THẾ GIỚI HOÀN MỸ

Thần, cái từ này không thể dùng loạn, đối với bộ tộc bình thường mà nói thì đại biểu cho một sức mạnh không gì không thể làm, chí cao vô thượng!

Thời kì Thượng cổ , tiên dân có tín ngưỡng phi thường chú trọng tế tự, cho rằng thần linh nhất định có tồn tại, thời khắc then chốt có thể gọi thần linh tới, thủ hộ bọn họ.

Trên thực tế, trải qua người đời sau hiểu rõ càng sâu rộng, bộ lạc cúng bái những thần linh kia nhưng thật ra là một loại sinh vật chí cường, tỷ như Chân Hống, tỷ như Tỳ Hưu huyết mạch tinh khiết, đều là sinh linh cấp Chí tôn .

Ở quá khứ xa xưa, tiên dân Thượng cổ cúng bái loại Chí tôn này, tế tự và lễ mời chúng nó, xác thực là đã từng được che chở.

Phàm dám gọi là Thần, tất nhiên có thể đánh một trận cùng hung thú Thái cổ, thực lực nghịch thiên, giơ tay lên có thể diệt mấy Siêu cấp đại tộc, thần uy không cách nào tưởng tượng, căn bản khó mà đối kháng.

Tục truyền, mặc dù đến hiện tại, những quốc gia cổ có cương vực vô ngần này vẫn tế trời như cũ, lại còn đang tiến hành một loại nghi thức cổ lão nào đó hiến tế phẩm cho thần linh, năm tháng dài dằng dặc đã qua nhưng sau lưng những quốc gia cổ này khả năng vẫn còn có bóng dáng Thần linh Thượng cổ, kinh khủng mà thần bí.

Người Thạch thôn gọi cây liễu này là Thần, sao không khiến cho người khác khiếp sợ? Danh xưng này không thể dùng bừa!

"Các người có chắc là khi tôn cái Tế linh này là thần, nó không phản đối?" Một thiếu niên Tử Sơn tộc mười mấy tuổi cẩn thận hỏi.

"Không phản đối đâu, Liễu thần rất tốt, vẫn thủ hộ tộc bọn tôi." Nhị Mãnh cứng đầu cứng cổ nói.

Tế linh không phản đối xưng hô nó là thần, tin tức kia vừa ra, hầu như hết thảy cường giả đều biến sắc, không nhịn được rút lui, sinh ra một cảm giác sợ hãi cực độ đối với cây liễu cháy đen gần như sắp hoại tử này.

Phàm là sinh linh làm Tế linh trong Nhân tộc, rất nhiều trong chúng nó có quan hệ với Thần, thậm chí chính là hậu duệ Thần linh Thượng cổ. Chúng nó càng kiêng kỵ loại xưng hô này, không chọc cho cháy thần hỏa, tuyệt không dám ngông cuồng tự đại, tôn trọng cấp bậc rất nghiêm ngặt.

Cây liễu trước mắt này lại dám như thế, không phản đối loại xưng hô này, điều này nói rõ thực lực của nó kinh khủng, hơn nửa sớm đã nghịch thiên, không để ý cái gì.

Sẽ không phải là một Thần linh Thượng cổ thực sự mà nay gần như sắp chết đang trong tuổi già chứ? Đây là lời nói trong tâm của rất nhiều người, nhưng cũng không dám nói ra công khai.

Đã trải qua một lần như vậy, trong lòng đám người kia sinh ra kính nể, cảm giác không dễ chịu cho lắm, cũng không tiếp tục dám quá mức tùy ý, lúc cất bước ở trong thôn đều rất cẩn thận.

Nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, họ muốn biết rõ ràng cái gia tộc lánh đời này đến cùng có lai lịch gì, còn có cây "Liễu thần" có chỗ nào thần dị, có ban xuống Thánh khí hay không?

Phải biết rằng đồ vật được Thần linh Thượng cổ chân chính giúp tế luyện nhất định rất ghê gớm, rất nghịch thiên. Mọi người có một khát vọng, nếu như lễ kính ở đây, dâng lên tế phẩm quý nhất, không biết có thể để liễu mộc giúp đỡ không.

Bọn họ uyển chuyển mở lời, biểu thị muốn ở một đoạn thời gian, mà đám người Thạch Lâm Hổ tuy rằng thuần phác nhưng cũng không ngốc, phát giác chỗ không đúng liền nói là nhà đá rất ít, không có nhiều nơi ở như vậy.

Đám người Thạch Phi Giao tuy rằng hi vọng bọn họ rời đi sớm một chút, thế nhưng đám người kia sao cam tâm, dồn dập biểu thị không cần vào thôn, có thể ở bên ngoài, xin trong thôn một ngụm nước uống là được.

Cường giả các thế lực lớn đến từ Tử Sơn, La Phù Đại Trạch, Lôi Tộc, bộ lạc Kim Lang, Vân Thiên Cung, tất cả đều trú đóng gần thôn, ý chính của bọn họ nói là muốn vào dãy núi phía sâu tìm hiểu huyền bí của Sơn bảo .

*Tử Sơn: núi tím

*La Phù Đại Trạch: đầm lầy nhiều đảo nổi giăng đầy.

*Vân Thiên Cung: cung trên mây trời

*Bộ lạc Kim Lang: bộ lạc sói vàng

*Lôi Tộc: tộc sấm sét

"Ông anh này, có biết chuyện trên núi chưa, nghe nói xuất hiện Sơn bảo ghê gớm khiến Di chủng Thái cổ đều điên cuồng, sao các anh không đi tìm?" Thủ lĩnh bộ lạc Kim Lang buộc chắc Ngựa một sừng, tuổi tác cũng gần bằng Thạch Phi Giao, xáp lại bắt chuyện.

"Nghe nói rồi, nhưng tộc trưởng không cho đi, loại đồ vật kia người hoặc hung thú phải có tọa hóa cực lớn mới có thể đạt được, bằng không thì thuần túy là chịu chết."

. . .

Một bên khác, Lôi Vân Khôn lấy ra một bình linh hoa, đổ vào trong nước sôi, không lâu lắm hương thơm liền ngào ngạt bát ngát, có linh khí tràn ra ra, gã mời người trẻ tuổi trong thôn gần tuổi lại uống chung, nói chuyện rất là khách sáo.

Thế nhưng con nít vẫn càng hồn nhiên hơn.

Hai cô bé đến từ Vân Thiên Cung đang nói chuyện phiếm cùng nhóc tỳ, miệng cứ cười khanh khách, hai cô bé thỉnh thoảng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ béo mập của nhóc tỳ , cảm thấy cậu bé này rất là khả ái.

"Bọn chị được uống sữa của Báo vảy tuyết, hương thơm phưng phức, ngọt ngào không gì sánh nổi, lúc còn nhỏ ngày nào cũng uống một ly lớn." Một cô bé cười hì hì nói.

"Ừm, sữa thú thật sự rất thơm, uống thật ngon." Nhóc tỳ chăm chú gật đầu, bọn chúng vậy mà bàn luận đến sữa thú.

"Nhóc tỳ nè, bé thích nhất loại thú sữa nào?" Hai cô bé giống nhau như đúc, gương mặt trắng loáng mà tinh xảo, xinh xắn dễ thương, thỉnh thoảng vò vò đám tóc đen thui của nhóc tỳ.

"Sữa Hổ lửa, sữa Tê giác mặt trăng , sữa Voi sừng rồng... trộn chung lại thành "sữa muôn thú" là ngon lành nhất.

. . .

Đám người Tử Sơn Côn, Lôi Minh Viễn tình cờ đi qua, nghe vậy tất cả đều mắt trợn tròng, cái quái gì vậy, thế mà đi thảo luận cái này.

Đặc biệt là Giao Bằng, càng nghĩ càng uất nghẹn, bị một đứa bé còn bú sữa đánh bại, thật sự là sỉ nhục. Nhưng là hiện tại nghi ngờ tựa như là một gia tộc lánh đời, có thể còn có thể có thần linh thủ hộ, hắn chỉ có thể căm giận mà không dám làm càn hơn nữa.

Hai canh giờ sau, đám cường giả càng hồ nghi hơn, Thạch thôn có điểm cổ quái, bọn họ đã nhiều lần tra xét, rất nhiều người căn bản không hiểu biết Cốt văn, thật không đúng là thể hiện của một gia tộc lánh đời.

"Không đúng cho lắm, không thể ai cũng đang giấu tài được, sao lại cảm ứng không được khí thế phù văn của cường giả chân chính ?"

"Ừm, có vấn đề, không lẽ là chúng ta tự doạ chính mình thôi."

Những người này thật nhạy cảm, chỉ cần có một điểm manh mối cũng có thể suy luân ra đầu mối cùng kẽ hở, trước kia bất quá là bị ấn tượng trước mắt và lầm lẫn bởi các lời nói lung tung.

Hiện tại họ ở lại đây, tiếp xúc cùng người Thạch thôn, dần dần liền phát hiện dị thường, nghĩ đến khả năng vì quá căng thẳng mà nhầm lẫn bị bé cái nhầm, trên mặt rất nhiều người nóng rát.

Phổi Giao Bằng gần như muốn nổ tung, mà những thiên tài Tử Sơn Côn, Lôi Minh Viễn cũng rất phẫn uất, sắc mặt thiếu niên các thế lực lớn cũng đều âm trầm không dễ nhìn, cảm thấy như bị trêu đùa.

Chuyện này nếu như truyền đi, quả thực chính là một chuyện cười lớn, mấy đại cường tộc thiếu chút nữa bị một cái Thạch thôn doạ dẫm, tất nhiên sẽ trở thành một tin kỳ lạ.

"Chú Thương ơi, cháu vừa mới thám thính nghe được cây liễu bị sét đánh này là mấy chục năm trước mới vừa xuất hiện, căn bản vốn không phải tộc này vào thời kỳ Thượng cổ đã có Thần thủ hộ. Hơn nữa nhiều năm như vậy trôi qua, cây liễu này xưa nay cũng chưa có nói năng gì, chưa từng giao lưu cùng thôn này, cháu hoài nghi nó là Tế linh đã mất đi rất nhiều năng lực." Sắc mặt Giao Bằng khó coi nói, cắn răng nghiến lợi.

Đám người Giao Thương cũng không nhịn được, trước tiên suy diễn sai lầm, lại càng gây ra một trò tự làm bẽ mặt đến vậy, may mà không có hành động mất mặt như đi tế tự cái cây.

Một đám người Tử Sơn cũng đang nói nhỏ, có cái nhìn y hệt như đám La Phù Đại Trạch, tử khí như bốc hơi trên đầu Tử Sơn Thọ, cả người lượn lờ vân khí, giống như một cái lò lửa lớn màu tím, khí tức kinh khủng. Bất quá, gã cũng không bạo phát, cấp tốc thu lại.

"Ông ơi, bọn họ sẽ tức giận lắm, nếu như gây họa đối với cái thôn này thì làm sao bây giờ?" Hai cô bé của Vân Thiên Cung lo lắng.

"Phần lớn người chắc sẽ không đến nỗi..." Lão già cầm trong tay một tấm lông tuyết khẽ nói.

Khi sắc trời bắt đầu tối, trong lòng đám người kia gần như đều chắc chắn, họ biết đã suy luận sai rồi, đây căn bản không phải gia tộc lánh đời gì, nhưng rất có thể bất ngờ chiếm được di thể một con Toan Nghê.

Suy đoán này vừa nghĩ tới, không cần nói người của La Phù Đại Trạch, thậm chí bộ lạc Kim Lang cũng đều run sợ, chuyện kia có nghĩa là bên trong Thạch thôn khả năng cất giấu một loại Bảo thuật chí cường !

Không hề nghi ngờ gì nữa, Phù văn nguyên thủy Toan Nghê trân quý cực độ, đại tộc cũng động tâm cùng mê mẩn, Chí cường giả của Di chủng Thái cổ, Bảo thuật của nó có thể sánh cùng thân thông trấn tộc của các đại tộc này.

Thứ này có bao nhiêu đều không chê nhiều, huống hồ dưới tình huống bình thường mà nói, bộ tộc nào cũng có một loại Bảo thuật cực mạnh, có thêm Bảo thuật khác thì coi như tiểu thần thông phụ trợ đi.

Chính là bởi vì ít ỏi như vậy cho nên mới trân quý!

"Này thằng nhóc nhà quê, mày đúng thùng rỗng kêu to, còn nói cái gì truy đuổi Ngựa một sừng, giết chết Tế linh, không sợ chém gió mạnh quá đứt lưỡi luôn sao?" Vẻ mặt Giao Bằng không tốt lành nhìn chằm chằm Nhị Mãnh và đám nhóc thò lò mũi xanh.

Người trong thôn cả kinh, đặc biệt là bọn nhỏ, cảm giác được từng hồi ý lạnh tàn khốc, sao lại trở mặt nhanh như vậy?

Thân là thiên tài lại có một loại ngông cuồng, thường ngày ngạo nghễ không coi ai ra gì, Giao Bằng làm sao nhịn được cơn giận này, vẫn kìm nén đến bây giờ, muốn động thủ ngay lúc này.

Giao Thương cũng không ngăn cản, mà là muốn nhìn một chút người Thạch thôn có phản ứng gì, những người khác cũng đều khoanh tay đứng nhìn, bình tĩnh xem tình thế ra sao.

"Này anh trai ơi, sao lại nói năng kỳ vậy?" Nhóc tỳ tiến lên đưa cánh tay nhỏ ra ngăn ở phía trước, nó từng giao thủ cùng Giao Bằng nên biết thằng này lợi hại, sợ nó gây thương tổn cho Nhị Mãnh và mấy đứa bé khác.

Tuổi Giao Bằng không lớn, thế nhưng hiện tại lại rất âm trầm: "Nói chuyện đàng hoàng? Chú mày vẫn chỉ là oắt con còn bú sữa, sao mày hiểu được đạo của thế giới này chính là nắm đấm đấm được xa tới đâu!"

"Này ông anh, bọn tôi không gây lộn gì với ông, chúng tôi muốn bình yên, không muốn xung đột. Xin vui lòng ông anh bớt tức giận, nếu như bọn tôi sai chỗ nào thì sẽ nhận lỗi." Nhóc tỳ chớp mắt to, nói chuyện có vẻ khá thật thà.

Một đứa nhóc khóe miệng còn vương sữa nói được như vậy, khiến một ít cường giả có chút ngại ngùng.

Ông lão Vân Thiên Cung đứng ra, nói: "Thôi nào, nơi này dân phong thuần phác, cần chi phải làm khó bọn họ." Lúc đang nói những lời này, lão nhìn về phía vị trung niên Giao Thương của La Phù Đại Trạch, còn với Giao Bằng thì lão không cần khách sáo hay nhiều lời.

Nhưng mà mọi người Thạch thôn ăn một con Toan Nghê, chiếm được Thánh vật - bảo cốt của nó, khiến các cường giả đỏ mắt, rất nhiều người đều muốn lấy được, nhất định không bỏ qua dễ dàng.

"Thôn này trêu chọc chúng ta, quả thật có chỗ không đúng đắn." Người Bộ lạc Kim Lang mở miệng.

"Chiếp chiếp. . ."

Đột nhiên có vài tiếng kêu to truyền đến, Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân ba con chim non từ sau thôn sau vỗ cánh lạch phạch chạy tới, linh tính mười phần, chạy về phía nhóc tỳ.

Mấy ngày nay, chúng nó đang biến hóa, ăn được máu thịt Toan Nghê, đối với loại hung cầm có huyết mạch cường đại mà nói có chỗ tốt khó có thể tưởng tượng. Con mắt Đại Bằng đã biến thành màu vàng kim, hai cánh Tiểu Thanh xuất hiện lốm đốm sọc rực rỡ, còn vảy trên lưng của Tử Vân lại càng xán lạn hơn.

Không cần ai phải nhiều lời, chỉ cần nhìn thấy ba con chim non này sẽ liền hiểu ngay, đây là dị cầm hiếm thấy, nhất định có truyền thừa chân huyết của hung cầm Thái cổ, vậy mà lại có biến dị, cao quý không tả nổi.

"Đó là con mồi của ta, bọn mi đừng hòng cướp của ta!" Giao Long nói năng bá đạo, nó lấy xuống từ phía sau xuống một cây bảo cung, trực tiếp kéo căng, muốn bắn ra một nhánh tên sắt.

La Phù Đại Trạch - Giao Thương không có ngăn lại, bình tĩnh nhìn.

"Mày nói của mày thì của mày sao?" Tử Sơn Côn cùng Lôi Minh Viễn cũng bước tới trước, cũng lấy xuống bảo cung, coi ba con chim non là con mồi chuẩn bị bắt lại.

Một đám cường giả đều kinh hãi, đây là ba con chim non biến dị, đều rất không bình thường, nếu là nuôi lớn tuyệt đối cực kỳ bất phàm, là sinh linh thủ hộ rất cường đại .

"Không được hại chúng nó!" Nhóc tỳ nổi giận gầm lên, con mắt mở to, giơ hai cánh tay ra nhìn chòng chọc đám Giao Bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi