiếu ra ánh lửa hừng hực nóng bỏng, tựa như có thể đốt cháy cả thế giới, thần tư khiếp người.

Thạch Hạo hoài nghi đây có thể là một con Kim Ô, đã vượt xa những hậu duệ ở cửu Thiên bên kia, huyết thống nồng nặc hơn những con thuần huyết nhất được biết đến rất nhiều lần!

Quả nhiên, quan sát cẩn thận thì bên trong vầng mặt trời chói chang vàng óng sau đầu của hắn, loáng thoáng có một con Kim Ô hiện lên!

Người trẻ tuổi mang theo tiên khí này vô cùng đáng sợ và mạnh mẽ, tuy rằng còn không phải là Chân Tiên nhưng huyết thống của hắn tuyệt đối có quan hệ với Tiên!

Hắn như là một vị Thái tử, có một loại uy nghiêm cùng với một loại kiêu căng, trong lúc chớp mắt thì có tia điện màu vàng lóng lánh, ánh lửa cuồn cuộn.

Bên cạnh hắn có một cô gái đẹp đến mức không chân thực, tóc bạc trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đường con mỹ miều, gương mặt trái xoan trắng trong như ngọc thạch, chiếc mũi ngọc tinh xảo vểnh cao, đôi mắt linh động, con ngươi càng là màu bạc.

Sau thân thể nàng có một hoa văn thần thánh, vừa giống như là một vầng sáng lại vừa giống như là một bức tranh tế linh, bên trong có một con Khổng Tước màu trắng như ẩn như hiện.

Thạch Hạo suy đoán, đây chắc chắn là một cô gái trẻ của bộ tộc Khổng Tước thần thánh, địa vị cực cao!

Trừ một nam một nữ này thì còn có hai nam một nữ với địa vị ngang ngửa với bọn hắn, chỉ có điều lúc này có tiên vụ bay qua, bóng người có chút mơ hồ rồi.

"Người trẻ tuổi trong Tiên vực sao, thật là đáng sợ, tu vi đáng sợ." Thần Minh nói.

Thạch Hạo cảm thấy, nàng cũng không phải là khen ngợi, nhưng thành tựu của mấy người trẻ tuổi này quả thực rất khủng khiếp, đó là sự thật.

"Vậy mà là Lôi linh, nhiều như vậy!"

Trên tòa thành to lớn truyền đến âm thanh mang theo sự ngạc nhiên. Sau khi mấy tên trẻ tuổi chú ý đến Lôi linh và số lượng của chúng thì vẻ mặt xảy ra biến hóa chứ không còn bình tĩnh như vậy nữa.

Lôi linh từ bốn phía tụ tập lại cùng một chỗ, toàn bộ mấy trăm con đều đứng thẳng lưng, hiện giờ lại tập trung cùng nhau thì quá bắt mắt rồi.

Loại sinh vật này cực kỳ hiếm thấy, nhiều con tụ tập lại cùng nhau như vậy lại càng hiếm có hơn, ít nhất ở bên ngoài là như vậy, vì lẽ đó mà đám người trẻ tuổi trên tường thành đều phải thay đổi sắc mặt.

"Líu lo... "

Lôi linh phát ra âm thanh kỳ dị, yêu cầu mở cửa thành, mỗi một con đều kéo căng thân thể, cả người phát ra ánh sáng lôi điện cực kỳ chói mắt.

"Thú vị, một lúc lại xuất hiện nhiều Lôi linh như vậy, lúc nãy là các người kích hoạt cửa thành đấy ư?" Tên thanh niên mặc áo bào màu vàng mở miệng, vầng mặt trời sau đầu phát sáng.

Tiếng của hắn to lớn chấn động cả nơi đây, tuy nhiên, loại ngôn ngữ kia quá cổ xưa nên không cách nào hiểu được, sở dĩ hiểu được là bởi vì thần niệm truyền ra.

Cánh cửa Tiên vực không thể kích hoạt, hơn nửa kỷ nguyên tới nay cũng đều như thế, không ai có thể lay động.

Hôm nay cánh cửa này phát sáng gần như trong suốt, hoàn toàn là một trường hợp đặc biệt, nếu không, nơi này vĩnh viễn cũng không có sinh linh hiện ra.

Đây cũng chính là điều mà Tam Tạng cùng Thần Minh hoảng sợ, hôm nay quá đặc biệt rồi.

Mở thành!

Đây là yêu cầu của Lôi linh, ngôn ngữ của chúng nó càng đặc biệt hơn, sóng thần niệm kịch liệt biểu đạt loại yêu cầu kia một cách rất rõ ràng.

"Các ngươi nói mở liền mở hả? Coi nơi này là đâu! Còn có mấy tên người phàm kia, bọn ngươi cũng muốn tiến vào Tiên vực sao?" Tên thanh niên mặc áo bào màu vàng tựa như Thái tử kia lạnh lùng hỏi.

"Ta hướng về Tiên vực đã lâu, khát vọng được vào." Tam Tạng mở miệng, không biết là thật lòng hay giả vờ nói như vậy.

"Ha ha... " Trên tường thành, một tên thanh niên trẻ khác cười to, lộ ra chiến y màu vàng tím mang theo tiên khí mờ mịt, kiên cường oai hùng, tóc dài tung bay.

Nơi hắn đứng có chút mơ hồ thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được một luồng cảm giác ngột ngạt khủng khiếp, thanh niên này trẻ tuổi như vậy thế nhưng tinh lực toàn thân lại quá dồi dào, vượt quá lẽ thường!

"Tiên vực phong bế, hai giới tách ra, nơi này không phải là chỗ bọn ngươi nên đến, rồng có hang rồng, kiến có tổ kiến, thành thật yên ổn ở lại hạ giới, ở tại địa phương các ngươi nên ở lại, không nên hy vọng xa vời cùng mơ mộng hão huyền!" Tên thanh niên trẻ mặc áo bào màu vàng nói.

Hắn đứng ở phía trên và nhìn xuống dưới này, dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng để nói, cái gọi là kiến có tổ kiến đã chỉ quá rõ ràng, đây là ví dụ về địa phương mà mấy người Tam Tạng, Thạch Hạo nên ở lại.

"Tiên, rất mạnh sao? Tiên vực là tịnh thổ chí cao sao?" Tam Tạng nở nụ cười có chút lạnh lẽo, cũng có chút tàn khốc, ánh mắt lạnh lùng.

"Ngươi muốn nói gì?" Trên tường thành, tên thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào vàng lạnh lùng hỏi.

Ngay cả mấy người Kim Ô, Khổng Tước tiên tử cũng đều chú ý nhìn về phía Tam Tạng.

Thạch Hạo ngăn hắn lại phòng ngừa hắn nói ra những lời khó nghe, bởi vì hắn có chuyện muốn nhờ Tiên vực, muốn cầu viện, có thể tìm đến nơi này thật sự là đã vượt qua dự liệu.

Thạch Hạo ôm quyền, vô cùng thành khẩn, báo ra thân phận của chính mình đến từ Biên hoang.

Hắn ăn ngay nói thật, dị vực lần thứ hai muốn phá quan, máu tanh lại sắp giáng xuống cửu Thiên thập Địa lần nữa, chiến tranh sắp nổi lên khắp nơi, sinh linh đồ thán, xin Tiên vực ra tay ngăn cản gót sắt của dị vực!

"Ha ha, chẳng phải vẫn chưa phá quan sao, ngươi trở về đi thôi, những chuyện này chúng ta biết rồi." Tên thanh niên mặc áo bào vàng nói.

Hắn cười cợt qua loa, căn bản không có chút dáng vẻ nào là để ý cả.

Điều này làm cho tâm tình Thạch Hạo chìm xuống. Từ khi gặp mặt, mấy người trên thành đều rất kiêu căng, luôn dùng tư thái của những con rồng to lớn nhìn xuống sâu kiến để quan sát bọn họ.

Tuy rằng vài tên thanh niên trẻ tuổi trên tường thành cũng đang cười, lại còn hơi che giấu vẻ mặt của mình, thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự khinh bỉ từ xương tủy của bọn họ, căn bản là không thèm để mắt sinh linh của cửu Thiên thập Địa.

Điều này khác xa với suy nghĩ trước đây của Thạch Hạo.

Đây chính là viện quân mà tu sĩ các tộc trong Đế quan mong mỏi, cầu nguyện ư? Người ta căn bản là không thèm để ý đến người và sự việc ở ngoại giới!

Đặc biệt hơn khi Thạch Hạo nghĩ đến quá khứ, cuộc chiến cuối cùng kỷ nguyên Tiên cổ. Khi Đế quan bị công phá, sinh linh các tộc cơ hồ bị diệt sạch thì cũng không thấy cánh cửa Tiên vực mở ra.

Cuối cùng quả thực cũng có người ra tay, thế nhưng đến lúc cửu Thiên thập Địa đã bị tiêu diệt, sinh linh hầu như đã chết hết thì bọn họ mới xuất hiện, khoan thai đến chậm!

"Trở về đi, chúng ta có suy tính của chúng ta, lúc cần ra tay sẽ ra tay, tất cả chúng ta đều biết." Tên thanh niên mặc áo bào màu vàng phất phất tay tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, cái vẻ mặt và thần thái kia quá tùy tiện, mang theo cả vẻ chán ghét.

Giờ phút này, vẻ mặt Thạch Hạo lạnh lẽo, ánh mắt thâm thúy, hắn không nói gì thêm. Trước kia ôm hi vọng, kết quả lại là như thế, đây chính là những người cứu viện mà Đế quan chờ đợi ư?

Nếu không phải đang khắc chế thì Thạch Hạo thật muốn giết thẳng lên thành rồi!

Sau đó, tên thanh niên mặc áo bào vàng nhìn về phía Lôi linh, nói: "Còn các ngươi nữa, tuy không tầm thường, là Lôi linh, nhưng đã thất lạc ở cái thế giới tàn tạ và bị ô nhiễm này rồi, không thể quay về được nữa."

"Hơn nữa, các ngươi lại mang theo một kẻ đã chết, muốn chôn cất ở Tiên vực sao, chuyện này càng thêm buồn cười, ở đâu thì về chỗ đó đi!" Tên thanh niên áo bào vàng mở miêng, đồng thời khoát tay áo một cái như đang đuổi ruồi, cực kỳ căm ghét.

Lôi linh đã bị làm cho tức giận, tính khí chúng nó rất táo bạo, biểu đạt cực kỳ trực tiếp, từng con từng con đứng bật dậy như những mũi tên Thần, xông thẳng về phía tường thành.

"Ta cảnh cáo các ngươi, dám tấn công cánh cửa Tiên vực, giết không tha!" Người đàn ông áo bào tím kia mở miệng, âm thanh cay nghiệt.

Lôi linh, từng cái từng cái vảy mở ra, long văn hiện lên, lôi đình hiện lên đinh tai nhức óc, tất cả đều phẫn nộ rồi.

"Muốn bị hủy diệt hả?" Tên thanh niên áo bào vàng tiến lên, lạnh giọng nói.

Lôi linh cũng không lỗ mãng, lùi đến chỗ chiếc chiếu rồi nâng người kia lên, bảo vệ ở giữa.

"Chúng nó kích hoạt được cửa thành thì chắc chắn có tín vật, chúng ta cần phải xem xét cẩn thận, có lẽ có thể vào thành." Lúc này, cô gái tóc bạc đẹp tuyệt trần kia mở miệng, ở phía sau thân thể của nàng, pháp lực ngưng tụ thành ánh sáng óng ánh, có một con Khổng Tước màu trắng khổng lồ như ẩn như hiện.

"Âu nhĩ lạp... " Lôi linh đồng thanh lên tiếng như đang cùng nhau cúng tế, phát ra âm thanh lớn lao mang theo sự bi thương.

Lúc này, ngực của người trên chiếu phát sáng, chí bảo của hắn lần thứ hai hiện lên nhưng vẫn không thấy rõ lắm, từ trong chiến y rách nát nhuốm máu bay ra và nhằm về phía cửa đá.

"Chờ một chút, đó là... " Cô gái tóc bạc kinh ngạc thốt lên.

Ầm!

Chí bảo đánh vào trên cửa đá, phát ra phù văn chói mắt.

"Mở cửa thành!" Đúng vào lúc này, trong thành truyền ra tiếng gầm thét, âm thanh già nua.

Dù là cửa đá hay là tường thành đều óng ánh trong suốt, lộ ra cảnh tượng phía sau.

Nơi đó không phải là thành trì, bên trong là non sông ngàn tỉ dặm, tràn ngập tiên vụ, mặt đất rộng lớn, núi sông bao la, không nhìn thấy bến bờ!

Quả nhiên là một thế giới rộng lớn, là Tiên vực, không biết phải lớn hơn cửu Thiên thập Địa bao nhiêu lần!

Mấy người trẻ tuổi trên cứ điểm khiếp sợ, lúc này, cửa đá mở ra, được người mở ra rồi.

Lôi linh khiêng người trên chiếu kia, phát ra tiếng khóc lóc đau khổ và tiến vào Tiên vực.

Con ngươi Tam Tạng nhanh chóng co rút lại, trong lòng rung động, cánh cửa Tiên vực căn bản không thể mở ra, làm sao sẽ vì một bộ thi thể mà ngoại lệ? Khó mà tin nổi!

Rất rõ ràng, người kia có lai lịch ghê gớm!

"Vào không?" Thần Minh mở miệng hỏi Thạch Hạo cùng Tam Tạng.

Còn như con cá Côn con thì đã sớm theo Lôi linh trà trộn đi vào rồi, không có bị ngăn cản.

Thạch Hạo cất bước tiến về phía trước, hai vị Táng sĩ hoàng kim cũng theo vào!

"Đứng lại!" Tên thanh niên áo bào vàng quát lên, ngăn cản bọn họ.

Tiếp theo, vài tên trẻ tuổi hiện lên, chắn ở nơi đó.

"Bọn chúng có thể tiến vào, các ngươi thì không!" Tên thanh niên áo bào vàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi