THẾ GIỚI HOÀN MỸ

"Nó chính là cái tên Hùng Hài Tử kia, không biết gặp phải tao ngộ gì? Nó... những năm vừa qua vẫn lưu lạc ở bên ngoài, không biết học nghệ với ai?"

"Trời ạ, đứa nhóc hung tàn của Hư Thần giới, nó tên là Thạch Hạo, xuất thân từ Võ Vương phủ, quả thật là ngoài dự đoán của mọi người, lại trải qua nhiều thăng trầm như thế?"

Hoàng Đô sôi trào, tất cả đều xôn xao, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, tin tức như vậy được phát tán quả thật giống như là sao băng tiến vào biển cả, gây nên sóng lớn ngập trời!

"Ngươi đang nói linh tinh gì thế hả, muốn làm nhục Võ Vương phủ ta sao?" Thạch Trung Hòa hét lớn, quả thật không thể chấp nhận được, nếu như chuyện này xảy ra thật thì chính là một việc bê bối vô cùng lớn.

Tiếng nói của hắn rất lớn khấu động cả trời cao, bốn phía đều có thể nghe thấy được. Chuyện năm đó dính dáng quá nhiều thứ, vốn coi như là cấm kỵ nên đã phong kín, thế nhưng hôm nay lại lộ ra ngoài ánh sáng, nguy hại rất lớn.

"Làm thì đã làm rồi, ngay cả dũng khí để thừa nhận cũng không dám hay sao, ta cảm thấy các ngươi quá hèn mọn." Thạch Hạo châm biếm.

"Người thiếu niên, ngươi không nên ăn nói tầm bậy, trước tiên không biết ngươi có phải là tôn nhi của lão Thập Ngũ hay không, thế nhưng không thể ăn nói hàm hồ bậy bạ được." Lại có người mở miệng, ánh mắt đảo liên tục cảm giác chuyện lớn không ổn rồi.

Chuyện này quá mức kinh người, đến cùng lời nói của ai mới là sự thật đây?

Giờ khắc này, không cần nói những người đang đứng trên phố lớn, ngay cả một ít nhân vật đang bế quan trong các phủ vương hầu cũng bị kinh động, bởi tin tức này quá dọa người mà.

Trời sinh Chí Tôn? Đây là tên gọi kinh người biết bao, nghĩ tới những ghi chép trên sách cổ thì mọi người nhịn không được mà run sợ.

Nếu như là thật thì ông trời đã hao tâm biết bao tới Võ Vương phủ, có một Trùng Đồng giả cũng thôi đi, vậy là lại lòi ra một trời sinh Chí Tôn, chấn động lòng người!

Toàn bộ Hoàng Đô đều nháo nhào cả lên, khó mà yên tĩnh lại được, một thiếu niên đánh tan một sự thật được chôn giấu nhiều năm, nói ra một bí mật như thế, giống như là sao chổi va chạm với mặt đất, mười phương đều rung bần bật.

"Chẳng biết xấu hổ!" Thạch Hạo nhẹ nhàng nói với bọn họ, thế nhưng đây lại giống như đang giáng một cái bạt tai lên mặt bọn họ, khiến sắc mặt bọn họ lúc trắng lúc xanh.

Chuyện này có thể giấu kín nữa ư? Thạch Hạo cười mỉm, thật ra vẫn hi vọng bọn họ sẽ nói nhiều hơn mấy lời nữa, như thế thì mới có thể hoàn toàn bại lộ ra được, cũng có thể làm cho ngoại giới nhìn rõ ràng hơn.

Thạch Tử Đằng thở dài, vô cùng đau đầu, đã mất đi sự bình tĩnh và thong dong vốn có, hắn không nghĩ tới hôm nay lại rơi vào thế bị động như vậy, đứa cháu này chỉ tùy ý nói ra một câu thì chính là một hồi sóng gió rồi.

Có thể che giấu ư? Hắn tự hỏi, hiển nhiên là không thể, không nói bên ngoài, chỉ riêng Võ Vương phủ đã chia thành hai trận doanh, những người kia một khi đứng về phía Thạch Hạo, mở miệng dùm nó thì chắc chắn không thể giấu được thứ gì nữa.

Rơi vào cục diện như hiện tại quả thật là khó khăn mà, ánh mắt của Thạch Tử Đằng rất lạnh, hôm nay lại dẫm vào vũng bùn, bọn họ không cách nào có thể 'giải thích rõ ràng' được.

"Các ngươi nói tiếp đi, nói thử ta sẽ làm cách nào để nói hết những chuyện xấu của các ngươi ra ngoài." Thạch Hạo vẫn vô cùng ung dung, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Vào lúc này, đám người Thạch Trung Hòa vô cùng lo lắng, che giấu không được nữa rồi, chuyện này bưng bít cũng không nổi nữa, có thể làm sao? Trong lòng bọn họ thở dài, vừa nãy giải thích quá vội vã nên đã rơi vào thế yếu.

Tình huống hiện tại rất bất lợi cho bọn họ, đang nói mà lỡ sai sót không xoay chuyển được thì giống như là đã ngầm thừa nhận, đây thật giống như ngồi trong lò hấp, bị đè ép và khó chịu.

"Tuổi ngươi không lớn, nhưng sự tàn nhẫn lại quá thừa." Một vị trung niên than thở, đương nhiên là đang nói nhỏ bên ngoài không thể nghe được.

"Xem ra, các ngươi chẳng có chút hối lỗi nào, chuyện năm đó cơ bản chưa bao giờ để trong lòng, hiện tại lại quát ngược lại ta, đây đúng là 'đạo đức tốt' quá mà." Thạch Hạo châm biếm.

"Đều là Võ Vương phủ nhất mạch, ngươi cũng là con cháu Thạch tộc, cho dù tộc nhân có lỗi với ngươi thế nhưng cũng không đến mức phải đuổi cùng giết tận như vậy, hôm nay đã như thế này thì làm sao bộ tộc ta có thể đặt chân ở Hoàng Đô này?" Một ông lão mở miệng.

"Hạo nhi, lúc trước là chúng ta không đúng, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, giờ nói lại chuyện quá khứ cũng không giải quyết được vấn đề gì, bây giờ chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực khiến cho mạch này của chúng ta càng thêm phồn thịnh mới đúng." Một người trung niên đứng ở bên cạnh Thạch Tử Đằng mở miệng, nói ra những câu như vậy.

Những lời này chỉ giới hạn ở trong phủ, người ngoài không thể nghe được, bọn họ cũng không dám lớn tiếng nói.

Đã không còn cách nào nữa, chỉ còn cách là khuyên giải Thạch Hạo khiến cho nó không muốn dây dưa, không nhắc lại chuyện đã qua, như vậy thì có thể cứu vãn lấy một ít danh dự ở Hoàng Đô này.

"Không phải khi nãy các ngươi vô cùng hùng hổ, chối bỏ những việc kia sao, mà lại còn nói ta không được ăn nói lung tung, vũ nhục Võ Vương phủ, sao giờ lại trở mặt nhanh như thế?!" Thạch Hạo hỏi.

"Chuyện này..." Cả đám người vừa giận vừa sợ, sắc mặt đỏ bừng lên, bàn tay nắm chặc, việc này khiến bọn họ vô cùng khó chịu như đang thiêu đốt trong lòng bọn họ.

Lúc này, một ông lão đi tới, râu tóc bạc trắng, bước đi lảo đảo, đây chính là Thạch Uyên đã bị Đại Ma Thần phế bỏ, hắn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đứa bé năm đó vậy mà vẫn còn sống, đây thật là một kỳ tích mà!

Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: "Đại nương của ngươi đã đền tội, chuyện năm đó không thể cứu vãn, thế nhưng Hạo nhi, ngươi trước sau vẫn là sự kiêu ngạo của bộ tộc ta, sau khi ngươi trở lại có thể kế tục vị trí Võ Vương."

"Năm đó ta không có ở trong tộc, sau này biết thì cũng rất tức giận." Rốt cuộc, Thạch Tử Đằng cũng đã mở miệng, nói: "Việc xảy ra khi xưa khiến ta rất đau lòng, thế nhưng mấy người đó đều đã bị chém đầu, cháu à, trong tộc đã có lỗi với ngươi nhưng ngươi không nên ôm hận, tất cả phải vì Võ Vương phủ chúng ta càng cường thịnh hơn."

Hắn rất thẳng thắng, âm thanh không cao thế nhưng đủ để truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, việc này khiến người giật mình.

Năm đó, mẫu thân của Thạch Nghị vì sao mà chết, nay vẫn là một bí ẩn, có rất nhiều ý kiến, hiện tại Thạch Tử Đằng mở miệng, hóa ra là bị tử hình, đây chính là đại nghĩa diệt thân hay sao?" Khiến người ta bị chấn động mạnh,

"Hạo nhi, có mấy người trong tộc ta quá nóng giận nên lời nói quả là không đúng, nhưng suy cho cùng đều muốn làm cho bộ tộc ta càng thêm phồn thịnh, cũng không hề có ác ý quá lớn, không cầu ngươi tha thứ, nhưng hy vọng ngươi đừng ôm lấy mối hận này, hãy trở về, trở lại trong tộc." Thạch Tử Đằng nói rất rõ ràng.

Thạch Hạo kinh ngạc, người đại bá này quả nhiên có tiềm chất của người trí dũng kiệt xuất, từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng, mà một khi mở miệng thì ắt cân nhắc tới đại cục, vì gia tộc.

"Đại nương kia đã móc đi Chí Tôn cốt của ta, ban đầu trong tộc cũng chưa từng bị xử phạt, chỉ khi phụ thân ta trở lại thời mới đánh giết ả. Trong tộc muốn ta trở lại? Vậy thì vì sao năm đó lại muốn trục xuất phụ thân ta, rồi liên thủ với Vũ tộc âm thầm tuy sát chúng ta cho tới tận Tây Cương. Mà khi tổ phụ trở về, dò hỏi việc năm đó thì tại sao lại bị các ngươi ngăn cản, rồi đại chiến cùng ông?" Thạch Hạo khẽ nói, vẫn như trước trong lẫn ngoài đều nghe thấy được.

Mọi người nơi đây liền ồ lên, Thạch Tử Đằng nhất mạch đã thừa nhận chuyện năm đó, mà đứa nhỏ này càng nói thêm rất nhiều bí mật nữa.

"Chẳng trách nó muốn phá hủy cả Vũ Vương phủ, không ngờ ẩn tình lại nhiều như thế."

Ngoại giới thật sự khó mà yên tĩnh dược, chuyện xấu trong Võ Vương phủ càng thêm nhiều hơn, khiến người khác chấn động, một đứa nhỏ trời sinh Chí Tôn lại phải chịu đau đớn mất đi phù cốt, quả thật có chút đáng thương.

Thế nhưng, mọi người rất nhanh tỉnh ngổ, nhân vật chính của sự kiện lần này chính là Hùng Hài Tử, là thiếu niên hung tàn, hiện tại nó lại là... Thiếu niên Chí Tôn!

Nó mở ra mười tòa Động Thiên, quét ngang tám phương trong Hư Thần giới, thể hiện tư thái ngang ngược cùng với vô địch cùng cảnh giới!

"Trời ạ, suýt chút nữa chúng ta đã quên, sau khi nó mất đi Chí Tôn cốt, không chỉ còn sống mà còn lợi hại như vậy, quá nghịch thiên mà!"

"Nếu như nó không mất đi khối cốt đó thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?"

Khi nghĩ tới vấn đề này, mỗi người khó mà giữ bình tĩnh được, trong lòng khiếp sợ cảm thấy khó mà tin nổi.

Đồng thời cũng có rất nhiều cảm khái, thiếu niên này quả thật khó mà phán đoán được, vốn thân thể sắp chết cuối cùng lại phát triển, đạt đến một bước như thế này.

"Hạo nhi, ngươi đến phủ là mục đích gì?" Thạch Uyên không nhịn được hỏi.

Bởi vì, song phương càng nói thì chuyện tình càng tiết lộ nhiều, cơ bản không thể giải quyết được vấn đề này ngược lại sẽ khiến cho ngoại giới càng sối sục hơn, sẽ hiểu rõ chân tường của ngày xưa hơn.

"Ta tới đây chỉ là muốn chiêu cáo thiên hạ rằng ta còn sống, ta hi vọng phụ thân, tổ phụ của ta có thể biết được tin tức này, không muốn họ thêm sầu lo nữa."

"Phụ thân, mẫu thân, các người giờ đang nơi nào, con vẫn còn sống trên đời này!"

"Tổ phụ, người không cần buồn bã ủ rũ nữa. Hạo nhi của người chưa có chết, mặc dù mất đi khối cốt đó thì đã sao? Con như trước vẫn có thể tung hoành cả thiên hạ!"

Thạch Hạo hét lớn, ở ngay tại đây chiêu cáo với cả thiên hạ, hi vọng nhờ vào sự kiện khiến cho Hoàng Đô khiếp sợ này sẽ lan truyền ra bốn phía, để cho phụ mẫu của nó, để cho gia gia của nó biết được, nó còn sống, hơn nữa còn rất vui vẻ, là một thiếu niên Chí Tôn!

Cho dù nói thế nào đi nữa, cho dù người đời sau có đánh giá thế nào đi nữa, ngày hôm nay cái tên Thạch Hạo này nhất định sẽ trở thành tiêu điểm, trở thành một nhân vật chính trong Hoàng Đô này.

Đến hiện tại, mọi người rốt cuộc cũng biết được xuất thân của đứa nhỏ hung tàn này, hiểu rõ lai lịch của nó, là một thiếu thiên đã quật khởi sau khi mất đi Chí Tôn cốt, khiến người ta chấn động.

"Hạo nhi, đến tột cùng ngươi muốn thế nào đây?" Cuối cùng, Thạch Tử Đằng cũng vạch mặt, bình thản đã không còn thay vào đó là một tia lạnh lẽo.

Hắn nổi lên một luồng sát khí, chỉ là khắc chế quá tốt mà thôi, khi ở Thanh Lâm viên hắn đã muốn ra tay vì Ma Chu đó rồi, hiện lại lại gặp phải chuyện này, gần như không thể kiềm chế nổi nữa.

Nhưng mà, nói tóm lại hắn không có bùng phát, không muốn là người gây sự trước tiên.

Thạch Hạo nở nụ cười, nói: "Đại bá à, lĩnh giáo một phen có được hay không?"

Lời này vừa nói ra, trên dưới cả Võ Vương phủ đều biến sắc mặt, nói là lĩnh giảo hẳn là đòi lại một câu trả lời thật hợp lý, hoặc có thể nói là thảo phạt!

"Hạo nhi, chúng ta là người một nhà, sao có thể động thủ được chứ?" Thạch Tử Đằng bình tĩnh nói, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.

Thế nhưng khí hắn nhìn thấy điệu bộ cười như không cười đó của Thạch Hạo thì trong lòng không khỏi rùng mình, thiếu niên này nhìn ra được tâm tư của hắn à.

"Đại bá, chiến một trận thôi, sinh tử do mệnh, thành toàn tâm nguyện cho ngươi!" Thạch Hạo lên tiếng,

"Ngươi, đứa nhỏ này..." Thạch Tử Đằng lắc đầu, làm bộ thở dài.

"Hạo nhi, ngươi hơi quá đó, thế nào đi nữa hắn cũng là đại bá của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy oan khuất thì có thể bày tỏ với chúng ta, ra tay như thế thì không được hay cho lắm?" Thạch Trung Hòa mở miệng.

"Ngươi muốn mở miệng giảng đạo lý với ta? Tốt, mấy người các ngươi cũng nên đền tội cho rồi, tất cả cứ dựa theo tộc quy mà xử quyết, ngươi có phục không?!" Thạch Hạo không chút lưu tình, lớn tiếng quát.

Sắc mặt của Thạch Trung Hòa trở nên xám đen, nói: " Đã như vậy, ta chiến với ngươi trước một hồi vậy."

Hắn không để cho Thạch Tử Đằng xuất thủ trước, bởi vì nghe nói thiếu niên này rất đặc biệt, trước tiên muốn thăm dò chút thực hư xem thế nào.

Nhưng mà, khí thấy Thạch Hạo thân thể lấp lánh ánh đen, đã dung hợp thành một thể với Bất Diệt Kim Thân, hắn cảm thấy không ổn nên phân phó nói: "Mở ra đại trận."

"Ta xem ai dám làm thế nào?!" Lão huynh đệ của Đại Ma Thần mở miệng, lạnh lùng đảo qua đám người kia.

Thạch Trung Hòa thở dài, không cần phải nhiều lời nữa, rung tay một phát liền lấy ra một trận pháp được tạo thành từ xương thú, từng khối từng khối một dày đặc không hư không, vậy nhốt lấy Thạch Hạo.

Thạch Hạo vung lên ống tay áo, một hộp đá xuất hiện, vang lên những tiếng boong boong, trong nháy mắt tám thanh phi kiếm bay ra, tất cả chỉ dài bằng lòng bàn tay vô cùng lấp lánh, màu sắc không giống nhau, lập tức chém về trước.

"Kiếm trận Bát Hung?" Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

"Xoẹt!"

Kiếm khí ngang dọc, nhanh chóng chém những khối xương thú kia thành bột mịn, dùng kiếm trận phá giải đại trận của đối phương, những phù cốt kia cuối cùng cũng bị phá nát.

Thạch Trung Hòa lần nữa xuất thủ, lấy ra một bảo cụ khác giết về phía Thạch Hạo, triển khai cuộc đại chiến.

Đáng tiếc, đây không phải là một thiếu niên tầm thường, sau khi hợp nhất cùng Bất Diệt Kim Thân thì tương đương với một vương hầu, Thạch Hạo lấy ra chén Hóa Thiên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hô miệng tiếng liền thu Thạch Trung Hòa vào bên trong.

"Đưa ngươi tới bên cạnh con nhện, hay là trực tiếp giết chết?"

Trong lòng bàn tay của Thạch Hạo xuất hiện một cái chén nhỏ, miệng chén lượn lờ từng sợi hào quang lượn lờ.

"Không được!" Trong lòng Thạch Trung Hòa hoảng sợ, quả thật hắn còn chưa muốn chết.

"Vậy thì tha cho ngươi một mạng, cứ bình tĩnh ngồi nhìn xem người mà đã bị các ngươi móc đi Chí Tôn cốt sau này làm sao để chiến với trời sinh thần nhân ở trong lòng các ngươi." Thạch Hạo lên tiếng.

Trong miệng chén lấp lánh hào quang, từng sợi thần hà chém thẳng về phía Thạch Trung Hòa, trên đầu của hắn bốc lên từng luồng khí trong suốt, phần bụng phù văn mờ nhạt, một thân tu vi cứ thế bị phế bỏ.

Chén nhỏ xoay chuyển ném hắn ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất.

Chỉ đơn giản như thế, một nhân vật có địa vị của Thạch tộc bị giải quyết.

"Đại bá, bắt đầu thôi." Thạch Hạo nói.

"Đã như thế thì đại bá cùng ngươi luận bàn một phen, nhìn xem thiếu niên Chí Tôn như ngươi mạnh đến mức nào, so với ca ca của ngươi thì mạnh hay yếu." Thạch Tử Đằng lên tiếng rồi nhanh chân lao về phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi